Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư

Chương 70-2




Cô mời Cố Tịch Nam đi ăn bánh kem~~

Cậu ta vui vẻ đồng ý không chút ngạc nhiên, hai người họ đang nợ nhau chiếc bánh ngọt!

Triển Nha chẹp miệng, cô cảm thấy ăn đồ ngọt rất tốt, ăn vào cảm thấy tâm can thật ngọt, còn cảm thấy yêu đời. Chọn một bàn ngồi xuống, nhìn cách trang trí của quán, cô nhìn thực đơn, thật là nhiều bánh ngon quá đi!!!

Gọi hai chiếc bánh, socola và bánh vị dâu ngọt lịm, Cố Tịch Nam chỉ cầm thìa xúc bánh chứ không hề bỏ vào miệng, từ đầu tới cuối toàn là cô cắm cúi đầu ăn, bánh kem còn dính lên miệng, cô nhìn cậu ta

"Cậu không thích ăn bánh ngọt sao?"

Cố Tịch Nam mỉm cười, lấy giấy giúp cô lau vệt bánh dính bên miệng

"Không có, bánh rất ngon."

Chỉ cần là ăn cùng cô mọi thứ đều trở nên ngọt ngào

"Vậy sao cậu còn không ăn?" cô không hiểu nhìn cậu ta

Cố Tịch Nam nhướn mày, lời nói ý vị sâu xa làm Triển Nha hơi ngốc ra

"Chỉ là muốn ngắm lâu một chút, chạm vào sợ là sẽ tan mất."

Triển Nha nhìn chiếc bánh lại nhìn cậu ta, liền mỉm cười

"Yên tâm đi, bánh ở đây không ẻo lả như vậy đâu!"

Cho nên cậu hãy mau ăn đi...

Cố Tịch Nam bỗng bật cười

Nói cô ngốc quả thực không sai mà

Triển Nha, em ngốc như vậy sẽ mãi không hiểu cho lòng anh đúng không?

Nhưng mà... như vậy cũng tốt...

....

Triển Nha về tới Thượng Uyển hơi ngẩn ra, giờ đã hơn mười hai giờ, lúc nãy cô có nói với Đặng Tâm Minh chỉ nán lại một chút!

Cô chính là quên mất thời gian, nghĩ tới đây cô liền vụt nhanh vào trong thang máy

Vội sửa lại tóc, thay giày, sao cô lại không giữ lời như thế này chứ!

Mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp, hóa ra là dì Trần đang nấu ăn,

"Tiểu Nha, cháu đã ăn gì chưa?"

Cô mỉm cười gật đầu

"Cháu có ăn ít bánh ngọt, à anh Tâm Minh ra ngoài rồi sao?"

Dì Trần lộ vẽ mặt đăm chiêu, dùng muỗng múc canh

"Cậu ấy vẫn ở trong phòng, nói là đợi cháu cùng ăn cơm."

Cảm giác có lỗi trong lòng Triển Nha như tăng thêm mấy trăm lần vậy!

Cô thế mà lại bỏ rơi anh!

"Vậy.." Cô liền cầm chén canh gà lên

"Cẩn thận nóng..." dì Trần lo lắng nhìn cô

Triển Nha liền mỉm cười thu tay lại,

"Vâng ạ."

.....

Triển Nha gõ cửa phòng anh

Chậm rãi một chút cánh cửa liền mở

Mái tóc đen của người trước mặt hơi rối, áo trắng trên người có chút xộc xệch, không hề mất đi sự lãnh đạm ngược lại tạo cho cảm giác mê luyến, cảm giác muốn làm bậy!

Ánh mắt thâm trầm của Đặng Tâm Minh nhìn cô, Triển Nha cảm thấy có chút khác lạ

Cô nhìn anh, nhanh xốc lại tinh thần, đưa bát canh gà lên trước mặt

"Dì Trần nói anh chưa ăn gì, em đưa canh gà cho anh."

Anh nhìn cô sau đó nghiêng người để cô thuận tiện bước vào trong

Đặt chén canh xuống bàn, nhìn màn hình laptop đang sáng, chắc là anh đang xem gì đó, cô định cầm khay chén bước ra ngoài thì đôi mắt liền chú ý đến bàn tay thon dài ấy

Không phải, là trên bàn tay mảnh khảnh ấy có một vết đỏ hồng, một vết xước... Đặng Tâm Minh bị thương!

Tim Triển Nha nhẹ run nhẹlên một cái

Cảm giác khó chịu lan tới tận miệng...

Cô không để tâm những thứ khác vội tới nắm lấy tay anh, đưa lên tầm mắt mình

"Anh bị thương rồi..."

Cô lo lắng, có xót, có đau lòng

Bàn tay nhỏ cứ xem xét từng ngón tay anh, cô cúi đầu thổi nhẹ lên vết thương

Từng đốt thịt, hơi thở nhè nhẹ của cô đều khiến anh tê dại, Đặng Tâm Minh nhìn cô, yết hầu hơi chuyểu động, ánh mắt cô trong trẻo nhìn anh

"Còn đau không."

Căn bản không đau, hiện tại bị cô khuấy động có cảm giác rồi

Cảm giác muốn chiếm đoạt...

....

Tui tranh thủ trước lúc đi học thêm up đó T_T


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.