Cô đứng ngẩn ngơ trước một toà nhà cao cấp, có lẽ trong thành phố B này những người sống trong toà nhà này đều rất giàu có, chỉ cần nhìn sơ qua cũng biết nó rất khác biệt, thấy cô đứng yên một chỗ không tiễn cũng không lùi một bảo vệ trong toà nhà tiến lại chỗ cô
"Cô bé em tìm ai vậy?"
"A..." cô khẽ lên tiếng, hơi cúi đầu nhìn người đàn ông trước mặt, sau khi ngẩng đầu mới lịch sự hỏi chuyện người đàn ông này.
" Tôi đến tìm dì Lâm Nguyệt, không biết có phải dì ấy sống ở đây không?"
Cô nói xong hơi nhìn lại địa chỉ, hơi vuốt mũi,mẹ có đưa nhầm địa chỉ cho cô không?. Nhưng cô lại nghĩ dì Lâm Nguyệt là một nhà nghiên cứu sinh học chồng dì ấy làm việc trong viên kiểm sát... cô hơi gật đầu, có lẽ là ở toà nhà này không sai đâu
Người đó hơi nhìn cô vui vẻ gật đầu
"Đúng rồi, bà Lâm Nguyệt sống ở toà nhà này."
Sau đó hơi đẩy mắt về phía toà nhà
"Tầng 5, phòng đầu tiên."
Triển Nha nhìn theo ánh mắt người đàn ông, bộ não có chút suy nghĩ. Sau đó kết thúc màn nói chuyện bằng một cái cúi đầu.
"Cảm ơn anh"
Sau đó, sau đó đương nhiên là bước vào trong thang máy hướng tầng 5 đi tới, nhìn tờ giấy trong tay bị cô nắm tới nhàu nát, không gian thang máy chật hẹp, điều này làm cô thấy hơi khó thở. Dù gì Triển Nha cũng là một học sinh "ba tốt" thành tích tốt, tính cách tốt, hiểu biết nhiều đối với việc tự mình vận động như thế này cũng không làm khó được cô, dừng lại ơn số 5
"Dinh" cửa thang máy mở ra.
Triển Nha thở dài một hơi, bước đi chậm rãi trên những lát gạch trắng trơn bóng, sửa lại mái tóc có chút rối, cúi người nhìn bản thâm mình một lượt, cảm thấy cũng không đến nỗi tệ. Triển Nha lấy một chút tự tin nhấn chuông cửa.
"Dinh dong....."
Quả nhiên âm thanh nhạy bén, Triển Nha vừa hạ tay xuống thì đã có người ra mở cửa, tim Triển Nha hơi hoảng trong giây lát. Sau cánh cửa là một người phụ nữ xinh đẹp, mái tóc dài hơi tuỳ tiện búi lên, môi hồng răng trắng gương mặt hiền hậu nhu thuận, ăn mặc rất đơn giản, thoái mái không gò bó, đây chắc là dì Lâm Nguyệt rồi
Người phụ nữ thấy cô, đáy mắt phảng phất tia vui vẻ, đâu đó hiển hiện tia ấm áp, nở nụ cười xinh đẹp người phụ nữ vội kéo cô vào trong
"Tiểu Nha đúng không, mới đó mà đã lớn lên còn xinh đẹp đáng yêu như thế này rồi mẹ Sở con vẫn khỏe chứ? Mau, ngồi xuống trước con đi đường chắc cũng mệt rồi "
Dứt lời dì Lâm Nguyệt ấn cô xuống ghế sofa mềm mại.
Người phụ nữ này còn tốt bụng và cởi mở hơn trong lời nói của mẹ cô, Triển Nha cúi đầu lễ phép
"Mẹ con vẫn khỏe ạ!"
Dì Lâm Nguyệt hơi xoa đầu cô, tâm tình có chút thả lỏng.
"Sở Mạn thật là may mắn có người con gái ngoan ngoãn như thế này."
Triển Nha đơn thuần nở nụ cười
"Con cảm ơn dì"
Dì Lâm Nguyệt nhẹ nhàng kéo tay cô, thở dài.
"Con ấy à, không cần phải khách sáo với dì, Tiểu Nha là con của Sở Mạn cho nên con cũng là con gái của dì"
Khi nghe những lời này từ một người cô dường như vừa quen biết lòng Triển Nha dâng lên một loại cảm xúc ấm áp lạ thường người, phụ nữ này tựa như mẹ cô vậy
"Vâng ạ."cô mỉm cười gật đầu
Căn phòng này được thiết kế mang phong cách cổ điển, một lối sống thể hiện phong cách cổ điển, hoàn toàn trái ngược với phong cách hiện đại. Trên tường kiêu ngạo treo những bức tranh trừu tượng nghệ thuật.
Không khí nóng bức ngoài kia vừa bước vào đã bị xua tan đi mấy dặm, giờ đã tầm giữa trưa mặt trời cũng chính ngọ (12h). Triển Nha cảm thấy người hơi mệt rất buồn ngủ, có một người giúp việc vội đến cầm lấy túi của cô, nghe dì Lâm Nguyệt phân phó.
Cô thấy vậy rũ mi mắt vội nói
"Dì ơi không cần đâu con có thể tự mình làm được"
Dì Lâm Nguyệt nghe vậy khẽ quở trách cô
"Đứa bé này sao cứ khách sáo với dì như vậy."
Sau đó chậm rãi nhìn người giúp việc nhẹ giọng nói.
"Đem đồ con bé lên phòng đi, sắp xếp lại một chút"
Người giúp việc gật đầu lui đi,Triển Nha cúi đầu thực không biết nói gì.
"Cảm ơn dì"
Nhẹ xoa đầu cô dì Lâm Nguyệt nhẹ mỉm cười.
"Chắc là con cũng đói rồi, ăn bữa cơm với gia đình dì nhé?"
Thực ra cũng không nên từ chối quá nhiêu sau này còn gắn bó bên nhau lâu dài cô lễ phép gật đầu.
"Vâng ạ!"
__ _ _ _ _ _ _ _ _
Nam chính cuối cùng cũng xuất hiện!