Cô Ấy Rất Đáng Yêu! - Diệp Vô Ý Tư

Chương 25: 25: Chương 24




Triển Nha bật dậy đúng ba giờ, hơi ngẩn ra nhìn mọi thứ bên ngoài cửa sổ.

Nắng thu nhè nhẹ, không còn mưa rơi ẩm ướt, khung cảnh cũng rất thoáng đãng

....giấc mơ vừa rồi từng là kỉ niệm đẹp nhất của cô, có thể khiến cô khi đang ngủ cũng mỉm cười ngọt ngào.

Nhưng bây giờ giấc mơ này đang làm lồng ngực cô nhói lên, khó chịu

Loạng choạng bò dậy, bây giờ đã tới giờ hẹn, Hạ Thần cậu ta có thực đợi cô?

Nhưng hai người chúng ta đã cắt sỹ đứt lâu rồi, còn gì để nói nữa sao?

Dù gì cô cũng đã quyết định cho cậu ta leo cây!

Tuy quả thực cô không muốn gặp cậu ta, nhưng cậu ta hẹn mà cô giấu mặt trốn tránh chẳng phải chứng minh mình đang sợ hãi hay sao?

Sẽ không!

Triển Nha vội thay quần áo, dây mơ rể má không bằng giờ đây bằng cắt đứt một thể, cô không muốn dây dưa với người này quá, càng không muốn nghĩ nhiều vì mấy chuyện vô nghĩa này nữa!

Cô chỉ ăn mặc đơn giản, quần jean, áo phông trắng, mái tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng, thoạt nhìn ngây thơ trong sáng, chả giống sinh viên đại học chút nào cả, mạnh mẽ bước ra ngoài

Vừa bước xuống cầu thang, cô đã thấy Đặng Tâm minh ngồi ở ghế sofa, ngón tay thon dài đánh phím trên laptop với tốc độ đáng kinh ngạc, giống như múa tay vậy, rất đẹp làm người ta không nỡ rời mắt.

Cả con người toát ra khí chất cao ngạo, xa cách làm người khác không giám đến gần, có câu nói đàn ông đẹp nhất là lúc bỏ tiền ra mua đồ cho phụ nữ và lúc làm việc, câu này quả thực nói không sai, anh lúc này...!đẹp tới nỗi không ai có thể cưỡng lại được

Có lẽ anh đã nghe thấy được tiếng bước chân của cô, nhưng vẫn tiếp tục làm việc của mình không thèm ngẩng đầu lên.

Cô cúi đầu đi tới trước bàn, dù gì mình cũng đang ở nhà anh, hơn nữa từ mấy ngày ở tiệm net về cô cũng chưa từng ra ngoài, cô cũng nên nói với anh, nhưng lại sợ mình làm phiền anh, Triển Nha đứng bất động mất một lúc.

Cảm nhận được ánh mắt lạnh nhạt của anh đang nhìn mình, cô mới ngẩng đầu lên, tiến lại gần...!lại bốn mắt chạm nhau, cô rũ mi cụp mắt xuống...

"Có chuyện gì sao?" anh trầm giọng nhìn cô.

Triển Nha gật đầu, vội nhìn anh.

"Hôm nay em có việc...!cần phải đi ra ngoài."

Anh hơi nheo mắt nhìn cô, cô cũng cảm thấy mình không cần báo cáo mọi thứ kỹ càng với anh như vậy, với lại chưa chắc gì anh đã muốn nghe cô nói.

Đặng Tâm Minh không nói gì, hơi gật đầu, sau đó tập trung vào việc mình đang làm...!cô chỉ còn cá cười trừ nhanh chóng chuồn ra ngoài, hoàn toàn không để ta ánh mắt thâm trầm của anh đang nhìn cô, ánh mắt chứa ý vị sâu xa

Từ thượng Uyển ra đường lớn rất dễ bắt taxi, cô vội đưa địa chỉ cho bác tài, quản gì chứ cậu ta sớm đã không còn liên quan gì tới cô nữa rồi, cô nghĩ nhiều chỉ thêm hại não!

Cô đến nhà hàng trong chỗ hẹn, hoàn toàn không nghĩ ra cậu ta còn muốn gặp mình là vì cái gì!

Cuối cùng thì cô cũng biết...

Người cậu ta muốn cho cô gặp là một cô gái, khi bước vào đã thấy cậu ta dịu dàng vuốt tóc cô gái, ánh mắt ôn cũng sâu đậm tình cảm

...hoàn toàn giống với ánh mắt trước kia cậu ta nhìn cô...!trái tim cô một lần nữa co rút!

Hạ Thần...cậu quả thực rất giỏi

Mà cô gái xinh đẹp được cậu ta ân cần vuốt ve ấy, cô nhận ra được là Lương Sở Giao bạn gái hiện tại của cậu ta!

Tháng trước khi còn ở thành phố T cô còn giúp đưa cô ta tới bệnh viện, lúc đó cô đi ngang qua bờ sông gặp cô ta bị cướp cả người đầy vết thương, lúc đó cô không biết cô ta là Lương Sở Giao bạn gái mới của Hạ Thần, khi hội bạn cũ gửi ảnh cô mới nhận ra.

Xem ra rất có duyên!

Triển Nha hơi đảo mắt nhìn sang Hạ Thần, cậu ta ruốt cuộc học cô đến có mục đích gì...!tóm lại gì cũng được nhưng cô cả thấy chả tốt lành gì! Cô vô thức nắm chặt tay, chậm rãi đi tới!

Hạ Thần thấy cô từ xa ánh mắt trở nên thâm trầm suy nghĩ, cậu ta thực rất đẹp trai, ngoại hình khá nổi bật, một vẻ đẹp ấm áp,khi cười cứ như cho con người ta tắm gió xuân vậy, cử chỉ phong nhã, đứng lên...

Đó từng là Hạ Thần của cô!

Cậu ta đứng lên tiến lại chỗ cô nở nụ cười khách sáo.

"Triển Nha em tới rồi, ngồi đi."

Triển Nha, từ lúc nào cậu ta gọi cô như vậy rồi.

Lúc trước luôn gọi cô là Tiểu Nha, Nha Nhi, bây giờ xa lạ như vậy, quả thực có chút buồn cười

Cô cũng cảm nhận được ánh mắt Lương Sở Giao nhìn mình, là đánh giá là đề phòng là chán ghét khinh bỉ, không có lấy nửa tia thân thiện.

Cô gật đầu với cậu ta, Hạ Thần tiêu sái làm động tác mời.

"Em ngồi đi."

Cô chậm rãi ngồi xuống, thầm đánh giá hai nhân vật ngồi trước mặt mình, đúng là tiên đồng Ngọc nữ chỉ cần đứng chung một chỗ mà đã xứng đôi như vậy.

Hạ Thần mặc bộ Âu phục màu trắng, Lương Sở Giao bên cạnh cũng mặc một chiếc váy trắng đến đầu gối bó eo rất tôn dáng...

Triển Nha thầm cười nhạt, thêm một bó hoa nữa nơi đây thành lễ đường mất rồi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.