Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư

Chương 78




Nhanh tay tắt điện, căn phòng giờ đây chỉ còn thứ ánh sáng lấp lánh màu vàng nhạt, Triển Nha cầm pháo hoa giấy đứng trước cửa, cô mỉm cười, cánh cửa nhanh chóng mở ra...

"Bụp!" giấy bắn tung tóe trong không trung

"Surprise!" cô gái háo hức nói, trên môi luôn giữ vững nụ cười ngọt ngào

Triển Nha đang mỉm cười nhìn người trước mặt quần áo chỉnh tề thì một lực đạo mạnh mẽ khóa chặt hai tay cô lại, thân thể bị đẩy mạnh vào tường, cảm thấy lưng mình hơi đau, cô chỉ kịp nhíu mày chưa nói lời nào thì liền bị nụ hôn mạnh mẽ nuốt gọn, hơi thở của Đặng Tâm Minh như xâm chiếm trong miệng cô, cảm giác eo mình bị siết chặt tới hơi đau, cơ thể người này cũng như đang đè nặng lên người cô vậy. Nơi môi bị người trước mặt hôn tới đau rát, hô hấp không đều khiến cô cảm thấy khó thở, đầu cô phút chốc mụ mẫm, mọi ý nghĩ trong đầu đều trở nên ngưng trệ, cổ tay hiện tại cũng bị siết chặt đến đau...

"Dừng.."

Cô cảm thấy mình sắp bị Đặng Tâm Minh hôn tới không thở được nữa rồi, anh ruốt cuộc bị làm sao vậy vừa dùng lực đẩy ra liền bị hôn mạnh hơn, như đang trừng phạt sự vùng vẫy này của cô vậy, chân mình cũng sớm đã bị đôi chân dài của người nào đó khóa chặt, sau lưng là tường rất lạnh, phía trước là người mà cô cảm thấy nóng như dung nham, dù cố gắng như thế nào cũng không thể thoát, sức lực chênh lệch. Những lúc như thế này cơ thể cô như bị điện từ ngoài truyền vào khiến bản thân vô lực, không phản kháng được, cô bị anh hôn tới nỗi ép nước mắt cô chảy ra

Cuối cùng như cơn sóng đạp mạnh vào mặt đất rút về phía biển, Đặng Tâm Minh lưu luyến rời khỏi môi cô, vùi đầu vào hõm cổ trắng nõn của cô, mái tóc đen mềm như chạm tới trái tim cô. Cơ thể Triển Nha hiện tại mềm nhũn, cánh tay rắn chắc anh giữ chặt eo cô, kéo cô ôm vào lòng mình, cuối cùng Đặng Tâm Minh bế cô lên để cô dựa vào vai mình bước tới sofa

Dưới anh đèn lờ mờ cô không thấy rõ nét mặt anh, chỉ cảm thấy người anh ấm áp, vững chãi. Đặng Tâm Minh đặt cô lên đùi mình, Triển Nha mềm nhũn tựa vào người anh, hơi thở hỗn loạn, Đặng Tâm Minh hơi nhếch môi cắn nhẹ vào vành tay hồng hồng của cô. Người Triển Nha khẽ run rẩy, vừa muốn đứng lên trốn tránh thì bị người này túm chặt eo, lúc nãy anh làm cô đau như vậy khiến hiện tại bản thân cô vẫn có chút sợ hãi, Đặng Tâm Minh nhìn ra điều đó, anh nhìn sâu vào trong đôi mắt màu đen lấp lánh của cô

Triển Nha nhìn anh, cảm giác lòng mình có chút uất ức

"Anh bắt nạt em..."

Má cô còn hơi đỏ lên làm trái tim Đặng Tâm Minh trở nên mềm đi vì cô

Người này mặt dày lại cúi xuống cắn nhẹ môi cô một cái, môi mỏng hơi nhếch lên

"Vậy tại sao lúc đó mẹ anh hỏi em, em đã nói không có."

Sau đó là tiếng cười trầm thấp khiến trái tim thiếu nữ đập loạn

Triển Nha cúi đầu, vậy người này muốn cô nói sao với dì Lâm Nguyệt, nói anh bắt nạt cô sao!

Triển Nha nhận ra không như lời Đường Tiểu Tịch nói Đặng Tâm Minh không hề lạnh lùng tẻ nhạt mà chính là đại phúc hắc lưu manh!

Cô không trả lời chỉ cúi đầu để lộ cần cổ trắng ngần

Dưới ánh sáng vàng nhạt, mọi thứ êm dịu tới như vậy, yết hầu Đặng Tâm Minh hơi chuyển động, một giây sau anh đè Triển Nha xuống ghế mềm mại, cúi đầu phủ môi xuống lần nữa...

Nhìn môi cô gái bị mình cắn tới muốn rách, đỏ li ti những tơ máu, Đặng Tâm Minh cảm thấy lòng mình có chút khó chịu, anh đưa tay chạm nhẹ môi cô, thấp giọng

"Còn đau không?"

Triển Nha hốc mắt còn hơi ướt, cô bị anh hôn tới sắp khóc hai lần, hai người bên nhau, anh hôn theo kiểu độc đoán chiếm đoạt như thế này làm gì chứ, làm cô cảm thấy sợ. Hơi thở hiện tại còn rất hỗn loạn, Đặng Tâm Minh chống tay nhìn cô gái phía dưới, anh chính là là bị cô vô tình câu dẫn, nhưng chẳng phải đều do cô sao, anh nhất định bắt cô dập lửa

Triển Nha vì mệt chìm vào giấc ngủ, bị Chu Công kéo đi nói chuyện, hơi thở hai người dần trở nên bình ổn hơn. Đặng Tâm Minh nhìn cô liền đưa tay kéo cô vào ngực mình, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô gái, nếu không phải lúc sáng anh cùng mấy nhân viên đi khảo sát tại trung tâm thương mại, nếu không phải nhìn cô chú ý chọn từng món đồ, nếu không phải do nụ cười ngọt ngào ấy của cô làm trái tim anh rung động. Nụ cười ấy của cô như ánh dương duy nhất trong mùa đông lạnh lẽo của anh, Đặng Tâm Minh đã đứng yên nhìn cô rất lâu, cô gái của anh đã vì anh mà chuẩn bị tới chu đáo như vậy, anh quả thực không thể kiềm chế được

Phát hiện bản thân có lẽ đã ngày càng yêu cô gái này nhiều hơn, muốn cô ở bên cạnh mình, không rời một giây...

.....

Thông báo nè

- Có lẽ sắp ngược các bác ạ, ngọt quá ròi mà, toi đã viết mấy chương này hơn được nửa năm, suy nghĩ cũng khá kỹ rồi. Thực ra toi có nói bản thân không viết cấu huyết, ngược luyến tàn tâm cho nên mấy bác yêu tâm nhé, nhẹ thoi, chứ không toi cũng xót, ngược một chút mới thấy cần mất và cần trân trọng thứ gì, hẹn gặp lại chương sau nhé

Tại vì toi bận học quá, chiều này mới rảnh nè, toi sẽ cố gắng up truyện thường xuyên hơn, nhớ like nhé mấy nàng~~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.