"Chung tiểu thư, tôi chưa bao giờ có tình cảm trai gái với cô, tôi né cô ai cũng thấy, không phải cô bị mù chứ."
Dứt lời Ôn Dịch Phàm rời khỏi phòng, dập cửa vang lên âm thanh chối tai người nghe."Rầm."
[......]
Sau khi nói chuyện tỉ tê, Chung Tinh đưa Tiểu Mễ đi tản bộ, rồi đưa cô về nhà. Xe sang trọng dừng trước ngôi nhà cấp bốn. Cả xóm tất nhiên không khỏi tò mò xúm ra xem. Chung Tinh bước ra cả xóm già trẻ lớn bé đều há hốc mồm, một anh chàng soái ca lấp lánh bên cạnh xe sang.
Cả xóm thi nhau bàn tán.
"Oa... đẹp trai quá."
"Anh ta giàu lắm, mày nhìn xe kìa."
"Ê... kia không phải Tiểu Mễ sao?"
"...."
Chung Tinh mở cửa Tiểu Mễ bước ra, Ôn Dịch Phàm vừa mở vừa ra đập vào mắt cảnh trai tài gái sắc.
Mấy chị em gái bàn tán rôm rã, trái lại mấy ông bà già, cô chú dày dặn tình trường nhìn nhau lắc đầu, thở dài.
"Tới công chuyện rồi."
"Ừ."
Cặp cô chú trung niên phất tay truyền tính hiệu cho đám con gái chưa trải sự đời. Chiến tranh sắp đến mây đen mù mịt, còn hứng khởi.
"Vô nhà lẹ đi mấy đứa."
"......"
Chung Tinh đơ người khi thấy Ôn Dịch Phàm tại nhà Tiểu Mễ, lẽ nào họ sống thử. Ôn Dịch Phàm trừng mắt phóng tia sét vào cặp mặt lạnh lùng của tình địch, cùng lúc này Chung Hân cũng lú đầu nhìn ra sân, giật mình thấy hai thùng một giếng giữa sân.
Chung Hân nghĩ thầm, là anh hai mà, sao lại đưa Tiểu Mễ về, tình hình này căng não rồi.
Chung Tinh bất giác thấy em gái, chao mày hỏi: "Chung Hân sao em ở đây?"
Tiểu Mễ kinh ngạc, chuyện gì đây, nhanh thôi cô nhận ra họ tên giống nhau, tức là Chung Tinh là người anh trai mà Chung Hân muốn làm mai cho mình. Hèn gì anh ta biết mình đang cần tiền chữa bệnh cho cha.
"Chung Tinh...Chung Hân là em gái của anh?"
Chung Tinh gật đầu. "Ừ, em gái cưng."
Tiểu Mễ nghe chữ "cưng" hiểu ra Chung Tinh rất thương em gái, lập tức nắm tay muốn kéo anh ta vào nhà.
Ôn Dịch Phàm bứt rời ra, cướp bàn tay nhỏ kéo đi, Tiểu Mễ tay bị siết chặt, dùng tay kia cố gỡ ra đồng thời quát. "Ôn Dịch Phàm, anh nổi điên à? Bỏ ra coi."
Chung Tinh bước theo nắm cổ tay Ôn Dịch Phàm nếu lại. Cảnh này vừa hay mấy cô chú trên lầu cao quan sát nảy giờ há hốc mòm, buột miệng nói. "Xong luôn chuyển kênh."
Ông chú tròn mắt nhìn: "Trời mẹ, tưởng nữ chính ngôn tình hoá ra là nữ phụ đam mỹ."
Bà cô: "Ừ...
Ông kia: "Đáng lẽ nắm tay con bé mới đúng."
Ông chú: "Chắc lệch vị trí xíu."
Bà cô: "Tui thấy hai nhóc này hợp đôi."
Ông kia: "Thằng nhỏ mới này trông giống gay, tiểu thuyết tả đẹp trai công tử hay cong lắm."
Cả ba kéo bàn ghế ra ngồi chống càm hóng chuyện.
Phía dưới sân cả ba đứng bất động 5 phút cũng xả vai rồi, tiếp tục gây nhau:
Tiểu Mễ ngó thấy tay hai người nắm chặt, mắt loé sáng, tình cảm thật.
Ôn Dịch Phàm cảm giác nổi da gà, anh cũng như Mạc Dinh Hy tránh xa con trai có giới tính bất ổn, Chung Tinh được liệt vào danh sách bất ổn.
"Chung Tinh, bỏ ra."
Chung Tinh tăng độ siết chặt, hét to: "Thích nắm đấy."
Ba người trên lầu nghe muốn bay não, mắt lọt ra ngoài, mồm chữ o, bàn tán.
Ông chú lắc đầu: "Thanh niên giờ bạo quá."
Bà cô: "Công khai mẹ nó rồi."
Ông kia: "Tiểu Mễ đáng thương quá."
Đồng thời dưới sân.
Ôn Dịch Phàm hất tay ra, thưởng ngay cho Chung Tinh cú đấm vào mặt, Chung Tinh chao đảo nhanh chống lấy lại cân bằng phản đòn đạp thẳng vào chổ ấy của Ôn Dịch Phàm.
Ôn Dịch Phàm ôm chỗ đó suýt xoa, gằn giọng:
"Chung Tinh, anh bị biến thái hả?"
Chung Tinh nhào tới muốn thưởng thêm vài cú, Tiểu Mễ chen vào ngăn ra, hai ông này đánh nhau giữa sân đúng là làm mình xấu hổ chết. Mặt hai ổng trét bên tông mẹ nó rồi.
Ba cô chú trên lầu đồng thanh: "Chết mẹ chú voi con rồi."
Bà cô: "Nhóc kia biết lựa chỗ chơi."
Ông chú: "Bà nói bậy thế?"
Bà cô: Ừ lẹo lưỡi...ý là lựa chỗ đá.
"Hai người vô nhà nói chuyện được không? Cả xóm đang hóng cà."
Nghe hai từ "cả xóm" ba cô chú trên lầu chột dạ kéo bàn, xách ghế chạy tọt vào nhà đóng cửa "Rầm" không còn dấu vết...
Đồng thời phía dưới hai cha nội ngó thấy, sượng mặt, nhanh chóng phi vào nhà đóng cửa "rầm" bỏ quên Tiểu Mễ ở ngoài luôn.
Tiêủ Mễ ở ngoài đập cửa "ầm ầm" Chung Hân mở cửa, vào thấy hai cha nội ngồi khoanh tay cứng đờ, ánh mắt phóng lửa, dao găm loạn xạ, phòng khách nóng hơn lò luyện đan. Chung Hân kéo Tiểu Mễ vào phòng ngủ lánh nạn.
Sau hồi lâu đấu mắt, giờ chuyển sang đấu võ mồm:
Ôn Dịch Phàm nhíu nhíu mày: "Chung Tinh xuất hiện ở đây làm gì?"
Chung Tinh bĩu môi, nhàng nhã đáp lời: "Mắt đâu có mù."
Đúng là đang nói sốc Ôn Dịch Phàm.
Ôn Dịch Phàm bật dậy túm cổ Chung Tinh đè xuống nệm sofa, kẹp chặt hông Chung Tinh.
" Giỡn mặt hả? Tôi nghiêm túc với anh..." đang nói bỗng khựng lại, cảm nhận cái mềm mềm ở hai chú voi, hai thằng lớn cũng nhìn nhau sượng trân.
Tách nhau ra mỗi thằng quay một gốc, chỉnh trang lại quần áo.
Chung Tinh mở lời: "Ôn Dịch Phàm, giới tính anh bất ổn hơn tôi đấy, gen di truyền à."
Ôn Dịch Phàm nghe cụm từ "gen di truyền" giật mình. Là đang nhắc tới anh trai anh sao? Anh trai đồng tính thì em trai ảnh hưởng ư.
Ôn Dịch Phàm nhíu mày:"Chung Tinh...Cấm anh nhắc tới anh trai tôi, để anh ấy yên nghỉ."