Cô Ấy Rất Đáng Yêu

Chương 52




Edit: Bonie

Beta: Xanh + TH

Kiều Hạ vừa áy náy vừa cảm động, giang tay ra ôm lấy anh, cái đầu nhỏ nhắn đặt ở bả vai to rộng của anh, cam đoan: "Sẽ không sao đâu, sau này em sẽ chú ý để không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa".

Cô nói xong, ngẩng mặt lên, mắt nai không chớp nhìn về phía anh, giọng điệu rất nghiêm túc: "Anh vừa rồi không chịu nói chuyện với em. Thật ra, em rất sợ anh sẽ vẫn giận em rồi sau vài ngày sau đó sẽ không để ý tới em."

Tay Cố Duyên Xuyên nhẹ nhàng vuốt mũi cô, cười nói: "Anh sao lại có thể không để ý tới cục cưng của anh được."

Trong lòng Kiều Hạ vui vẻ không nói nên lời, nhưng cũng không thể dùng từ ngữ để giãi bày cho nên đành phải ôm anh càng chặt, "Anh định ở lại đây mấy ngày?"

Dứt lời, trong lòng cô cũng bắt đầu có chút luyến tiếc.

Lúc trước không thấy mặt nhau thì còn được, sau này vừa gặp mặt lại phải tách ra, cảm giác khó chịu tăng lên gấp bội.

Cố Duyên Xuyên nhìn cô, dùng giọng điệu đương nhiên nói, "Ở đến khi việc dạy học của em kết thúc."

Kiều Hạ vô cùng ngạc nhiên, lộ ra một nụ cười rạng rỡ, lại thấy cực kỳ áy náy: "Điều kiện đây này thật sự kém hơn ở nhà rất nhiều, anh có lẽ sẽ ở không quen."

Tuy rằng anh vẫn không hỏi qua nhưng mà sau khi cô hẹn hò với anh vẫn cảm nhận được, sinh hoạt bình thường của anh như ăn, mặc, ở, đi lại trước nay đều rất tốt, chưa từng phải buồn vì tiền.

Nếu không phải do cô đi dạy học thì anh cũng không cần vì mình mà ngàn dặm xa xôi vào trong núi chịu khổ...

Cố Duyên Xuyên nhướn mày, cười một tiếng, "Cục cưng, em đang xem thường anh à, em còn có thể chịu được thì tại sao một tên đàn ông như anh lại không chịu được?"

Dường như nhớ tới điều gì, anh bỗng nhiên dừng lại, con ngươi đen nhánh nhìn về phía cô, hỏi: "Nếu anh không đến, cục cưng tính khi nào nói chuyện này với anh?"

Kiều Hạ do dự hơn mười giây, vẫn là lựa chọn ăn ngay nói thật, nhưng bởi vì không đủ tự tin cho nên giọng cũng rất nhỏ, "Nếu anh không đến, em sẽ, sẽ... không nói cho anh."

Nói xong, cô thấy anh nhíu mày, vội vàng nhỏ giọng giải thích, "Bởi vì em bị thương không nặng, bôi chút rượu thuốc sẽ khỏi, nói cho anh sẽ khiến anh lo lắng. Hơn nữa, em không muốn thêm phiền toái cho anh."

Cô cắn cắn môi, nhẹ nhàng thở dài, "Chúng mình hẹn hò, em hy vọng mình sẽ mang cho anh thêm niềm vui chứ không phải cứ mãi làm anh vì em mà nhọc lòng."

"Thời gian lâu, em sợ, sợ... Sợ em sẽ trở thành gánh nặng của anh."

Càng thích anh, càng muốn ở bên anh lâu dài, cô càng sợ xuất hiện nhân tố ảnh hưởng đến tình cảm của bọn họ.

Khi còn nhỏ, sau khi dọn đến nhà chú Quý, mỗi lần tụ họp vào ngày lễ Tết đều sẽ có người lớn tốt bụng dặn dò cô.

Phải nghe lời, tuân thủ quy củ, không gây thêm phiền toái cho người khác, nếu không người khác sẽ không thích cô, đuổi cô ra khỏi nhà.

Cố Duyên Xuyên nhìn dáng vẻ hiểu chuyện của cô, lại thiếu cảm giác an toàn, càng thêm đau lòng: "Cục cưng sao có thể là gánh nặng của anh, em rõ ràng là một cục thịt trong lòng anh mà."

Vẻ mặt anh trở nên dịu dàng, "Chúng ta đã là người yêu, cho dù tốt hay xấu đều phải cùng nhau chia sẻ. Nếu như anh có chuyện gì, anh hy vọng em sẽ không lo lắng, sẽ luôn gạt em, vậy thì em sẽ vui vẻ sao?"

Kiều Hạ tưởng tượng tình huống mà anh đưa ra một chút, lắc đầu, nhẹ giọng nói, "Em sẽ không vui đâu."

Cố Duyên Xuyên cầm tay cô, nhẹ nhàng nhéo lòng bàn tay mềm mại, "Cũng như vậy, anh cũng hy vọng cục cưng có chuyện gì cũng sẽ nói với anh. Có thể vì cục cưng mà giải quyết phiền phức hoặc vì em chia sẻ một ít, anh cũng đều vui vẻ."

"Cho nên lần này, cục cưng có phải sai rồi hay không?" Anh hỏi.

Kiều Hạ nghe lời, ăn năn gật đầu thừa nhận, "Là em sai, sau này em sẽ không như vậy nữa, mà... Anh lần này có thể không trách em được không?"

"Ừm, không trách em." Cố Duyên Xuyên vừa lòng cười, duỗi tay xoa đầu cô, chỉ cần biết sai có thể sửa thì vẫn là cục cưng ngoan.

Kiều Hạ nghiêng đầu, chớp chớp mắt nghi ngờ.

Thường thì những lời này không phải ba mẹ hay nói với trẻ nhỏ khi làm sai sao?

Có điều cảm giác rằng đôi khi anh cư xử với mình giống như đối với trẻ nhỏ vậy.

Không bao lâu, Tưởng Điềm đi mua cơm hộ trở về.

Đến cùng với cô còn có đội trưởng Từ Bân. Anh ta nghe nói buổi sáng có chuyện, vừa lúc ở nhà ăn đụng phải cô cho nên thuận tiện lại đây hỏi thăm Kiều Hạ một chút.

Từ cửa đi vào, hai người thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người đàn ông thì sửng sốt và khiếp sợ.

Nhưng Tưởng Điềm phản ứng trước, hỏi: "Đàn anh Cố, sao anh ở đây?"

Mới vừa hỏi xong, cô ý thức được mình hỏi câu này hoàn toàn là vô nghĩa.

Người ta từ trong thành phố an nhàn theo tới vùng núi xa xôi này chẳng lẽ là làm khách du lịch, chắc chắn đến đây chăm bạn gái mình rồi.

Chẳng qua Tưởng Điềm với Từ Bân suy nghĩ một chút đều cảm thấy nam thần lạnh lùng như vậy tuyệt đối sẽ thuận miệng lấy một cái lý do, không thể ở trước bọn họ nói rõ ràng như vậy được.

Không đoán được, Cố Duyên Xuyên trực tiếp bình tĩnh mà nói, "Ở đây chăm bạn gái."

Miệng hai người bị nhét đầy cẩu lương.

Tốt thôi, nếu bạn trai người ta ở đây thì bọn họ cũng không muốn làm bóng đèn, hỏi vài câu liền chuẩn bị rời đi.

Cố Duyên Xuyên gọi Từ Bân lại, khách khí hỏi, "Xin hỏi ở đây các cậu còn phòng trống nào có thể để cho tôi ở nhờ mấy ngày được không?"

"Có, cuối hành lang có một phòng." Từ Bân nhiệt tình trả lời, "Tôi ở tại phòng 302, chút nữa qua chỗ tôi lấy chìa khóa."

Anh ta vô cùng biết ơn Cố Duyên Xuyên, lúc trước bọn họ ở trường vì lần đi dạy học này mà tiến hành quyên tiền bán đấu giá, là Cố Duyên Xuyên hào phóng mà quyên thật nhiều tiền, giải quyết phí đi lại, còn có tiền dư có thể mua rất nhiều sách vở cùng quần áo mang lại đây cho mấy em nhỏ.

Chờ hai người bọn họ đi, Kiều Hạ còn thấy cực kỳ buồn bực, ngẩng đầu khó hiểu hỏi, "Vì sao anh lại không ở cùng với em?"

Ở ký túc xá giáo viên đều là phòng đơn, tuy rằng giường của cô chỉ có 1 mét 2, hơi nhỏ nhưng vẫn đủ cho bọn họ ngủ, hơn nữa lúc trước anh rõ ràng luôn ôm cô ngủ mà.

Cố Duyên Xuyên tách đôi đũa dùng một lần đưa chung với hộp cơm tới tay cô, trong mắt hiện lên một tia cười, "Anh như vậy, đương nhiên là suy xét đến thanh danh của cục cưng rồi, không thể để cho người khác nói cục cưng được."

Đều đã là sinh viên, nam nữ cùng ở một phòng cũng không phải chuyện hiếm lạ gì, nhưng cũng có vài người không chịu nổi sẽ mượn điều này nói ra nói vào.

Hơn nữa kỳ quái chính là, mỗi lần có loại chuyện như thế này thì bình thường nữ sinh luôn chịu phê bình nhiều hơn.

Anh đối với những loại đồn đãi vớ vẩn đó hoàn toàn không để bụng, nhưng cô gái nhỏ da mặt mỏng, nếu nghe được một ít lời không tốt sẽ buồn rất lâu.

Trong núi không có mạng, cũng không có TV để xem, buổi tối sau 9 giờ cơ bản là rất yên tĩnh.

Sau một ngày bận rộn, hầu như mọi người đều ngủ vào lúc này, không giống ở thành phố lớn còn có cuộc sống muôn màu muôn vẻ về đêm.

Cố Duyên Xuyên không có thói quen ngủ sớm như vậy, nửa người dựa vào trên giường, cầm Kindle* đọc sách thì nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

(*) Kindle là máy đọc sách điện tử được thiết kế bởi Amazon.

Anh vừa mở cửa thì thấy Kiều Hạ đứng ở bên ngoài.

Kiều Hạ nhanh chóng đi vào, thuận tay giữ cửa, cởi khoác ở trên người lộ ra váy ngủ bên trong: "Em không quen ngủ một mình, muốn ngủ cùng anh."

Ánh mắt Cố Duyên Xuyên nhìn về phía cô rất bất đắc dĩ, "Cục cưng, đừng tùy hứng nữa, lỡ như bị các bạn học nhìn thấy thì chắc chắn sẽ có lời không tốt truyền ra đó."

Kiều Hạ ngồi ở trên giường, bất động, gót chân nhỏ nhắn trắng nõn đung đưa, "Em đâu có tùy hứng."

"Mỗi ngày sáng chiều em đều phải dạy học. Lúc sau còn phải cùng bọn họ cùng nhau tổng kết giáo án nữa. Thời gian có thể ở cùng anh quá ít, chỉ có thể tới buổi tối mới có thể có nhiều thời gian ở cùng với anh thôi."

"Ngày mai trước khi các bạn học rời giường, em sẽ trở lại phòng của mình, bon họ sẽ không thấy đâu." Cô kiên trì nói.

Lòng Cố Duyên Xuyên vẫn có chút băn khoăn, "Như vậy cũng không an toàn."

Thật ra Kiều Hạ không sợ bị người khác nhìn thấy, bọn họ là yêu đương đứng đắn, ở cùng một chỗ cũng không có gì.

Quan trọng là, cô biết anh muốn ở cùng với cô.

Thấy anh không dao động, cái miệng nhỏ của cô chu lên, giọng nói mềm mại, giống như năn nỉ nói: "Mỗi ngày vừa đến nửa đêm, nơi này sẽ có rất nhiều mèo hoang với quạ đen kêu, em nghe xong rất sợ cho nên anh ngủ cùng với em đi, được không?"

Đối với việc làm nũng của cô gái nhỏ, Cố Duyên Xuyên vĩnh viễn không thể nói không, chỉ có thể gật đầu, "Anh cài đồng hồ báo thức, cục cưng phải vất vả dậy lúc 6h sáng mai rồi."

"Em không thấy vất vả một chút nào cả." Con người Kiều Hạ cong thành hình lưỡi liềm. Sau khi ngủ với anh, cô tự giác mà rúc mặt dựa vào lòng anh, "Em nói cho anh nghe, ngày đầu tiên em đi học rất lo lắng, lúc đứng ở bục giảng chân run hết cả lên."

Cố Duyên Xuyên kiên nhẫn lại chuyên chú mà nghe cô lải nhải chia sẻ điều mình đã trải qua, biểu cảm trên mặt so với ánh trăng đêm nay càng dịu dàng hơn.

Thời gian dạy học một tháng thật ra có hơi lâu, nhưng đối với Kiều Hạ mà nói, mỗi ngày trôi qua rất nhanh, chớp mắt một chút đã trôi qua ngay rồi.

Ban ngày bị một đám trẻ con hoạt bát đáng yêu quây xung quanh, buổi tối lại có thể cùng người mình thích nhất ở bên nhau, mỗi ngày của cô đều vui vẻ, phong phú.

-

Tới buổi sáng ngày phải tạm biệt, mọi người trong lòng đều tràn ngập cảm xúc không muốn.

Kiều Hạ thu được một xấp thư rất lớn, trên mặt bọn học sinh tràn đầy chúc mừng cùng cảm ơn.

Trước khi lên xe vài phút, nữ sinh thẹn thùng nhất lớp Tiểu Đình chạy tới ôm cô, "Cô ơi em rất thích cô, chờ em thi vào đại học em đi tìm cô chơi được không ạ?"

Kiều Hạ từ cặp sách tìm ra một tờ giấy ghi chú, viết số điện thoại liên hệ cho cô, rất nghiêm túc mà nói vài câu, "Được nha, cô chờ em."

Trên chuyến xe nhỏ, Kiều Hạ mở thư xem, mỗi một phong thư đều tràn ngập lời nói trong lòng của bọn nhỏ.

Ngôn từ chất phác của bọn nhỏ luôn động lòng người, nhìn mấy dòng mà hốc mắt cô không kiềm được đỏ lên.

Cố Duyên Xuyên lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng vỗ về chăm sóc, không tiếng động an ủi cô.

Chiếc xe nhỏ xóc nảy hơn một giờ mới xuống núi, đoàn người lại đi ngồi xe lửa.

Lúc đến thành phố A, Kiều Hạ nhận được một cú điện thoại bất ngờ.

Mẹ cô tự nhiên muốn tới ga tàu đón cô, hơn nữa còn cùng... với Quý Hành?

-

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm giác Xuyên Xuyên giống như nuôi thêm đứa con gái, ban ngày ra sức chiều chuộng, buổi tối ra sức bắt nạt ha ha ~

Xuyên Xuyên: Khi nào thì để tôi thực sự bắt nạt một chút nhỉ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.