Cô Ấy Là Để Sủng!

Chương 23




Thấy Dạ Phong Lệ ôm cô đang ngủ say giấc về nhà, Dạ Tâm biết cuộc trò chuyện cả hai vừa kết thúc. Xem ra, thằng bé muốn cắt ngang cũng không được.

Đặt cô lên giường, anh đưa tay vuốt ve má cô.

Người như anh có bao kẻ muốn hại, bao kẻ muốn giết...nhưng không ngờ, người muốn giết anh đang nằm trước mặt anh, anh cũng có thể ra tay bất kì lúc nào.

Cuộc hỗn loạn này, cả hai đều không muốn động thủ.

Bạch Doãn Chy...em làm cuộc sống của tôi dường như rối như tơ vò vì em rồi!

Dạ Tâm ngoài cửa, nhìn ngoài khe cửa...

Cái gì cũng đến rồi cũng sẽ đến thôi.

Thằng bé cầm khẩu súng mà Tài Triệu từng đưa mình, cái này...có lẽ thằng bé nên giữ kĩ bên cạnh mình rồi.

Anh và Dạ Tâm lúc này chỉ có chung suy nghĩ, đó là bảo vệ cô!

...

Sáng hôm sau, anh nhìn cô đang ngủ ngon lành, không nỡ đánh thức, anh đành thay đồ rồi lặng lẽ ra khỏi phòng.

Tối qua anh đã hẹn Bạch lão gia, là ba cô!

Anh muốn mọi chuyện sáng tỏ, không muốn Bạch Doãn Chy sống trong những ngày lo sợ nữa..

Đến nhà hàng mà đã đặt sẵn, cả hai người đàn ông nhìn nhau.

" Con biết rồi nhỉ? " Lúc để con gái mình kết hôn với anh, ông cũng thừa biết sẽ có ngày hôm nay.

" Phải, con biết tất cả..từ cô ấy " Dạ Phomg Lệ nhìn ông nói.

" Vậy con muốn biết gì từ ba? " Ông hỏi.

" Tại sao...ba lại nhận nuôi cô ấy, trong khi biết cô ấy là một sát thủ được đào tạo " Dạ Phong Lệ hỏi.

" Phong Lệ, con có biết để có Bạch Doãn Chy vui cười như hôm nay, ta phải cố gắng như thế nào không? "Bạch lão gia cau mày nói.

Bạch lão gia thở dài, ngồi kể hết mọi chuyện cho anh nghe.

Người giao cô cho ông nuôi là bạn thân của ông, khi con bé được ở cùng với ông, chỉ là một cô bé mặc chiếc váy trắng, đầu tóc bù xù, chân không đi giày, người còn lại rất nhiều máu dính trên người.

Lúc đó, ông đã hiểu người bạn của ông khiến con bé ra sao.

Ông chăm sóc cô rất tốt, nhưng thời gian đầu ông luôn nhìn thấy Bạch Doãn Chy như người vô hồn, ngồi một góc trong phòng, không cười cũng không nói.

Nhiều lúc ông không để ý, cô sẽ lén cầm một vật nhọn tự làm mình bị thương, ông còn nhớ như in...cái lúc cô nằm gục trên vũng máu màu đỏ chót của mình!

Từ lần đó, ông đã luôn cạnh cô, kể cả Bạch phu nhân lúc còn sống.

Ông tập cách cho cô gần động vật, cũng may cô rất thích chó mèo, cô luôn chơi đùa cùng chúng. Dần dần, nụ cười trên gương mặt Doãn Chy đã có nhiều hơn.

Ngày tròn một năm cô sống cùng ông, ông tự tay làm bánh kem cho cô, coi như ngày đó là sinh nhật cô.

Lúc ấy, Bạch Doãn Chy thổi nén, rồi quay sang ôm trầm ông, khóc nức nở rồi gọi tiếng ba. Lần đó ông biết rằng, lần đầu tiên cô có cái gì đó gọi là sinh nhật.

Nhẫn nhịn, chịu đựng của một đứa trẻ đều có giới hạn mà...

Và rồi, sự cố gắng của ông đã tạo ra Bạch Doãn Chy một con người luôn vui vẻ, mỉm cười. Cứ ngỡ người bạn thân ấy không quay về nữa, nhưng ông nhầm rồi.

" Dạ Phong Lệ, con hãy cạnh con bé, đừng để con bé quay về làm con người của lúc trước...ta xin con "

Bạch lão gia nhìn anh, ông thật sự không có cách nào ngăn cản người bạn thân của mình.

Khi nghe mọi chuyện, anh chắc chắn gật đầu.

" Cô ấy là vợ con, con sẽ bảo vệ! "

Cô ấy là để sủng, chứ không phải để bất kì ai ngược đãi!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.