Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người

Chương 9: Lại đến kiếm chuyện




Hạ Ảnh thấy cô ta giận dữ, thậm chí cảm thấy có chút kì hoặc, Cô ta đây là……Lại đến kiếm chuyện?

“Nói chuyện phiếm với trợ lý, làm sao vậy?” Hạ Ảnh cười hỏi.

“Nói chuyện phiếm?Nói cái gì?” Tô Mạn Giai dùng âm thanh cao ngạo hỏi.

Hạ Ảnh bị ngữ khí này của cô ta làm cho khó chịu, cười lạnh nhìn cô ta:“Sao hả?Tô tiểu thư hứng thú với đề tài nói chuyện của chúng tôi?”

“Cô!” Tô Mạn Giai nghiến răng, cô từ lúc bắt đầu xuất đạo, con đường đã rộng mở, trước giờ chưa từng gặp trở ngại, những bộ phim mà cô nhận lúc trước, cô cũng chưa từng học qua lời thoại, đều dùng “Một hai ba bốn năm sáu bảy” để thay thế, cũng không thấy đạo diễn có ý kiến gì.

Làn này đạo diễn Lưu ở trươc mặt mọi người mà phê bình cô, kêu cô quay về học thoại, những cảnh quay tiếp theo không được dùng “Một hai ba bốn năm sáu bảy” để thay thế, lúc đó rất nhiều người chỉ trích cô, thay vì ở lại đó, thì cô trực tiếp xoay người bỏ đi, quay về phòng nghỉ ngơi thì lại thấy hai người họ đang cười nói bên nhau, cô ta sẽ tự nhiên nghĩ đối phương đang nói về mình, lại càng thêm tức giận.

Tiểu Lâm cười mà nhìn cô ta, biểu cảm có chút bất hạnh “Tô tiểu thư, hình như chúng tôi không có chỗ nào đắc tội cô?Có cần lần nào gặp chúng tôi đều dùng bộ dạng này không?”

Trực giác cho biết kế bên có người đang nhìn mình, khuôn mặt đang tức giận của Tô Mạn Giai ôn hoà đi vài phần, nở ra một nụ cười như không cười nói:“Có phải Hạ tiểu thư đã hiểu lầm gì đó rồi không?Lúc nãy thấy hai vị nói chuyện vui vẻ như vậy, cho nên qua đây chào hỏi một tiếng……”

“Vậy sao?” Hạ Ảnh tươi cười nhìn cô ta “Xin lỗi nhé, tôi thật sự là không nhìn ra đó” Bộ dáng lúc nãy của cô ta, rõ ràng là đến cãi nhau, còn chào hỏi, gạt ai vậy?

Tô Mạn Giai nở nụ cười, nhìn thấy bên cạnh có người đang đưa điện thoại về phía bên này, cô ta xoay tròn mắt, rất nhanh đã đổi thành bộ dạng uất ức, nói:“Nếu Hạ tiểu thư cảm thấy ngữ khí lúc nãy có vấn đề, vậy tôi xin lỗi cô.”

Hạ Ảnh đương nhiên sẽ biết kế bên có người đang nhìn họ, cô nở nụ cười bỏ kịch bản xuống đứng lên “Tô tiểu thư khách khí rồi, sau này mọi người đều ở trong cùng một đoàn phim, còn phải nhờ Tô tiểu thư chỉ giáo nhiều hơn”

Tô Mạn Giai còn muốn nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy đạo diễn Lưu Lợi và Thẩm lão sư người diễn vai thái hậu bước vào, Thẩm Quỳnh là một diễn viên gạo cội đức cao vọng trọng, hai người rất không hài lòng với biểu hiện của Tô Mạn Giai hôm nay, hai người vừa đi vừa nói gì đó, đạo diễn Lưu nhăn nhó trông rất tức giận, mà Thẩm Quỳnh lại phơi ra một bộ dạng bất lực.

Lúc nãy ở trường quay, đạo diễn Lưu ở trước mặt mọi người mắng cô ta một trận, Thẩm Quỳnh lão sư cũng không nói gì, chẳng qua nhìn biểu cảm của bà, cũng rất không hài lòng với biểu hiện của cô, Tô Mạn Giai không cảm thấy việc mình không thuộc thoại có gì là sai, ngược lại cảm thấy đối phương chuyện bé xé ra to, lịch trình của cô kín như vậy, thời gian ở đoàn làm phim cũng rất có hạn, làm gì có nhiều thời gian học kịch bản như vậy.

Tháng trước cô có nhận một chương trình tống nghệ, trưa hôm nay mới ghi hình xong, gấp gáp mà chạy đến đoàn làm phim, đừng nói học thoại, đến cả kịch bản cô còn không có thời gian xem!Cô đã đủ kính trọng bộ phim này rồi, nhưng đạo diễn Lưu lại nói cô không tôn trọng nghề nghiệp, việc này khiến cô vừa uất ức vừa tức giận, bộ phim lần trước cô đóng, cô còn đảm nhận vai nữ chính đó, trước sau cũng chỉ ở trong đoàn phim năm ngày, ngoại trừ đặc thù lộ mặt trước ông kính, những cảnh phim khác đều cho thế thân hoàn thành, đạo diễn cũng không nói gì.

Nhìn thấy đạo diễn Lưu và Thẩm Quỳnh lão sư, sắc mặt của Tô Mạn Giai lập tức quay về nguyên dạng, Hạ Ảnh không nói gì mà nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy có chút nực cười, thử gọi cô ta hai tiếng, đối phương mặc kệ cô, Hạ Ảnh lắc đầu, tiếp tục học kịch bản của mình.

Tô Mạn Giai vẫn tức giận, quay đầu nhìn thấy Hạ Ảnh quay về chỗ cũ tiếp tục học thoại, trong lòng càng tức giận hơn, không phải có vài câu thoại thôi sao?Cần gì phải đọc đi đọc lại, đối phương rõ ràng là đang cố tình, bởi vì như vậy mới có thể biểu hiện ra cô ta rất kính trọng bộ phim này!

Tô Mạn Giai cười lạnh, diễn viên nhỏ chính là diễn viên nhỏ, cũng chỉ có thể dựa vào cái này để có được sự công nhận của đạo diễn!Tô Mạn Giai nhìn cô bằng ánh mắt châm biếm, nâng cằm trực tiếp rời đi, dưới tầm nhìn của một đám người bước ra.

Cô ta vừa đi, Tiểu Lâm lập tức cảm thấy không khí cũng trong lành đi nhiều, nheo mắt nhìn bóng lưng của Tô Mạn Giai thở dài “Cuối cùng cũng đi rồi!Nhìn cô ta, không biết lấy đâu ra sự tự tin mà cảm thấy bản thân cao hơn người khác một bậc. Tính khí tệ như vây, thực lực không được, thật không biết sao loại người này lại có người nâng đỡ”

Hạ Ảnh cười mà không nói gì, cô cũng không biết làm sao để hình dung những hiện tượng kì lạ của giới diễn xuất, điều cô có thể làm chỉ là làm tốt bản thân.

Cảnh diễn của Thẩm Quỳnh lão sư trong bộ phim này rất ít, bởi vì bà còn có lịch trình khác, cho nên quá trình quay phim cũng phải điều chỉnh lại, trong đó quay hết cảnh của Thẩm Quỳnh lão sư, cho nên buổi chiều căn bản là không có việc của Hạ Ảnh.

Hạ Ảnh cũng không thấy buồn chán, bởi vì như vậy thì cô sẽ có nhiều thời gian chuẩn bị cho cảnh quay của mình và Chu Lịch Sâm hơn, cảm giác đó như là ôn bài trước kỳ thi vậy.

Buổi trưa có một cảnh quay về phần nhảy múa của Liễu tần, đó là trong buổi yến đào của thái hậu, Liễu tần lúc ấy mới là một nhân tài, lên đài múa một điệu múa, khiến cho thái hậu kinh ngạc, từ đó phong làm Liễu tần.

Trong nên trong cảnh quay này, Liễu tần chính thức bước vào ánh nhìn của người xem, cho nên đối với Tô Mạn Giai mà nói thì cảnh quay này rất quan trọng, nhưng Tô Mạn Giai vốn không biết nhảy, vì buổi trưa chạy đến từ đoàn phim khác, cho nên Tô Mạn Giai vốn không hề đưa thế thân theo, cô ta thử nhảy vài lần, kết quả đều không ổn, cuối cuối thì sự nhẫn nại của đạo diễn Lưu bị hành hạ đến nỗi mất đi, trực tiếp cho mọi người nghỉ ngơi.

Liên tiếp hai lần bị người khác dạy bảo, Tô Mạn Giai rất muốn rời đi không quay nữa, từ lúc cô xuất đạo đến nay trước giờ chưa từng bị người ta đối đãi như vậy, cô cũng đâu phải xuất thân từ vũ công, múa đại là được rồi, sao đạo diễn cứ phải hà khắc như vậy?Chê cô nhảy không tốt, thì đi tìm đại một vũ công cho rồi, có cần nói cô trước mặt mọi người không chứ?

Nhân lúc đang trong thời gian nghỉ ngơi, đạo diễn đi hỏi xem trong phim trường ai từng học múa qua, Tiểu Lâm nghe thấy lập tức vỗ vai Hạ Ảnh, nhỏ tiếng nói:“Không phải cậu từng học múa qua sao?”

Hạ Ảnh nhìn cô một cái, ám hiệu cô đừng nhiều chuyện, bởi vì vấn đề của nhân vật này, Tô Mạn Giai đã không ưa cô, cô cũng không muốn chỉ vì một điệu múa, mà làm tăng thêm mâu thuẫn của cả hai.

Có những người không thể động vào, nhưng có thể trốn.

Sau khi đạo diễn hỏi một vòng quanh phim trường, đột nhiên đi đến trước mặt Hạ Ảnh, cũng không biết từ đâu nghe thấy cô từng học múa qua, trực tiếp nói:“Lát nữa cảnh diễn của Liễu tần, cô diễn thay cho cô ta”

Thấy Hạ Ảnh nhân lúc nghĩ ngơi luôn xem kịch bản, đạo diễn Lưu cảm thấy được an ủi không ít, đồng thời cũng cảm thấy may mắn khi không để Tô Mạn Giai đóng nữ chính, nếu không từ đầu đến cuối “Một hai ba bốn năm sáu bảy”, chắc sẽ khiến ông phát điên, ông làm đạo diễn nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua một nghệ sĩ nào không thuộc lời thoại.

“Tôi?” Hạ Ảnh kinh ngạc nhìn đạo diễn Lưu, nói:“Đạo diễn, tôi không biết……”

“Tôi biết cô đã từng học múa, đoạn phim đó đối với cô không phải là chuyện khó khăn gì”. Đạo diễn Lưu cũng không cho cô cơ hội từ chối “Mau chóng đi thay đồ”

Đạo diễn Lưu nói xong kêu người tìm Tô Mạn Giai đến, ngữ khí rất không vui “Mau cởi đồ ra đưa cho cô ấy, cảnh tiếp theo cô ấy sẽ diễn thay cô”

Tô Mạn Giai vừa nghe đã không muốn, nhướng mày nhìn Hạ Ảnh, ngữ khí mang theo chút đàm tếu, nói:“Cô ta diễn?Cô ta diễn được sao?”

“Đừng nhiều lời, mau chóng thay đồ ra!Đừng làm chậm trễ tiến độ của đoàn phim” đạo diễn Lưu không nhẫn nại mà nói.

Tô Mạn Giai “Ồ” một tiếng, rất không tình nguyện mà đi về phía phòng thay đồ, cảnh đó cô đã diễn đi diễn lại trước sau năm lần, lần nào cũng bị hô dừng, cô cũng không muốn diễn nữa, không thì đạo diễn tìm thế thân, nhưng khi thấy đạo diễn kêu Hạ Ảnh lên diễn, trong lòng cô rất không thoải mái.

“Sao đạo diễn Lưu lại biết cậu từng học múa qua?” Hạ Ảnh thay đồ xong đi ra, Tiểu Lâm nói nhỏ bên tai cô.

Hạ Ảnh lắc đầu, cũng cảm thấy kì lạ, cô cũng rất muốn biết tại sao đạo diễn lại biết.

Ở phim trường, Chu Lịch Sâm cảm thấy lạ lùng mà nhìn Từ Triệt “Sao cậu biêt cô ấy từng học múa?Cậu điều tra qua?”

Từ Triệt nhướng mày, dùng gương mặt đắc ý nói:“Đó gọi là thấu hiểu”

Một đoạn múa rất đơn giản, đối với cô mà nói không hề khó, cho nên Hạ Ảnh nhẹ nhàng mà qua cảnh. Tô Mạn Giai vốn muốn xem Hạ Ảnh làm trò cười, một diễn viên tuyến ba, thực lực mạnh như vậy?Ai mà biết được đối phương diễn một lần là qua, Tô Mạn Giai tức giận cắn răn, chỉ cảm thấy đối phương đang vả vào mặt cô.

“Hạ Ảnh này chính là muốn đối đầu với mình!” Tô Mạn Giai cắn răng tức giận nói,trong mắt toàn là sự đố kỵ, cô xuất đạo lâu như vây, chưa từng gặp phải vận xui như vậy!

Trợ lý Tiểu Hà thấy cô tức giân, ở một bên an ủi nói:“Nhảy đẹp đi chăng nữa cũng đâu có ích lợi gì, cũng chỉ là thế thân thôi, cô ta ở trong giới lâu như vậy cũng không nổi, có thể thấy thực lực cũng không ra gì”

Hạ Ảnh đã hoàn thành ba phần hai của đoạn múa, đoạn tiếoptheo cần phải lộ mặt nên vẫn phải để Tô Mạn Giai diễn, quay bù một vài cảnh mà cô ta xuất hiện, sau đó mới ghép vào, đợi đến khi Tô Mạn Giai lên diễn, đạo diễn Lưu bị sự ngại ngùng của đối phương tra tấn đền nỗi sự nhẫn nại cuối cùng cũng không còn.

“Kêu cô cười chứ không phải kêu cô kéo đuôi mắt, không xem kịch bản cẩn thận sao?Nhân vật Liễu tần khá là đơn giản, cô ta không có tâm cơ, hiền lành từ đầu đến cuối, cô đây là cái gì?” Đạo diễn Lưu tức đến đỏ mặt, những đoạn đơn giản như vậy cô ta còn không làm được, may là không để cô ta đóng nữ chính, nếu không sẽ bị cô ta làm cho tức chết.

“Lúc này đây biểu cản của cô phải mang theo sự hồn nhiên và đắc ý, cô đây là biểu cảm gì vậy?Nhân vật Liễu tần này cô có tỉ mỉ nghiên cứu qua không hả?” Đạo diễn Lưu tức đến nỗi không biết phải nói cô ta thế nào, Liễu tần là vai diễn dễ dàng nhất trong bộ phim này, nhưng một nhân vật đơn giản như vậy cũng không diễn được, còn muốn diễn nữ chính, thật không biết cô ta lấy sự tự tin đó ở đâu ra.

Tiểu Lâm đứng ở ngoài chỉ biết lắc đầu “Kỷ năng diễn xuất như vậy còn muốn diễn nữ chính, mình thấy đạo diễn Lưu sắp tức điên rồi, múa thì mình không biết, nhưng những cảnh quay bổ sung như vậy, mình còn diễn hay hơn cô ta”

Hạ Ảnh không lên tiếng, chăm chú nhìn về phía trường quay, Tiểu Lâm nói nửa ngày trời cô cũng không có phản ứng gì, nhìn qua bên phim trường, lại nhìn thấy bóng lưng của người nào đó, Tiểu Lâm nhất thời hiểu ra, dùng vai đụng cô một cái, nheo mắt cười nói:“Cậu lại ngây ngốc gì nữa vậy?Cứ nhìn người ta như vậy có ổn không đó?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.