Tiểu Mễ ngây người trước vẻ đẹp chuẩn nam thần lạnh lùng, làn da trắng, đôi mắt phượng, hàng mi dài cong vút, sống mũi thì khỏi chê luôn, thêm đôi mướt, tổng thể khuôn mặt đẹp ngang ngửa với Ôn Dịch Phàm.
Chung Tinh thấy cô gái nhìn mình không biết trời đất, bèn vươn tay chạm nhẹ vai nhỏ nhắn đánh thức cô gái.
Tiểu Mễ tỉnh trí bối rối né tránh ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình, ấp úng nói:
"Anh với tôi hình như không quen biết!"
"Ừ, bây giờ làm quen đâu có muộn."
Tiểu Mễ đưa mắt quét tổng thể người đàn ông lạ, mắt cô dừng lại ở khuyên tai, mỉm môi một cái rồi nói:
"Ơ, anh là đang cua gái à? Miệng lưỡi thế này chắc là tra nam rồi."
Câu nói này đúng là làm Chung Tinh bất lực, anh tự vả trán, suy cho cùng cả đời anh cũng chưa nắm tay con gái, nói gì tới được làm tra nam.
"Cô gái, tôi không hề như cô nghĩ đâu, cô rất giống một người con gái tôi đang tìm."
"Hả?"
Tiểu Mễ ngạc nhiên hả một tiếng lớn khiến Chung Tinh cũng giật mình.
Cùng lúc này Ôn Dịch Phàm nghe xong điện thoại quay lại thấy dáng lưng người đàn ông mặc âu phục. Ôn Dịch Phàm híp mắt khó chịu, muốn tiến lại nắm đầu tên đàn ông đàn dám cua bạn gái của anh. Chợt anh khựng chân lại ngay vì nhận ra là Chung Tinh.
"Khốn kiếp sao lại là anh ta? Còn tiếp cận Tiểu Mễ nữa, không lẽ muốn cua Tiểu Mễ của mình, nguy rồi."
Chung Tinh đứng lên xoay người, Ôn Dịch Phàm núp người sau cột nhà hàng tránh. Chung Tinh lướt ngang qua đi thẳng ra khỏi sảnh.
Ôn Dịch Phàm nhanh chóng bước lại ngồi xuống trưng ánh mắt đầy khó chịu, Tiểu Mễ thấy điệu bộ này, liền hỏi:
"Ôn Dịch Phàm nghe điện thoại xong anh bị ma nhập luôn hả? Nét mặt như ai ăn mất mấy sổ gạo vậy?"
Ôn Dịch Phàm ngã lưng khoanh: " Cô giỏi lắm tôi mới rời đi vài phút, cô ở đây cua trai rồi."
Tiểu Mễ hiểu ra, mắt loé lên: "A, anh muốn nói cái anh đẹp trai mới đi á hả?"
"Không lẽ tôi nói không khí." Cau mày.
"Ôn Dịch Phàm, anh đang ghen hả?"
Ôn Dịch Phàm mặt sượng trân: "Làm gì có, ai mà đẹp trai hơn tôi."
"Ôn Dịch Phàm, anh bị bệnh tự luyến nặng à? Tôi no rồi, tính tiền về thôi."
Ôn Dịch Phàm phất tay gọi phục vụ, nữ phục vụ bước tới, Ôn Dịch Phàm liền giở khẩu khí ra lệnh:
"Tính tiền."
Nữ phục vụ gật đầu đáp lời: "Dạ đã có người thanh toán rồi ạ!"
"Cái gì?"
Giọng nói to của Ôn Dịch Phàm làm nữ phục vụ hoảng hồn, liền chuồn nhanh. Tiểu Mễ cũng hết hồn không kém.
Ôn Dịch Phàm nghĩ ngay là do Chung Tinh thanh toán, bèn hậm hực nắm chặt cổ tay Tiểu Mễ lôi xồng xộc ra xe lái về.
Đến nhà Ôn Dịch Phàm vác Tiểu Mễ trên vai mặt cho cô giãy giụa, kêu la, đánh mạnh vào lưng.
"Bỏ tôi xuống anh làm trò gì vậy?"
Ôn Dịch Phàm khựng chân trước cửa nhà, Tiểu Mễ nghĩ thầm cuối cùng cũng chịu dừng rồi, coi như cũng biết nghe lời cô, nhưng một giây sau cô phải bất ngờ thôi.
"Mật khẩu." gằn giọng.
Thì ra Ôn Dịch Phàm dừng lại là vì nhìn ổ khoá nhà với những con số rối não anh.
"Ha ha!"
Tiểu Mễ không nhịn được mà cười phá lên, Ôn Dịch Phàm bị quê, liền vươn tay đánh mạnh vào mông Tiểu Mễ.
"Bốp."
"Anh...anh lưu manh."
"Cô còn không mau nói mật khẩu, tôi ăn thịt cô tại đây luôn đấy!"
Tiểu Mễ não bộ hỗn loạn nghĩ thầm nguy rồi giờ vào nhà không lẽ thịt mình luôn, sao đây ở ngoài không được mà vào cũng không xong.
"Lẹ lên, tôi vác cô hơi lâu rồi đấy!"
"Ai mượn anh vác tôi."
"Khẩu khí cũng dữ ha? Coi chút nữa tôi trị cô khỏi la luôn."
"Bốp."
Ôn Dịch Phàm phát vào mông cô thêm vỗ mạnh.
"Biến thái, bỏ xuống." Vùng vẫy trên vai Ôn Dịch Phàm.
"Tiểu Mễ, cô còn lỳ?"
"Được rồi, 12345678."
Ôn Dịch Phàm nhếch mép, vừa nhấn số vừa nói:
"Ừ, ngoan."
"Cạch."
Ôn Dịch Phàm đặt Tiểu Mễ nhẹ nhàng xuống sofa, anh ngồi qua đối diện, Tiểu Mễ ngạc nhiên với hành động ôn nhu, nét mặt bình thản.
"Ôn Dịch Phàm, chỉ vầy thôi hả?"
Ôn Dịch Phàm khoanh tay ngã lưng chạm sofa:
"Ừ, chỉ vầy thôi, chứ cô nghĩ gì, muốn đứng ngoài nói chuyện chúng mình à?"
"Ờ.... thì.."
"Thì sao, bộ muốn tôi làm chuyện H+ lắm hả?"
"Anh...."
"Anh cái gì? nói đi, cô với tên khốn đó nói gì?"
"Anh vẫn vì chuyện ở nhà hàng à?"
"Tôi hỏi thì trả lời đi, đừng lằng nhằng." Híp mắt.
"Anh ấy bảo tôi giống một người bạn của anh ấy, thế thôi."
"Thật là chỉ thế thôi, anh ta còn thanh toán cả bữa ăn cho cô?"
"Tôi sao biết được, tiền có phải trong túi tôi đâu? anh mắc cười ghê, một bữa ăn thôi làm gì căng vậy?"
"Cô nghĩ ăn của người nhiều tiền dễ vậy sao? Họ bỏ ra tiền điều có mục đích cả, người đầu tư kinh doanh không bao giờ giúp không hay cho không ai cái gì đâu, đặc biệt cô là con gái mới lớn, rõ chưa?"
Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Ôn Dịch Phàm cứ gọi là thu hút người nhìn làm sao ấy.
"Hôm nay anh nói triết lý quá vậy?"
"Tôi là nghiêm túc nhắc nhở cô, tránh xa người nhiều tiền ra, đặt biệt là đàn ông trẻ đẹp trai."
"Ừ, tôi sẽ né anh trước, hiểu rồi!"
"Phốc, cô nói cái gì vậy?"
"Anh chả phải nói anh sao? Đẹp trai nhiều tiền."
"Ý tôi là những tên dê cụ ngoài kia!"
Tiểu Mễ bĩu môi: "Tôi đang có một con dê cụ trong nhà rồi."
"Hà Tiểu Mễ.....cô là đang chống đối tôi à? Cô sinh ra trong đống cải à?