Type: Thương Thương
Quản lý đều là những người thân cận của giám đốc nên nghe một cái là hiểu ý ngay. Ngày hôm sau, tất cả bọn họ đều lờ Diệp Tử Lộ đi, không phân công việc gì cho cô mà chỉ cô đi làm mấy việc tạp vụ như photo văn bản và pha trà.
Cứ thế, có người còn tưởng Diệp Tử Lộ là thực tập sinh.
Một hôm khi cô tan làm vào lúc chập tối, một nhân viên mới không hiểu chuyện đi tới, vì mới đến nên chưa quen hết mọi người, chỉ biết tên trên bàn để chức vụ, cậu ta đi tới gõ gõ lên bàn Diệp Tử Lộ.
Cậu nhìn biển tên Diệp Tử Lộ, lời nói có chút lạnh nhạt: “Diệp Tử Lộ phải không? Phiếu xin con dấu của phòng mình hết rồi, phiền em đi photo cho anh mất bản với”.
Diệp Tử Lộ không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ là chưa kịp nói câu nào thì lão Tôn đã phải lên tiếng khi thấy điều bất bình.
Lão Tôn sắp sửa về hưu, ông là một trong những nhân viên lão làng của công ty. Ông đã lớn tuổi, thỉnh thoảng hay cậy mình nhiều tuổi lên mặt một chút nhưng quản lý trong công ty đều giữ thể diện cho ông, các đồng nghiệp trẻ cũng chẳng dám đắc tội với ông. Lão Tôn đứng bên cạnh ho hắng một cái: “Người ta trước kia là chủ nhiệm văn phòng công ty, là tiền bối của cậu chứ có phải nha hoàn của cậu đâu! Ăn nói cái kiểu gì đấy?”.
Chàng trai trẻ bị giáo huấn một hồi nên ngây người ra, Diệp Tử Lộ vội vàng giải vây: “Không sao không sao, đây vốn là việc của chị mà, chị phải làm, chị đi photo ngay đây”.
Cậu ta tìm được đường lui, lúc lão Tôn không để ý thì trợn mắt lên thái độ, sau đó cười đùa cợt nhả nói với Diệp Tử Lộ: “Cảm ơn ạ, ‘tiền bối’ Diệp”.
Nói xong, cậu ta phất tay ngoảnh mặt, nghênh ngang bước đi.
Các công ty bình thường và cơ quan đơn vị không giống nhau, vì lí do điều chuyển công tác nên các mối quan hệ của những người đi trước rất phức tạp, bạn mãi mãi không thể biết mình có thể gặp những đồng nghiệp cực phẩm đến mức nào, ý mạnh hiếp yếu là chuyện quá bình thường, Diệp Tử Lộ còn từng cãi nhau, giật tóc đồng nghiệp trong văn phòng nên chút xung đột nhỏ này có là cái gì.
Còn lão Tôn, ông lê đôi chân không còn nhanh nhẹn nữa, chầm chậm đến ngồi cạnh Diệp Tử Lộ, ông vẫn còn bất bình: “Bọn trẻ bây giờ mất dạy thế đấy, chẳng biết tôn trọng người khác gì cả, em cũng đừng chiều bọn nó, đây là thói xấu, phải trị!”.
Diệp Tử Lộ không nói gì mà chỉ cười trừ, cảm thấy sự bất bình này không đơn giản chút nào.
Quả nhiên, lúc sau, lão Tôn hạ giọng: “Tiểu Diệp à, Tôn ca có việc này, muốn phiền đến em chút được không”.
Diệp Tử Lộ đã đoán trước được phần nào, cô lập tức trả lời: “Có chuyện phiền phức gì vậy, anh nói đi”.
Lão Tôn vân vê tay: “Em xem, bây giờ tổng giám đốc yêu cầu bọn anh phải thu thập thông tin về tình hình kinh doanh của các công ty con, làm thành báo cáo tháng. Tôn ca đã bao giờ xuống đấy đâu, tình hình công ty các thứ anh chẳng biết gì. Em giỏi, lại còn từng làm ở công ty con, biết hết các ngóc ngách, nên anh nghĩ, có thể nhờ em…”.
Quả nhiên, tự nhiên niềm nở, không gian thì cũng tặc. Hiện giờ giám đốc đang làm khó cô, chèn ép cô, là sẽ có ngay hạng người như lão Tôn thừa nước đục thả câu, lợi dụng giở trò đẩy việc của người ta cho cô rồi cướp công.
Diệp Tử Lộ cười thầm, không bộc lộ ra ngoài. Làm việc hai năm ở ngoại thành, cô đã học được cách đối nhân xử thế, vì vậy đồng ý qua loa.
Trái lại, lão Tôn cũng hơi ngại, với lương tâm có hạn của mình, ông ta nghĩ một lúc, cảm thấy hình như mình hơi ỷ lớn bắt nạt bé, thế là liền đứng dậy, về chỗ ngồi của mình lấy một cái túi nhỏ cho Diệp Tử Lộ.
Nhìn bao bì chắc chắn bên trong là lá trà.Bao bì tinh xảo, còn mở một lỗ be bé, có thể ngửi được hương trà thơm ngào ngạt, đặc biệt ở góc bao bì còn in tên khu du lịch, đủ biết giá trị không hề ít.
Lão Tôn tự cười mỉa mình: “Thực sự làm phiền em quá. Em xem, đây vốn là công việc của anh mà bây giờ lại đẩy cho em làm, thật ngại quá, ngại quá… Đây là trà chị dâu rm đi Ngũ Di Sơn mua về đấy, thơm lắm, cho em một túi, em thử uống xem, nếu thích thì lần sau anh lại cho thêm”.
Diệp Tử Lộ nhận lấy, tỏ vẻ “vui mừng khôn xiết” đúng chuẩn, giọng lanh lảnh nói: “Cảm ơn Tôn ca”.
Lão Tôn ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy xung quanh không có ai mới nhỏ giọng nói với Diệp Tử Lộ: “Năm sau anh nghỉ hưu rồi, thời gian này có việc gì, mọi người đều biết hết. Bọn anh biết có người đối xử không công bằng với em, nhưng trong xã hội này không phải ai cũng tốt, cũng phải có kẻ xấu, kẻ tiểu nhân, đúng không? Vài người bộ phận mình nghĩ em nên từ chức, chứ ở lại là phải chịu uất ức lắm đấy, nhưng anh không nghĩ vậy”.
Quan hệ giữa Diệp Tử Lộ bà đồng nghiệp cũng tàm tạm, mấy năm nay cô cũng dần biết nói chuyện với người khác, nên cũng hiểu rằng không nên nhiều lời. Những lời nói bất ngờ của lão Tôn khiến tim Diệp Tử Lộ đập nhanh, sau đó một lúc cô mới thận trọng hỏi: “Thế anh… anh cho rằng em nên ở lại sao?”.
Lão Tôn nói ẩn ý: “Châu chấu sau thu, dù có cố nhảy rồi cũng có ngày chết thẳng cẳng, em tin không?”.
Diệp Tử Lộ giật mình, ông già hồ đồ lão Tôn, bao năm nay ăn không ngồi rồi, chẳng có đóng góp gì, nhưng vẫn biết nhiều chuyện, biết lợi dụng quan hệ để kiếm thông tin. Nhìn vẻ mặt của lão Tôn thì nhình như ông ấy đã biết được chuyện gì rồi.
Biết mình hơi nhiều lời, ngay sau đó, lão Tôn lại bắt đầu thuyết giáo qua loa: “ĐI hay ở, đối với em chỉ là sự lựa chọn không mấy quan trọng mà thôi. Con người ấy mà, lúc tiền đồ rộng mở đừng khoe khoang, lúc rơi xuống vực đừng gục ngã, chẳng mấy thanh niên làm được điều này nhưng em thì làm được. Chỉ cần em giữ thái độ bình tĩnh này thì dù em quyết định thế nào thì sau này chẳng bị sai đi đâu nữa, em tin không?”.
Diệp Tử Lộ rất hổ thẹn với lời nhận xét này, nhưng lại không tiện nói gì thêm, thế là cô chỉ ậm ừ biết thế, tiện thể nói đùa: “Xin nhận lời chúc của anh, vì mấy câu này, em sẽ mời anh bữa cơm”.
Lão Tôn cười: “Đừng, lời cảm ơn với bữa cơm này cứ để đấy đã, đợi em thăng quan tiến chức thì nhớ đến anh là được rồi”. Việc làm báo cáo tháng chẳng đơn giản chút nào, bảo sao lão Tôn cứ cố đùn đẩy. Diệp Tử Lộ ở công ty hơn một năm nay, cứ mỗi lần người phụ trách báo cáo hàng tháng của tổng bộ gọi đến hỏi các số liệu là cô lại phải gồng mình lên giúp đám người chẳng biết gì ấy.
Đầu tiên, ban quản trị công ty cần dùng mấy thứ này, phải tinh mắt mới tìm ra được nhứng điểm quan trọng, số liệu thu thập được nhất định phải có logic, còn phỉa sắp xếp dữ liệu, như vậy báo cáo mới có giá trị.
Cô mở ra xem hình thức cũng như những điểm quan trọng trong báo cáo tháng trước, quả nhiên chẳng ra làm sao, thế là cô bắt tay vào sửa.
Do công ty có quy mô lớn, sản xuất nhiều nên mỗi bản báo cáo hàng tháng được đóng như một quyển sách nhỏ, nội dung rối rắm, sắp xếp lại rất khó, lúc này đã là giữa tháng nên không thể lâu la được nữa. Để sửa lại hình thức bản báo cáo tháng, Diệp Tử Lộ phải tăng ca ba ngày liên tiếp.
Bộ phận hành chính thường nhàn hạ, nên ngày nào cũng chỉ có mình cô còn lại trong văn phòng tối om, mọi người ai cũng biết chuyện này.
Có ngững người thấy mình bận mà người khác rảnh thì rất khó chịu, đồng thời, cũng có những người thấy mình rảnh mà người khác lại bận bịu thì rất không vừa mắt. Ví dụ cho vế thứ hai chính là quản lý Lý cả Diệp Tử Lộ.
Vị trí này là vị trí cướp từ tay Diệp Tử Lộ, quản lý Lý biết thừa điều đó nên bề ngoài thì tỏ ra rộng lượng, nhưng thỉnh thoảng cứ để ý xem cô đang làm gì, đặc biệt là những lúc cô bận rộn, Diệp Tử Lộ bận bịu một cái là huyết áp của quản lý Lý lại tăng, cả ngày cảm thấy không yên tâm.
Cuối cùng, ngày thứ ba khi Diệp Tử Lộ tan làm, quản lý Lý đứng ngồi không yên, cứ đi theo phía sau Diệp Tử Lộ, một tay chống xuống lưng ghế cyar Diệp Tử Lộ, nghển cổ về phía máy tính của cô.
Chẳng có gì đáng ghét hơn hành vi này, bàn tay đang kéo bảng biểu xuống bỗng dừng lại.
“Sao chị lại đi làm cái này?” – Quản lý Lý đẩy kính lên, ra vẻ nhẹ nhàng ôn hòa hỏi cô.
Diệp Tử Lộ cố không nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Tôn ca dạo này hơi bận, chị giúp anh ấy chút”.
“Ầy, ôi dào, lão Tôn thật là, sao lại đẩy việc này cho người khác được?” – Quản lý Lý ra vẻ cảm thán một câu, giơ tay vỗ nhẹ vào lưng ghế Diệp Tử Lộ hai phát, mùi nước hoa nồng nặc trộn lẫn với mùi hôi nách xộc thẳng vào mũi, Diệp Tử Lộ không chịu nổi, quay đầu hắt xì một cái.
Quản lý Lý giấu dao trong nụ cười của mình, nói xa nói gần: “Chị ấy, khéo quá, không phải làm việc của mình thì việc gì chị phải đồng ý… Ôi, lại còn chăm chỉ tăng ca nữa, thanh niên cái công ty này như bọn em phải học tập chị thôi, ai ai cũng chỉ thích rảnh rang, chứ người chăm chỉ, không cầu danh lợi ít lắm”.
Bàn tay cô để dưới bàn nắm chặt thành nắm đấm, may mà quản lý Lý đã đốt sạch tự tin và IQ cũng chẳng được bao nhiêu của mình, cảm thấy cũng tàm tạm rồi, thỏa mãn cầm túi xách lên, xách đít đi.
Diệp Tử Lộ vẫn ngồi đó, thở chầm chậm, thả lỏng nắm đấm ướt mồ hôi của mình, mặt vô cảm nhìn vào màn hình máy tính.
Lúc này, cô nghe thấy một tiếng than vãn be bé, Diệp Tử Lộ ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Tiểu Ninh trong bộ phận cô, Tiểu Ninh nhìn theo bóng lưng của quản lý Lý, khinh bỉ chun mũi lại, gần như nói thầm: “Đồ ngu”.
Diệp Tử Lộ không ngờ một cô gái xinh đẹp như vậy lại nói bậy ở chốn công sở, cô ngẩn người.
Tiểu Ninh quay mặt sang, trước ánh mắt của Diệp Tử Lộ, cô ấy nhỏ giọng nói: “Em đã liên lạc với nhà máy để tu sửa tổng bộ tháng sau rồi, còn phải nhờ bạn em nhờ vả các mối quan hệ nữa, khó khăn lắm mới mặc cả được giá rẻ, thế mà bà ta gạt đi, chị bảo thế không ngu là gì? Cả ngày chỉ chăm chăm nịnh nọt, là phụ nữ mà cả ngày chỉ lo trang điểm mặt hoa da phấn để che đi cái lốt chó, chỉ có cúi lưng chào sếp là giỏi? Cái đồ không biết xấu hổ”.
Nhìn Tiểu Ninh nói năng khong biết kiêng kị, Diệp Tử Lộ lại nhớ lại mình của hai năm trước, vừa quen thuộc vừa thân thiết, cô không nhịn được bật cười “hì hì” vài tiếng.
“Cười cái gì?” – Tiểu Ninh cáu kỉnh thu dọn đồ đạc đứng lên, đi đến bên cạnh Diệp Tử Lộ, nhìn qua công việc cô đang làm rồi gõ một cái vào người Diệp Tử Lộ - “Chị ngây thơ quá, bọn họ chèn ép chị như thế, chị còn làm hộ bọn họ làm gì? Một tháng chỉ được bao nhiêu, có đủ tiền gọi xe để đi về mấy hôm tăng ca không?”.
Nói xong, cứ như người bị chèn ép là mình, Tiểu Ninh hận thù sục sôi gõ giày cao gót lộp cộp rời đi.
Diệp Tử Lộ ngẩng đầu nhìn đống sơn móng tay và tạp chí thời trang đầy trên bàn làm việc của Tiểu Ninh, bất chợt nhớ đến một câu mà mình từng nói hai năm trước: “Cho dù mày bị đối sử bất công thế nào, cho dù người ta khiến mày phải khổ sở và mệt mỏi chừng nào, thời gian mày lãng phí vì chuyện đó là mạng sống của mày đấy”.
Nhưng “mình của hai năm trước” đã hận đời mà ra đi rồi, không còn đủ kiên nhẫn nghe những lời độc thoại nội tâm “ngây thơ” như thế nữa.
Diệp Tử Lộ lắc đầu rồi lại cúi đâu đánh dấu vào mục “Chi phí tổng cục quản lý” trong bản báo cáo tháng. Đúng lúc đó, hình như cô đã hiểu ra một việc, sự kiêu ngạo vô căn cứ đến từ quá khứ ấy, cùng với nỗi lo lắng vô định đến từ tương lai, thực ra đều sinh ra từ nội tâm yếu mềm, dễ bị những tác nhân bên ngoài cấu xé, chúng khiến cô luôn xem nhẹ một giây cô nắm giữ trong tay.
Chỉ có một giây… ngắn như vậy, nhưng lại là thứ chân chính, tinh khiết duy nhất trên thế gian này mà cô nắm giữ.
Nó trôi qua rất nhanh nhưng cũng ảnh hưởng rất lớn trong việc quyết định cô là người như thế nào.
Cứ như thế, hơn nửa năm trôi qua trong tình trạng hỗn loạn.
Trời rét đậm, tuyết rơi đầy ngoài cửa sổ. Diệp Tử Lộ đang đối chiếu một bảng biểu, Tiểu Ninh đi đôi giày cao gót cao như cà kheo chạy như bay đến chỗ ngồi của Diệp Tử Lộ, kéo một cái ghế ra, ngồi tót xuống, mang theo một luồng gió lạnh.
Tiểu Ninh thở hồn hển chọc một ngón tay lên người cô: “Nước… cho, cho em cốc nước”.
Diệp Tử Lộ vội vàng lôi từ ngăn kéo ra một lon nước ngọt, bật lên rồi đưa cho cô ấy, không hiểu Tiểu Ninh sao lại khát như sa mạc Shara, tu một phát hết nửa lon. Tu xong mới đập mạnh vào ngực, như vừa chết đi sống lại, run rẩy nói: “Em… em tỉnh lại rồi”.
Sau đó, cô ấy nhìn xung quanh, kéo tay áo của Diệp Tử Lộ, thấp giọng nói: “Em vừa mới đi đưa nước cho sếp lớn, chị không thấy chứ sếp mặt đen lại xong nhe răng ra, em sợ chết khiếp”.
“Sếp lớn” được nói đến là giám đốc điều hành kiêm tổng giám đốc, là một người có hành tung bí ẩn. Đây không phải là công ty duy nhất của ông, bình thường không lộ mặt bao giờ, mọi khi vừa nửa năm không thèm đến công ty. Nhưng chẳng hiểu sao nửa năm nay thế nào, hình như đang rà soát lại một lượt hay sao mà mấy lần đến giám sát, thậm chí đợt trước còn điều một tổ chuyên viên từ nơi khác đến, đợi đến cuối năm sẽ tiến hành thẩm tra nội bộ toàn công ty.
Tiểu Ninh bị sếp lớn dọa sợ đến nỗi nhe nanh múa vuốt, trông hệt như một con mèo xù lông, Diệp Tử Lộ không nhịn được cười phá lên.
Tiểu Ninh còn trẻ, nhưng lại tưởng rằng mình sành sỏi hiểu đời lắm, lập tức véo mạnh vào lưng cô: “Còn cười nữa! Chị đúng là khoan dung thật đấy Diệp Tử à. Chị không biết à, lần này giám đốc bộ phận ta xem ra khó thoát rồi”.
Diệp Tử Lộ mở cờ tring bụng nhưng vẫn tỏ vẻ lơ ngơ không biết gì: “Hả? Thì sao?”.
Tiểu Ninh lại lén lút nhìn xung quanh, cúi người xuống ghé sát vào tai Diệp Tử Lộ thì thầm: “Chị chưa nghe nói à? Ông ấy gặp rắc rối lớn rồi, toàn tham nhũng với ăn hối lộ, biển thủ công quỹ nữa, tội danh dài hàng cột. Chị biết cái vụ đấu thầu lắp thiết bị cho tổng bộ vừa rồi do em rể ông ấy mang về không? Lần đó số tiền ông ấy ăn tới từng này số này”.
Tiểu Ninh nói rồi giơ tay ra hiệu số “8”.
Diệp Tử Lộ cũng hùa theo không khí thần bí mà cô ấy tạo nên, cố ý nín thở, hỏi tiếp: “Lấy tám nghìn à?”.
Tiểu Ninh cứng hóng, đột nhiên bị sặc chính nước bọt của mình, ho sù sụ rồi run rẩy chỉ và Diệp Tử Lộ, mãi không nói nên lời.
“Chị… cái đồ nghèo kiết xác này, chỗ ấy đủ ăn bữa cơm à?” – Cô ấy muốn hét lên – “Tám trăm nghìn! Gấp một trăm lần tám nghìn!”.
“Cái gì?” – Diệp Tử Lộ hỏi – “Thật hay giả thế? Sửa tổng cục mà tốn nhiều tiền thế á?”.
“Suỵt!” – Tiểu Ninh kéo mạnh áo của Diệp Tử Lộ, giật giật vài phát – “Trời đất ơi, chị nói bé thôi. Chính vì lấy quá nhiều, tham quá đáng, chứ không thì làm sao cái kim trong bọc lại bị người ta phát hiện? Chị xem, dù cuộc họp năm nay sôi nổi thế, cũng chẳng biết ai đã thần thông quảng đại báo cáo”.
Nói xong, cô gái truyền tin tức đã hài lòng, quay người đứng lên, lấy lại âm lượng bình thường, giấu đầu hở đuôi: “À đúng rồi, tài liệu cuộc họp thường niên năm nay em đã hiệu chỉnh rồi, gửi vào hòm thư của chị rồi đấy, chị kiểm tra lại nhé, bây giờ sếp lớn quái vật lắm, bọn mình tuyệt đối không được để xảy ra sai sót gì”.
Diệp Tử Lộ cười híp mắt gật đầu, mở tài liệu cho cuộc họp thường niên ra. Chỉ mình cô biết, trong báo cáo tháng gửi tập đoàn lúc trước, “Chi phí tổng bộ quản lý” lại được nhét vào mục “Khác”, vì theo thỏa thuận ngầm, mục chi phí quản lý của cơ quan hành chính có hạn nên khi Diệp Tử Lộ chỉnh sửa hình thức báo cáo từ đầu, cô đặc biệt bỏ “Chi phí quản lý” từ mục “Khác” ra. Cứ thế, chi phí được giữ kín, tổng giá thành và con số chi tiết không khớp nhau, người phụ trách nội bộ của tập đoàn đương nhiên sẽ gọi điện đến hỏi về việc này, lão Tôn là người phụ trách báo cáo hàng tháng trên danh nghĩa đương nhiên sẽ không bỏ qua điểm sơ hở này của giám đốc.
Năm nay công ty của họ xảy ra rất nhiều chuyện, Diệp Tử Lộ dùng chân nghĩ cũng có thể tưởng tượng ra cuộc họp thường niên năm nay sẽ ra sao. Đến cuộc họp, quả nhiên không khí u ám như đám tang.
Tất cả mọi người ngồi nghiêm chỉnh, không dám ngẩng đầu.
Sếp lớn đọc thông báo sa thải xong, mặt lạnh như băng ngẩng đầu lên: “Việc sa thải giám đốc bộ phận hành chính sẽ được tiến hành như vậy, bộ phận pháp chế có trách nhiệm phải truy cứu đến cùng. Hy vọng sau này mọi người có thể lấy đó làm gương. Bây giờ chúng ra tiếp tục tổng kết cuối năm, mời giám đốc các bộ phận báo cáo”.
Thư ký cẩn thận đến gần, lấy hết dũng khĩ tỏ ra nghiêm túc, ghé sát vào tai sếp lớn hỏi nhỏ: “Lý tổng, bộ phận hành chính ai báo cáo ạ?”.
Sếp lớn im lặng một lúc, sau đó lấy một bản cáo cáo tổng kết công việc cuối năm của bộ phận hành chính trên bàn ra, lật xem hai trang rồi bất chợt nổi giận, đập mạnh đống giấy trên bàn: “Tôi không hiểu cả ngày các vị làm gì? Tôi cho các vị lương để cho các vị tranh quyền đoạt bị với nhau trong văn phòng cả ngày, để các vị chia bè kéo phái tham ô công quỹ à? Một giám đốc bậc trung, lại đi làm không ít chuyện tồi tệ, cả một bộ phận mà không kiếm nổi một người báo cáo tổng kết cuối năm!”.
Tất cả mọi người câm như hến vì bị sếp mắng, sếp lớn lạnh lùng hỏi: “Ai làm tập tài liệu này?”.
Tim Diệp Tử Lộ đập thình thịch, không hiểu sao mình lại thành cái bao cát xả giận của sếp, tuy thấy tên giám đốc kia gặp hạn cô rất vui nhưng không có nghĩa là cô muốn bị giận cá chém thớt.
Thế nhưng mọi việc đã đến nước này, không ai có thể cứu cô, mọi người đều lo việc của mình, mọi người chỉ muốn xem chuyện hay, chứ đừng nói gì đến việc giơ đầu chịu báng thay người khác.
Quả nhiên, sau khi sếp la mắng xong, ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía Diệp Tử Lộ.
Diệp Tử Lộ biết mình trốn không nổi nữa rồi, đành cứng đầu đứng lên: “Em… em làm ạ”.
Sếp lớn nhìn cô với ánh mắt sắc như dao, y như đang chất vấn tội phạm: “Số liệu hằng năm, dự kiến thời gian tới và đền án kinh doanh mới nhất, cô dựa vào đâu mà có những thứ này?”.
Diệp Tử Lộ nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Là… dựa vào báo cáo tháng ạ”.
Sếp lớn nhìn cô rồi quay đầu nói với thư ký: “Đi lấy báo cáo tháng cho tôi”.
Thư ký nhìn Diệp Tử Lộ với ánh mắt đồng cảm rồi quay đầu đi, không khí càng thêm căng thẳng, mọi người ai nấy đều im như thóc, Diệp Tử Lộ là người duy nhất đang đứng. Trong đám đông im lặng ấy, Diệp Tử Lộ có cảm giác như mình đang bị áp giải bêu riếu giữa đám đông, bất giác, cô nghi ngờ những mánh khóe nhỏ của cô dùng trong bản báo cáo tháng sẽ bị sếp phát hiện.
Thế rồi sau đó, cô lại cảm thấy mình không sai, tất cả những con số đều đã được điều tra, cô chỉ chuyển qua lại một chút, làm rõ mục quản lý giá thành được giấu đi mà thôi. Diệp Tử Lộ không lười biếng trong công việc của mình một phút nào, cũng không có tư tưởng lệch lạc nào cả, nếu công ty cố tình vạch lá tìm sâu để bới móc sai sót của cô thì cô sẽ phải nghi ngờ, quyết định ở lại công ty của mình lúc đầu có thực sự là quyết định đúng đắn không.
Thư lý chạy đi, một lúc sau, mang một bản báo cáo tháng dày về, cô thả lỏng tay, tất cả báo cáo tháng được bày ra trên bàn của sếp lớn. Diệp Tử Lộ thấy lão Tôn tự nhiên lắc lư một cái, ngẩng đầu nhìn cô như định nói gì đó nhưng cuối cùng lại cúi đầu, trốn tránh ánh mắt của cô.
Sếp lớn vớ bừa lấy một bản, xem hai trang, không thèm ngẩng đầu lên hỏi cô: “Đều do một mình cô làm à?”.
Diệp Tử Lộ: “Dạ”.
Sếp lớn ngạo mạn hất cằm với cô, tuyên bố một quyết định khiến mọi người rơi cả cằm: “Vậy được, cô, đại diện bộ phận mình báo cáo cuối năm, không cần dựa vào những số liệu trong báo cáo mà dựa vào những gì mình tự viết ra”.
Diệp Tử Lộ bống nhìn quản lý Lý, sếp lớn cho cô báo cáo, có nghĩa là cô sẽ thay vị trí giám đốc, tất cả các quản lý bậc trung đều bị cô nhảy lên đầu.
Quả nhiên, sắc mặt quản lý Lý còn đặc sắc hơn cả Diệp Tử Lộ.
Diệp Tử Lộ do dự một lúc: “Nhưng… nhưng em chưa chuẩn bị powerpoint…”.
Sếp lớn nhíu mày: “Không có powerpoint thì cô không nói được à? Dựng bảng trắng lên, đưa cho cô ấy cái bút dạ”.
Sếp lớn đã nói thế rồi thì có lẽ không còn cách nào từ chối, Diệp Tử Lộ lo lắng nhận lấy bút, đứng gần bảng trắng. Cô nhìn cả hội trường, mọi người cũng đang nhìn cô, Diệp Tử Lộ hít một hơi thật sâu, báo cáo xong cahwcs cô khó mà làm việc chung với quản lý Lý được nữa, cô sẽ chuẩn bị năm sau nghỉ việc.
Thế nhưng bất chợt, cảnh tượng khổ sở khi làm việc ở công ty con, cảnh tượng bị người khác lật đổ, bị đem ra làm trò cười, nhưng cô vẫn kiên cường chiến đấu đều hiện ra trong đầu Diệp Tử Lộ.
“Đây là một nơi mình đã chiến đấu” – Bất chợt, Diệp Tử Lộ nghĩ một cách đầy bi tráng.
Ở nơi đây, cô đã từng liều, từng chịu đựng, từng dũng cảm, từng tự trách mình, lên voi xuống chó, đã trưởng thành hơn rất nhiều, ở nơi đây cô học được cách đối diện và kiên trì. Từ một con nhóc ngu ngốc chưa trưởng thành giờ trở thành một con người như thế này, cho dù là thế nào, cho dù phải ra đi, Diệp Tử Lộ cũng không muốn ra đi trong tâm trạng buồn bã.
Cô đứng trên bục, ánh mắt đã bình tĩnh hơn, cầm cây bút trên tay, nói dõng dạc: “Cảm ơn các vị, hôm nay tôi sữ giới thiệu từ đặc điểm của các công ty con…”.
Hết chương 16
Còn một chương cuối cùng nữa thôi...