"Em sợ tôi làm gì em à?"
...
Hơi thở anh bao phủ khắp căn phòng, lời nói mang theo ý cười nhàn nhạt
Triển Nha nhìn người đàn ông trước mặt, nước lăn xuống sống mũi cao thẳng, mắt đen sâu hút như hố sâu vô tận, môi mỏng hơi nhếch giống như có chút giễu cợt...
Quan trọng là người này còn chỉ mặc một chiếc áo tắm, nước vẫn chầm chậm lăn xuống vòm ngực rắn chắc, mái tóc còn chưa kịp sấy khô... và cả đôi chân dài kia, tất cả cũng quá mời gọi đi!
Đầu cô còn hơi ong lên, dư âm nhắc cô nhớ lại đêm say hôm qua, người tửu lượng kém tuyệt đối không nên đụng vào rượu. Đã rất lâu rồi, lồng ngực cô lại có con nai chạy loạn đến vậy, nhìn má cô ửng đỏ ánh mắt Đặng Tâm Minh nhìn cô cũng không chút giấu giếm
Một thời gian dài không gặp, người này đã trở nên lãnh đạm đến khó tin, chút nhiệt huyết tuổi trẻ cũng như đã biến mất vậy, hơi thở cô hỗn loạn không khó nhận ra lại nhìn cần cổ trắng mềm đỏ hồng Đặng Tâm Minh hơi nhướn mày, anh bước gần tới chỗ cô hai nguời dường như chỉ cách một bước chân. Triển Nha vội cúi đầu, mi cong rũ xuống, cô nhanh chóng trấn an mình, lùi một bước phía sau là tường, cô gái không tránh được liền khẽ giật mình. Hơi thở anh bao trùm khắp cơ thể cô, như nhẹ nhè chạm tới từng tế bào thần kinh đang run rẩy
"Tôi nên làm gì với em bây giờ?" Anh nhàn nhạt mở miệng
"..." Triển Nha ngẩng đầu, vừa vặt bắt gặp ánh mắt kia của anh, lòng cô lại run lên một cái
Đặng Tâm Minh chậm rãi lùi ra sau
"Nếu không có việc gì nữa thì em rời khỏi đây đi."
Triển Nha có chút thả lỏng khi nghe những lời này, tuy nhiên cô thấy chân tay mình hơi bủn rủn, lúc sắp lấy mặt lau sàn Đặng Tâm Minh vừa vặt túm lấy cô, Triển Nha tay vẫn chạm nơi ngực kia, ý cô thật sự không phải như vậy!!!
Thì ra cảm giác quen thuộc tối hôm qua không phải là cô tưởng tượng ra...
***
Triển Nha cảm thấy chỉ cần đi cùng Hứa Oanh sẽ rất dễ gặp phải Đặng Tâm Minh
Hai người lướt qua nhau như hai người xa lạ vậy, dường như ánh mắt cũng không gặp nhau, anh cùng một người phụ nữ nước ngoài nói chuyện. Triển Nha cũng không muốn dính dáng nhiều cúi đầu vội đi tiếp
Hứa Oanh này nhất định rảnh quá không có gì làm, bắt cô đến một nơi xa như thế này chỉ để ăn một bữa~•~
Còn chị ta nhìn cô rất vui vẻ, quả thực rất giống muốn đùa với cô mà...
Hai cô gái không nói chuyện gì nhiều, thật ra là vì Triển Nha không thể bắt được số cùng tần sóng với chị ta, đang ăn dở thì Hứa Oanh có điện thoại thế là ngang nhiên vứt cô lại, bảo cô bắt xe về@@
Là chị ta mang cô đến đây mà, nơi này còn xa như vậy, tuy là bữa nay cô được mời, nhưng Triển Nha vẫn cảm thấy có chút không ổn
Lúc nãy đi vội cô chỉ kịp thay đại bộ quần áo, di động và ví tiền đều không mang, cô thật sự muốn hỏi chị ta muốn cô về kiểu gì
Triển Nha nhìn xe Hứa Oanh mất hút trong bóng đêm, lòng có chút kì lạ, cô ra ngoài vườn ngồi một lát, cô biết người mình rất hút muỗi vừa ngồi một lát liền bị cắn đến đầy vết đỏ, thật sự rất muốn khóc, đồ ăn ở đây cũng không hợp khẩu vị của cô nữa, còn đắt tới như vậy. Cuối cùng vì không chịu được muỗi cô phải đi vào trong, cô ngồi một góc tường suy nghĩ có nên mượn điện thoại nhân viên sau đó nhờ Đường Tiểu Tịch đặt xe hộ mình không hay hôm nay ở lại đây rửa bát đã@@
Ánh đèn mờ mờ, bóng dài đổ xuống đất, chồng lên bóng ngắn kia đang ngồi xổm vì bất lực, cô còn ngây người chưa nhận ra thì người kia đã cất giọng đầy bất lực
"Em tính ngồi đây vẽ Uyên Ương à?"
Triển Nha khẽ giật mình, ngẩng đầu lên liền thấy bóng dáng quen thuộc, Đặng Tâm Minh đứng ngược sáng cô không nhìn rõ nét mặt anh. Cô liền bật người đứng dậy, trông có chút miễn cưỡng, cứ lôi thôi nhếch nhác là cô cứ gặp anh khiến bản thân cô có chút không hiểu được
"Rửa bát... à.. không phải..."
Cô chỉ là vô thức nói ra mấy điều bản thân đang rất suy nghĩ, cô thật sự không cố tình nói một cách không nghiêm túc như thế...