Ôn Dịch Phàm nghe cụm từ "gen di truyền" giật mình. Là đang nhắc tới anh trai anh sao? Anh trai đồng tính thì em trai ảnh hưởng ư.
Ôn Dịch Phàm nhíu mày:"Chung Tinh...Cấm anh nhắc tới anh hai tôi, để anh ấy yên nghỉ."
Chung Tinh vốn chỉ buột miệng nhắc tới Ôn Dịch Thật, ngày trước anh và Ôn Dịch Thật rất thân thiết, đối lập hoàn toàn kiểu nước lửa như Ôn Dịch Phàm. Cái chết của Ôn Dịch Thật luôn khiến anh áy náy, vì chính anh là người đã rũ Ôn Dịch Thật đi du lịch biển tại đây cậu ta đã gặp Trầm Di Anh rồi nảy sinh tình cảm.
Anh giúp họ giấu nhẹm tình yêu đồng giới, bằng cách xin cha Ôn Dịch Thật cho cậu ta ở cùng anh cho tiện đi diễn, nhưng thật không ngờ cây kim trong bọc có ngày cùng loài ra. Cha Ôn Dịch thật đột ngột đến thăm nhà thăm Ôn Dịch Thật, anh đi lấy nước mời ông, sơ xuất không hay ông lên phòng phát hiện Ôn Dịch Thật đang thân mật đồng tính cùng Trầm Di Anh, bắt cậu ta về nhốt, sau đó anh mới hay Ôn Dịch Thật gieo mình xuống sông.
"Tôi xin lỗi...tôi hơi nóng tính." Chung Tinh lườm ánh mắt sắc lạnh quan sát Ôn Dịch Phàm. Thấy anh ta không đá động gì, hướng mặt ra cửa sổ ngắm cảnh, anh nhíu mày nói tiếp. " Ôn Dịch Phàm, anh khi dễ tôi đấy sao?"
Ôn Dịch Phàm xoay lại cười trừ: Anh mắc cười thật, anh là vũ trụ sao? mà muốn tôi quan tâm, tôi cảnh cáo anh tránh xa Tiểu Mễ ra."
"Anh đang ra lệch cho tôi." Chung Tinh nhếch môi.
"Ầm." Ôn Dịch Phàm dọng bàn, đôi mắt bắn lửa vào tình địch, tên này rõ rang đang theo đuổi Tiểu Mễ, anh em nhà họ Chung đúng là tâm cơ.
"Tôi nói cho anh biết, Tiểu Mễ đã là người của tôi, khôn hồn cút." Ôn Dịch Phàm hất ly nước ướt người Chung Tinh.
Lần này thì chọc giận Chung Tinh rồi. "Ôn Dịch Phàm, anh là trẻ con à, hở cái làm trò con nít."
"Tôi vậy đó, anh mang cô em gái phiền phức, biến khỏi đây ngay đi." Ôn Dịch Phàm bấu cổ áo Chung Tinh.
Chung Tinh quật mạnh cổ tay Ôn Dịch Phàm xuống mặt bàn, lạnh lùng đáp: "Chung Hân tôi không quản, Tiểu Mễ chưa phải vợ anh, anh không có quyền quản cô ấy. Ôn thiếu gia...tính trẻ con như anh mà đòi uy hiếp tôi." Gằn giọng.
Ôn Dịch Phàm giật tay ra, trừng mắt: "Chung Tinh, anh tự tin hơn tôi nghĩ...hừ, nhưng người Tiểu Mễ yêu là tôi."
Chung Tinh kinh ngạc, yêu ư, thái độ Tiểu Mễ rõ ràng đâu thể hiện điều đó, lúc nãy ngoài sân rõ rang cự tuyệt cậu ta. "Anh có quyền yêu, tôi có quyền theo đuổi cô ấy, cạnh tranh công bằng."
"Anh lỳ đòn à?" Ôn Dịch Phàm trừng mắt.
Chung Tinh đứng dậy xoay lưng bỏ về, không quên nói thòng lại mấy câu. "Anh coi mà về quản lý công ty, hôn ước với em gái tôi sớm muộn gì cùng phải tiến hành. Cha tôi đã định ngày rồi, anh chưa biết sao?"
"Chung Tinh anh nói cái gì?" Ôn Dịch Phàm lớn tiếng.
"Tôi thông báo cho anh chuẩn bị tinh thần, với lại cha anh là người gia trưởng, sẽ không chấp nhận chênh lệch giàu nghèo đâu." Dứt lời Chung Tinh bước tiếp ra cửa, bóng khuất dần.....
Sau khi Chung Tinh về, Ôn Dịch Phàm cũng nhanh chóng lái xe về Ôn Gia, anh phải hỏi rõ cha mình chuyện hôn ước.
Lúc này Chung Hân mới hỏi Tiểu Mễ.
"Tiểu Mễ à, chuyện anh hai mình là sao?"
"Chỉ là trùng hợp anh cậu chính là cái anh đẹp trai lúc nhỏ mình gặp." Tiểu Mễ vừa lật tiểu thuyết vừa nói.
Chung Hân ngạc nhiên hỏi kỹ lại. "Ý cậu là cái người lúc cậu 7 tuổi hay qua nhà cậu chơi đó à?"
"Ừ là anh ấy."
Chung Hân hớn hở hỏi: " Thế thì tốt rồi, chả phải cậu thích anh ta sao, nghĩa là anh hai mình với cậu có duyên rồi."
Tiểu Mễ ủ rũ trả lời: "Chung Hân, gia đình cậu rất giàu đấy, mình rất nghèo, lúc chưa gặp lại mình nuôi hy vọng thích anh ấy, nhưng gặp rồi thì muốn từ bỏ."
Chung Hân vuốt vai Tiểu Mễ nói: "Tiểu Mễ không có sao đâu, anh hai mình rất tốt, mười mấy năm nay chờ mỗi cậu thôi đấy, chưa từng yêu ai đâu."
"Cậu nói vậy, ý gì?" Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn nét mặt vui như hoa nở của Chung Hân.
"Tiểu Mễ chả phải cậu nói có nhờ anh trai đó nuôi hộ con mèo không?" Chung Hân đặt tay lên đùi Tiểu Mễ.
"Ừ...có liên quan gì việc anh cậu không yêu ai?"
Chung Hân thở dài một tiếng "haiz.." rồi nở nụ cười nói tiếp. "Chả dấu gì cậu mình hại chết hơn chục con mèo của anh mình rồi." Dứt lời nhúng vai một cái, bĩu môi.
"Hả?" Tiểu Mễ tròn mắt kinh ngạc, liền nói: "Vậy cậu có tay sát mèo rồi."
Chung Hân giật mình thốt ra. "Oái...Tiểu Mễ, cậu đang ngạo hay trêu mình đấy."
"Rất tiếc cả hai điều đúng hết." Tiêu Mễ híp mắt, tiện tay ném quyển tiểu thuyết chuẩn sát nằm gọn lên kệ sách, phủi phủi tay vài cái.
Chung Hân nhìn theo động tác dứt khoát, rồi quay mặt lại nhìn Tiểu Mễ, buông lời khen ngợi. "Oa...Tiểu Mễ cậu luyện công hay vậy?"
"Quá khen..." Tiểu Mễ đáp lời, cười nhẹ một cái, hỏi tiếp vấn đề dở dang. "Nói tiếp chuyện của anh cậu đi."
"Ừ đại loại là anh hai mình giữa lời hứa nuôi mèo dùm cậu, lúc chưa biết cô gái đó là cậu, cả nhà mình ai cũng nghĩ anh hai mình đồng tính á. Giờ hay rồi, cậu xứng đáng làm chị dâu mình." Chung Hân cười tươi.