Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư

Chương 40-2: ĐI ĂN CANH CÁ




Triển Nha cười gượng gạo

"Như vậy có vẻ không ổn, dù gì anh cũng là người mà mấy cánh phóng viên săn tin, anh như vậy là đang cho bọn họ cơ hội à?"

Tần Khống nheo mắt nhìn cô

"Cô sợ tạo tin với tôi?"

Triển Nha gật đầu thành thật, thấy cô như vậy Tần Khống hơi mỉm cười

"Nếu như vậy cô không cần lo."

Đúc lúc "Dinh"cửa thang máy mở ra, Triển Nha bước ra ngoài quay người vẫn thấy Tần Khống trong thang máy, anh ta nở nụ cười yêu nghiệt

"Cô ở đây đợi tôi."

Không cho cô cơ hội từ chối, cửa thang máy khép lại, anh ta biến mất trong tích tắc, Triển Nha có chút ảo não, Tần Khống này.. có phải rất thiếu thốn tình cảm hay không, cô không muốn vì anh ta mà cuộc sống tầm thường của mình sẽ kết thúc đâu!

Không thể bỏ đi trước cô phải đứng dưới sảnh đợi anh ta hơn mười lăm phút, rảnh rỗi bứt lá trong chậu hoa.

Trên chuyến xe buýt nào đó

Người đàn ông bịt kín người không chừa một kẻ hở, tất cả ánh mắt của người trên xe buýt không hẹn mà gặp đổ về nhìn anh ta, Triển Nha âm thầm lắc đầu, đối với người nổi tiếng như Tần Khống muốn có một cuộc sống tầm thường như cô mới là khó khăn

Dẫn anh ta tới một quán ăn rất đỗi giản dị, giá cả bình dân, nơi đây là chỗ đám sinh viên xa nhà như cô hay tới nhất, vừa ngon mà giá cả cũng tốt, còn rất sạch sẽ. Cô kéo Tần Khống vào trong góc quán, tuy anh ta đã ăn mặc kín đáo lắm rồi nhưng cái khí chất nghệ sỹ này nhìn một chút là sẽ ra, cô vẫn chưa muốn xuất hiện trên báo cùng đại minh tinh đi ăn canh cá!

Cũng cảm thấy thật kỳ quái, một người sống trong nhung lụa như anh ta tới quán cơm cũ kĩ này mà không hề kêu ca hay than vãn gì, Triển Nha có chút tò mò, không phải anh ta đang cố nhịn đấy chứ?

Tần Khống không tháo khẩu trang xuống, chiếc mũ chụp kín đầu làm mấy lọn tóc xõa xuống trước trán anh ta, rất mị hoặc... gặp phải ánh mắt này của cô, Tần Khống có chút hờ hững

"Cô nghĩ làm diễn viên suốt ngày sẽ tới ăn mấy cái nhà hàng sang trọng kia à, thật là tuy sơn hào hải vị chưa món nào tôi chưa từng nếm nhưng tôi vẫn phải ăn mỳ gói đây trường quay, nếu không nhanh chẳng phải bắt mọi người chờ đợi một mình tôi, cô đừng ngây thơ như vậy chứ."

Triển Nha có chút ngạc nhiên, không ngờ một người như anh ta cũng có những lúc như vậy, lòng mình dường như vơi đi phần nào nặng nề, cô gật đầu không nói gì

Chủ quán bưng hai bát canh canh cá cỡ lớn lên bàn, cô đã từng nói đã ăn phải ăn thiệt sáng khoái, làm con ma no còn hơn ma đói mà, chủ quán là ông chủ trung niên thân thiện mỉm cười, cô nói lời cảm ơn cười đáp lại, nhìn quán ăn rất đông khách ai lo phần người nấy không chú ý đến chỗ cô lòng Triển Nha mới an tâm một chút. Lấy thìa đưa canh cá vào miệng nếm thử, thứ cảm xúc gần gũi ấy như ùa về, ngay cả lồng ngực cũng trở nên ấm áp, rất giống canh cá mẹ nấu cô ăn, ngon tới như vậy!

Nhìn người con gái trước mặt ăn chén canh cá mà dạt dào cảm xúc, đa sầu đa cảm như vậy Tần Khống thật khống biết nên nghĩ gì, canh cá chứ phải canh nhân sâm đâu, cần gì phải làm bộ mặt mãn nguyện đến thế, cũng cảm thấy cô gái này rất đáng yêu còn ngây thơ, sống ở cái Cbiz toan tính kia anh ta chán ngấy mấy nữ nhân tâm cơ kia rồi, cảm thấy cô nàng tiểu bạch thỏ của Đặng Tâm Minh vừa ngốc nhưng cũng rất đáng yêu, anh ta cảm thấy rất hứng thú

Lọt hố, lọt hố đi nào...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.