Ôn Dịch Phàm ngồi xuống khoác vai cô ghị chặt vào lòng ngực ấm của mình, cười ám muội.
"Tôi không sợ cô sợ gì chứ?"
"Anh có cái quoái gì mà sợ hả? cút nhanh."
Tiểu Mễ kéo chân,ghị tay, lôi đầu, ôm người kéo lôi các kiểu thân người Ôn Dịch Phàm, anh ta vẫn không có ý chịu rời khỏi nhà, sau một hồi lâu đuổi dí rã rời tay chân Tiểu Mễ thở hổn hển ngã sải lai ra sofa. Anh ta nhìn bộ dạng thảm hại của cô, nở nụ cười chiếc thắng.
"Ôn Dịch anh ăn cái giống gì mà chạy khoẻ vậy?"
"Trách cô chân ngắn thôi, ha ha."
Tiểu Mễ bị chọc tức phùng mang trợn má, vươn tay chộp chiếc gối ôm ném mạnh vô con người đáng ghét đang chọc tức mình.
"Ôn Dịch anh đi chết đi." vừa ném gối
Ôn Dịch Phàm chộp lấy cười hả hê khiến Tiểu Mễ tức hận không thể xé xác anh ta, đứng dậy chạy thẳng vào phòng ngủ ôm ra tấm chăn và chiếc gối ném thẳng vô mặt anh ta.
Ôn Dịch Phàm bật dậy khom người ôm chầm Tiểu Mễ vào lòng buông lời khen ngợi:
"Mễ Mễ em đáng yêu quá!"
Tiểu Mễ phản ứng đẩy Ôn Dịch Phàm ra mà không thể, Người anh ta to lớn rắn chắc, sức người nhỏ nhắn như cô thì chỉ có thể cắn anh ta, nghĩ là làm, hả miệng cắn mạnh vào cơ ngực rắn rỏi của anh ta.
Ôn Dịch Phàm đau điếng "Ây" phản xạ buông cô ra, anh đưa tay suýt xoa bờ ngực của mình, rồi liếc nhìn nụ cười đầy đắc ý của cô gái nhỏ, nghĩ thầm bé con em giỏi lắm dám cắn anh.
"Ôn Dịch Phàm đó là hậu quả anh dám ôm tôi đấy, lần sau tôi đá cho anh tiệt nọc luôn đấy."
"Tiểu Mễ cô dám thế à?"
"Sao lại không, tối nay anh ngủ sofa!"
Dứt lời Tiểu Mễ bước hướng phòng ngủ, Ôn Dịch Phàm ngó theo, liếc nhìn đồng hồ treo tường mới điểm 14 giờ 2 phút.
"Mới 2 giờ chiều cô ngủ sớm thế làm gì?"
Tiểu Mễ khựng chân lại giây lát rồi tiếp tục di chuyển.
"Tôi cần làm việc anh đừng có phiền tôi nghe chưa?"
Dập cửa mạnh phát ra âm thanh chói tai.
"Rầm."
Trong phòng Tiểu Mễ lôi máy tính lên giường ngồi soạn thảo văn bản cho chap mới, tưởng tượng về tên Ôn Dịch Phàm kia, chỉnh thêm tính cách nhân vật nữ siêu hổ báo để trị tên nam chính bá đạo, tưởng tượng nữ chính có khuôn mặt giống cô đánh vào mặt Ôn Dịch Phàm, xé áo cào cấu cắn anh ta tơi tả, anh ta quỳ lạy xin cô tha mạn...
"Ha ha.."
"Tiểu Mễ cô cười đê tiện quá vậy?" Giọng nhẹ lướt trong gió.
Tiểu Mễ mở mắt ra giật mình thấy Ôn Dịch Phàm kề sát mặt mình, nét mặt anh ta kiểu đang do xét.
"Làm..làm gì có!" Ấp úng.
"Thật không?" Vừa liếc nhìn màn hình máy tính.
Dứt lời Ôn Dịch Phàm chộp lấy máy tính của Tiểu Mễ nhìn, đập vào mắt anh bài văn nữ chính hành hạ nam chính tơi tả. Anh nghĩ chắc chắc đây là hành hạ anh trong Tiểu Thuyết.
Tiểu Mễ với tay cô giật lật lại. Anh ta nâng máy tính lên đỉnh đầu cô, lượn tay qua lại trên đầu cô, Cô cố gắng nhảy nhón không chớp được bắt đầu quạo quọ.
"Ôn Dịch anh trả máy tính cho tôi?"
"Tiểu Mễ cô mượn viết truyện hành tôi à?"
Tiểu Mễ khựng tay nghĩ Ôn Dịch Phàm thông minh vậy? sao biết nhân vật bị hành là anh ta, nét mặt ngẩn ngơ của cô làm Ôn Dịch Phàm cảm thấy đáng yêu vô cùng, anh ta cúi người vươn tay đặt lên gáy cô ghì mạnh hai đôi môi chạm nhau.
"Ùm."
Tiểu Mễ trợn to mắt bất ngờ vội đẩy ra.
"Tách." Rời ra.
Tiểu Mễ đỏ mặt đưa tay vội quệt miệng mình lau đi dư vị nụ hôn bất ngờ của Ôn Dịch Phàm, lườm ánh mắt đầy giận dữ.
"Ôn Dịch anh đừng có quá đáng."
Ôn Dịch Phàm nhếch mép nở nụ cười ám muội bước từng bước tới thì Tiểu Mễ phải lùi ra sau cuối cùng bị ép lưng dính chặt vô kệ sách. Anh ta choàng hai tay chống vào vào kệ sách khoá người cô gái nhỏ bé trong lòng mình, đảo mắt nhìn điệu bộ hoản loạn của cô liền cười gian manh.
"Gọi tên tôi đầy đủ là Ôn Dịch Phàm, không là tôi ăn thịt cô ngay bây giờ luôn đấy!"
Tiểu Mễ nghĩ tên này ở nhà mình đúng là nguy hiểm cho mình quá rồi, thế nào cũng tìm cách tống anh ta ra khỏi nhà mình mới được, giờ nhịn anh.
Tiểu Mễ cúi người chui ra khỏi vòng tay đang chống vào kệ sách, cố tỏ ra bình tĩnh.
"Ừ thì gọi Ôn Dịch Phàm được chưa? xấc cái tên thôi mà có cần quan trọng vậy không?"
"Cô tác giả kia, tên tôi là do cô đặt đấy?"
Tiểu Mễ sực nhớ ra anh ta là cô tạo ra trong tiểu thuyết, liền nhớ tới phần giới thiệu nhân vật.
"Ừ thì tôi đặt, mà trong tiểu thuyết anh giàu nhất thành phố A, lạnh lùng sói ca, tài cao có cả công ty lớn ý. Anh thực tế vô sản ngoài cái bản mặt đẹp trai thôi, tính nết trái ngược hoàn toàn."
"Tôi đẹp trai cô sẽ hãnh diện với bạn bè."
"Anh bị điên à? Anh đẹp trai liên quan gì tới tôi."
"Nãy cô không nghe cả xóm khen tôi đẹp trai à?"
"Xấc, đồ tự luyến cút ngay ra khỏi phòng cho tôi làm việc."
Tiểu Mễ đẩy anh ta ra cửa, anh ta ngoan cố vịnh vào cửa không buông, còn cúi người muốn hôn cô.Cô vươn chân đạp mạnh vào bộ phận gầy giống của anh ta.
" Ây, Tiểu Mễ cô chơi ngu vậy?" Thốn.
Ôn Dịch Phàm chao đảo tay ôm chỗ đó, mặt nhăn nhó do thốn. Tiểu Mễ không đối hoài đưa tay muốn kéo cửa đóng lại.
"Tôi cảnh cáo anh trước rồi, anh bị vậy đáng đời!
"Rầm"
Tiểu Mễ kéo chốt khoá chặt cửa, đi qua đi lại suy nghĩ khi nãy bất cẩn không khoá cửa, tên Ôn Dịch Phàm này mặt dày trơ trẽn quá, đưa ngón tay chạm môi nhớ lại nụ hôn hồi nãy ngọt lịm, đó là nụ hôn đầu tiên của mình, không ngờ có vị ngọt như thế, nhưng suy nghĩ đó thoáng qua thôi, nhanh chóng xoa đầu trấn tỉnh bản thân không được nghĩ tới cảnh đó. Cô cặm đầu tập trung đánh máy. "cạch cạch cạch...." Âm thanh gõ bàn phím.