Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư

Chương 36-1




"Cậu không sao chứ?" Đường Tiểu Tịch nhìn cô nhẹ nhàng hỏi

Nhìn cô gái xinh đẹp có nghĩa khí này Triển Nha lắc đầu

"Chuyện lúc nãy, cảm ơn cậu."

Đường tiểu tịch nở nụ cười xinh đẹp, lời nói ý vị sâu xa

"Tớ tin, không có tớ cậu cũng có thể chỉnh cả đám người đó."

Cô có chút khổ sở gượng cười

"Không đến mức đó."

Đường Tiểu tịch đưa bàn tay xinh đẹp của mình ra, khẽ nghiêng đầu

"Đường Tiểu Tịch năm nhất khoa Trung Văn."

Triển Nha có chút ngẩn người nhưng sau đó liền gật đầu, bắt lấy tay cô bạn thầm cảm khái thật là mềm mại

"Triển Nha năm nhất khoa Kiến Trúc, gọi tớ là Tiểu Nha cũng được."

Đường Tiểu tịch đẩy mắt nhìn về hướng đám nữ sinh bỏ chạy tán loạn vừa rồi chậm rãi nói

"Yên tâm, bọn họ sẽ không tới làm phiền cậu nữa đâu."

Cô gật đầu nghĩ tới việc người ta đã trượng nghĩa giúp đỡ mình thì bản thân cũng nên có thành ý cảm ơn người ta một chút

"Trưa hôm nay cậu có bận không? tớ mời cậu ăn trưa."

Đường Tiểu Tịch vui vẻ gật đầu lấy điện thoại từ trong túi ra

"Được, vậy chúng ta add Wechat nhau đi, có gì dễ liên lạc."

Triển Nha nghe vậy liền lấy điện thoại ra quét mã QR, chợt nhớ ra không biết khẩu vị người ta như thế nào

"Cậu muốn ăn ở đâu?"

Cô bạn hơi suy nghĩ sau đó mỉm cười nhẹ bẫng

"Cantin trường đi, tớ nghe nói đồ ăn ở đó không tồi, cũng là sinh viên nhưng chưa tới lần nào, hôm nay tiện thể vậy."

Triển Nha có chút ngạc nhiên nhưng cũng liền gật đầu không nói nhiều

"Được."

Cô chỉ cảm thấy cô bạn vừa xinh đẹp vừa có nghĩa khí như Đường Tiểu Tịch cũng rất dễ gần, thực sự không lạnh lùng như đám con nhà giàu hống hách

Cantin trường khá đông người, rất huyên náo và náo nhiệt, thật sự rất có không khí của sinh viên, cô đi qua mấy dãy bàn, đưa mắt tìm bóng dáng Đường Tiểu Tịch, cuối cùng cũng nhìn thấy cô nàng ngồi một góc cuối Cantin, bên cạnh là tấm kính sạch sẽ không dính bụi, chỉ cần nhìn ra ngoài là có thể thấy được hoa viên trường đại học A. Đường Tiểu Tịch lấy tay chống cằm nhìn ra bên ngoài, cho dù nơi đây rất ồn ào nhưng chỉ cần nhìn cô ấy liền cảm thấy an tĩnh, Triển Nha có chút không nỡ quấy rầy cho nên đứng đợi một lát, trong lòng thầm nghĩ vóa ra mỹ nhân cũng có thể làm cô trầm mê lâu như vậy...

"Đợi tớ lâu không?" Cô lại gần kéo ghế ra

Đường Tiểu Tịch mỉm cười

"Không lâu, Tiểu Nha cậu ngồi xuống đi, để tớ đi lấy đồ ăn."

Triển nha ngoảnh đầu nhìn một hàng dài sinh viên đang xếp hàng sau đó nhìn Đường Tiểu Tịch, một tiểu thư như cô ấy nhất định không giỏi làm mấy việc như thế này, không phải một kẻ phàm như cô được cái chen đi lấy đồ là giỏi, hơn nữa cô ngỏ lời mời người ta đi ăn cùng mình làm sao có thể bắt người ta xếp hàng lấy đồ ăn chứ!

Cô hơi xua tay, cười đầy hào khí

"Cậu ngồi ở đây đợi tớ, để tớ đi."

Nói xong không đợi cô bạn kịp phản ứng đã nhanh chạy đi, Đường Tiểu Tịch nhìn thân ảnh nhỏ nhắn của cô bất giác mỉm cười. Thực ra xếp hàng lấy đồ ăn không mệt chỉ là phải chờ tới rất mệt, cuối cùng cũng chọn xong đồ ăn, cô vội đưa về chỗ

Đường Tiểu Tịch nhìn cô mỉm cười hơi cảm khái

"Vẫn là muốn có một người bạn trai như cậu."

Cô "..."

Đừng đùa như vậy chứ

"Không có gì đâu..." cô cười trừ

Đường tiểu tịch nhìn đồ ăn khá đầy đủ liền mỉm cười

"Cantin trường đúng là không tệ."

Triển Nha cũng chỉ biết gật đầu cười theo

"Tiểu Nha, nhà cậu cũng ở thành phố B à?" Đường Tiểu Tịch hỏi cô

Cô lắc đầu cắn miếng sườn heo

"Không phải, nhà tớ ở thành phố T."

Cô bạn hơi mở miệng

"Vậy nhà cậu ở..."

Triển Nha lại gật đầu, rất thành thực nói

"Đúng như bọn họ nói, tớ đang ở nhà Đặng Tâm Minh."

"A..." Đường Tiểu Tịch ngạc nhiên, phải nói rất ngạc nhiên, có mấy người nhìn lại chỗ cô, Triển Nha bĩu môi

"Chuyện đó rất khó tin sao?"

Đường Tiêu Tịch hơi cúi đầu, sau đó dí sát tới gần cô, lời nói rất nghiêm túc

"Đương nhiên là rất khó tin rồi, cậu không biết người để ý học trưởng Đặng nhiều như thế nào đâu, ngay từ lúc đang học Cao Trung tớ đã biết tới anh ấy, một người rất ưu tú và xuất sắc, phải nói là rất quý hiếm, nếu không phải vì khuôn mặt rất đàn ông ấy về chuyện anh ấy không thích cô gái nào cả thì tớ cho anh ấy là gay rồi."

Triển Nha "..." thật là quá thần kỳ

"Học trưởng Đặng không ném cậu ra khỏi nhà à?"

Đường Tiểu Tịch có chút dở khóc dở cười, chuyện này không đúng với lời đồn chút nào."

Cô lắc đầu, hơi rũ mi

"Quả thực không thích con gái nhưng không ném tớ ra khỏi nhà."

Đường tịch chẹp miệng khen ngợi

"Tiểu Nha cậu rất lợi hại đó."

Cô "..."

Mỉm cười, mỉm cười...

Đa tạ!

Triển Nha có chút thở dài, nghĩ tới việc Đặng Tâm Minh không ném cô ra khỏi nhà là vì nể mặt dì Lâm Nguyệt, nếu không có mối quan hệ trưởng bối e là người ta đã ném cô ra khỏi nhà từ lâu...

Thấy cô thở dài Đường Tiểu Tịch liền hỏi

"Cậu làm sao vậy?"

Cô gật đầu, ủ rũ nói

"Tớ đang suy nghĩ nếu chuyện này bị nhóm fangirl anh biết được tớ có bị diệt khẩu không?"

Cũng không khác gì, đám người Cố San đều biết, đều là sớm muộn...

Cô bạn suy nghĩ về vấn đề này sau đó nói bằng giọng chắc chắn

"Tớ nghĩ là có."

Triển Nha bật cười, cô ấy lúc nghiêm túc rất dễ thương, sau đó liền thất thần một chút

"Tiểu Tịch, nếu trong lòng thường suy nghĩ tới một người, chỉ cần thấy người đó lồng ngực thấy hơi kỳ lạ, cảm thấy bối rối, không thích người đó gần gũi người con gái nào khác, tại sao lại như vậy?"

Đường Tiểu Tịch có chút ngẩn người sau đó liền bật cười, Tiểu Nha này cũng thật ngốc

"Tất nhiên là thích, cậu nhất định thích người đó rồi."

Cô lẩm bẩm

"Thích?"

Là thích?

"Tại sao lại là thích?" cô nhìn Đường Tiểu Tịch ánh mắt có chút mông lung

Cái này Đường Tiểu Tịch cảm thấy bản thân quả thực cũng không biết nên lý giải như thế nào

"Cậu nghĩ gì vậy, thích đơn giản là thích thôi..."

Sau đó cô bạn nhìn cô, ánh mắt có chút trêu ghẹo

"Mau nói tớ biết, cậu thích ai rồi?"

Thích ai?

Triển Nha rũ mắt, hơi cắn môi

Cô thích Đặng Tâm Minh rồi sao?

Như bị chiếu tướng cô cảm thấy cổ họng có chút khô khốc

"Tớ..."

"Yo, đây không phải là chị dâu Đường Tiểu Tịch hay sao?"

Đường Tiểu Tịch"..."

Triển Nha cũng có chút không hiểu rõ...

Cô ngước mắt nhìn người nhận Đường Tiểu Tịch là chị dâu, nam nhân với style rất cá tính, chiếc áo phông có chút sặc sỡ, quần bò có chút thiếu vải, mái tóc hơi dài màu vàng, trên tai phải đeo ít nhất năm cái khuyên, khuôn mặt rất yêu mị, đây rõ ràng là nhờ có khuôn mặt đẹp trai nên mới làm càn đây mà...

"Cố Thiếu Gia có chuyện gì sao?" Đường Tiểu Tịch lạnh nhạt nhìn cậu ta

Cố Tịch Nam kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hai người, ánh mắt nhìn cô có chút ngạc nhiên, cơ chút đăm chiêu sau đó vui vẻ nói

"Chỉ đơn giản muốn ăn bữa cơm thôi."

Đường Tiểu Tịch khẽ nhếch môi

" Người Cố Thiếu gia mà cũng phải tới Cantin trường ăn bữa cơm sao?"

Cố Tịch Nam hoàn toàn không để tâm lấy chai nước lọc Đường Tiểu Tịch chưa uống liền mở nắp sau đó vô tư uống

"Cậu thôi diễn kịch đi."

Đường Tiểu Tịch hừ lạnh một cái, cướp lại chai nước trên tay cậu ta

"Là bản thân cậu khởi xướng."

Triển Nha"..."

Hãy giải thích với cô ruốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy!

Hai người bọn họ từ kẻ thù chuyển sang làm bằng hữu!!!

Chuyện này đúng là khó mà hình dung...

Đường Tiểu Tịch nhìn cô sau đó nhìn Cố Tịch Nam

"Đây là Triển Nha, bạn mới của tôi."

Cô nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của cậu ta hơi mỉm cười

"Xin chào, lần đầu tiên gặp, Triển Nha năm nhất khoa Kiến Trúc."

Cố Tịch Nam nở nụ cười đầy sắc xuân

"Là lần thứ hai, Cố Tịch Nam, năm nhất Mỹ Thuật"

Xem ra cũng là một người biết vẽ!

Có thiện cảm là khi nào, chính là gặp đồng môn

Nhưng cậu ta nói lần thứ hai gặp là sao?

Tại sao một người gặp một lần là sẽ nhớ như cậu ta cô lại không có ấn tượng!

Nhìn cô mơ hồ, Cố Tịch Nam có chút lắc đầu mở miệng

"Lần trước ở Lạc Mộng Thanh, cậu là người bị điện thoại tôi ném trúng."

Đường Tiểu Tịch"..."

Xem ra là người quen

Lạc Mộng Thanh!

Cô nhớ ra rồi, hóa ra cái giọng dễ nghe đó là của cậu ta, Triển Nha cười trừ

"Tôi nhớ ra cậu rồi."

Cố Tịch Nam hơi nhếch môi mỉm cười

"Nhớ là được rồi."

Đường Tiểu Tịch"..."

Tên này đầu bị cửa kẹp à?

Có thù mà vẫn khơi lại cho người ta nhớ

"Tên quái dị." cô nàng thầm mắng

Cố Tịch Nam vuốt mái tóc xinh đẹp của mình, nhướn mày nhìn Đường Tiểu Tịch

"Đi trước đây, hy vọng cậu sớm gả cho anh trai tôi, hôm nay anh Cố của cậu lại thay bạn gái mới rồi."

Nói xong liền chậm rãi rời đi, ánh mắt hơi dừng lại chỗ cô giây lát....

Cô thấy Đường Tiểu Tịch ánh mắt có chút không vui, cô nàng hơi cúi đầu, rõ ràng là đang phải chịu ủy khuất.

Máu thương hoa tiếc ngọc trong người Triển Nha

liền nổi lên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.