Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư

Chương 70-1




Thời tiết dần chuyển lạnh, ánh ban mai nhẹ nhàng đậu trên viền chiếc lá

Triển Nha nằm êm ái trong ổ chăn của mình, lưu luyến không nỡ bò dậy

"Hắt xì..." mũi đỏ ứng lên, thay một chiếc áo khác ấm hơn, cái lạnh như xuyên thấu cô, thời tiết này mà còn bị cảm thì còn điều gì tồi tệ hơn

Cô gái chạy như bay xuống tầng, đã hơn sáu giờ rưỡi sáng, Đặng Tâm Minh chắc đã đi làm, nhưng cô vẫn muốn hy vọng một chút, hy vọng nhìn thấy anh vào một buổi sáng khẽ lạnh

Triển Nha thấy bóng dáng anh ngồi gần cửa sổ, trên tay cầm một tách trà, ngón tay thon dài nhẹ mân mê, mái tóc đen thẫm khẽ chuyển động, đôi mắt đen sâu như mặt hồ phẳng lặng, Đặng Tâm minh chỉ mặc mỗi chiếc sơ mi, có chút điềm nhiên hờ hững, cô lại sợ anh bị cảm

Có lẽ cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn, Đặng Tâm Minh đặt chén trà xuống dịu dàng nhìn cô, mở rộng vòng tay mình

"Em lại đây."

Triển Nha nhìn anh khẽ mỉm cười, nhanh chóng lao vào vòng tay dài của anh, cái lạnh mùa đông giảm đi ít nhiều. Cả người cô mềm mại, Đặng Tâm Minh nở nụ cười mềm dịu, ôm lấy cô chặt hơn

"Trời lạnh, em mặc ấm vào."

Giọng anh thật trầm, thật ấm, như tia nắng giữa mùa đông lạnh giá

Cô chủ động ôm lấy eo anh, cảm thấy mùi hương trên người anh thật dễ chịu, nhẹ gật đầu

"Em biết rồi, anh cũng phải mặc cho ấm vào, tránh bị cảm."

Đặng Tâm Minh mỉm cười, không nhịn được lấy tay xoa đầu cô

"Em nghĩ ai cũng ngốc như em sao."

Triển Nha nghe người trước mặt nói liền bĩu môi sau đó nở nụ cười ngọt ngào, ánh mắt cô lấp lánh

"Anh thông minh như vậy, em lại ngốc như vậy, vậy anh phải cho em một ít thông minh mới được."

Thực ra cô đâu có ngốc, chỉ là trong mấy chuyện tình cảm, cô quả thực không biết làm gì, EQ đúng là không khả quan

Đặng Tâm Minh nhìn cô liền bật cười, âm thanh trầm thấp khiến trái tim ai đó hơi loạn nhịp, vén mái tóc còn chưa buộc gọn của cô, cúi người hôn nhẹ lên má cô, nụ hôn ấm áp chào đón buổi sáng đẹp trời

"Được, anh đều cho em hết."

Môi ai đó không kìm được mà cong lên một cách hạnh phúc

...

"Hắt xì..." cô đã hắt xì rất nhiều lần rồi, mũi đỏ ửng lên, cổ họng cũng muốn nghẹn lại

"Tiểu Nha, cậu không sao đó chứ?"

Đường Tiểu Tịch bên cạnh nhìn cô, gương mặt có chút lo lắng

Cô xoa xoa chóp mũi hồng, vội xua tay

"Không sao đâu, chắc là do trời hơi lạnh."

Đường Tiểu Tịch chẹp miệng, hơi nhíu mày

"Cậu đó, còn nói không sao, giọng khàn hết rồi kìa, bị cảm thì phải ở nhà dưỡng bệnh có biết không."

Nghe cô nàng nói một tràng, Triển Nha chỉ mỉm cười, lâu rồi không gặp, hiện tại cô ấy nói gì cô đều sẵn lòng nghe, cô thực sự rất nhớ. Người đúng là có chút nóng, cổ họng cũng hơi khô, may mà cô đã nghe lời Đặng Tâm Minh, mặc rất nhiều áo ấm

"Tớ cũng ở nhà hơn hai tuần rồi, nếu còn bắt tớ ở nhà nữa không chừng tớ sẽ quên mặt cậu mất."

Đường Tiểu Tịch trừng mắt làm vẻ mặt, "Cậu dám quên mặt tớ mà xem" khiến Triển Nha cảm thấy hơi buồn cười

"Được rồi, Cố Tịch Nam nhớ cậu lắm đó, nếu chân khỏe nhanh đi tìm người ta, tớ vào lớp trước đây."

Cố Tịch Nam...

Đã lâu không gặp, còn nhớ cậu ta đã giúp cô rất nhiều

"Ờ, tớ biết rồi, tạm biệt."

"Tạm biệt."

.....

Khoa mỹ thuật đúng là nam sinh cũng có, nữ sinh cũng nhiều, không thể không cảm khái Cố Tịch Nam chính là sống trong vườn hoa

Cô đứng đợi Cố Tịch Nam một lúc, tại sao hết giờ rồi còn chưa thấy cậu ta

Điện thoại trong túi rung lên một tiếng, Triển Nha liềm mở xem tin nhắn, tin nhắn mang nội dung rất ngắn gọn

"Em hết tiết chưa?"

Triển Nha mỉm cười, lòng có chút ngọt, đúng là lần đầu Đặng Tâm Minh nhắn tin cho cô, ngón tay không tự chủ mà mân mê trên bàn phím

"Em hết tiết rồi, hiện tại muốn đi gặp một người bạn, một lúc nữa em sẽ về."

Vui vẻ gửi tin nhắn đi, bỏ điện thoại vào trong túi, ngước mắt cô thấy Cố Tịch Nam ở kia rồi

Cố Tịch Nam cũng nhìn thấy cô nhanh chóng bước lại

"Triển Nha, cậu bị ngốc à? chân chưa lành mà chạy lung tung thế này."

Lại bị mắng ngốc, Triển Nha chỉ biết mỉm cười,

"Chân tôi đã lành rồi, cậu nhìn xem, tôi sắp thi chạy một trăm mét được rồi đó, chưa cảm ơn chuyện lúc trước, bây giờ muốn mời cậu đi ăn, không cho từ chối đâu."

Cho dù thế nào, Cố Tịch Nam cũng không thể từ chối cô

"Được."

Triển Nha liền cười, gật đầu với cậu ta

"Vậy đi thôi."

Cô cùng cậu ta ra khỏi trường, hai người nam thanh nữ tú khiến bao nhiêu người đưa nhau bàn tán

"Cậu muốn ăn gì?"

Cố Tịch Nam nhún vai lắc đầu

"Cậu mời tôi ăn gì cũng được, tôi không kén chọn"

Cô nghe cậu ta nói liền chỉ có thể mỉm cười

Trong chiếc đỗ bên đường đại học A, nhìn đôi nam nữ cười đùa rất thân thiết, ánh mắt ai đó tối sầm lại...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.