Cô Ấy Không Giống Như Mọi Người

Chương 19: Ảnh đại diện của anh




“Cô!” Tô Mạn Giai tức giận đến ngứa ngáy, tức giận cắn răng mà nhìn Hạ Ảnh, “Chuyện của tôi không đến lượt cô quản”

Hạ Ảnh cười nhẹ, “Cũng giống vậy thôi, chuyện của tôi cũng không cần Tô tiểu thư nhiều lời.”

Tô Mạn Giai bị chặn họng cả mặt ửng đỏ, hai tay đặt trước ngực, cười nói:“Không phải chỉ là việc thuộc thoại thôi sao?Có gì hay ho chứ?Bình thường trông cô nỗ lực như thế, lăn lộn nhiều năm như vậy có thành cái dạng gì đâu chứ?”

Hạ Ảnh cũng không tức giận, tiếp tục cười nói:“Tuy rằng không lăn lộn ra cái gì cả, nhưng cũng không chọc đạo diễn tức đến nóng gan.”

“Cô!”

Tô Mạn Giai tức đến nổi cảm thấy ngột ngạt trong lòng, chỉ cảm thấy nụ cười của đối phương rất gai mắt, sắc mặt của Hạ Ảnh như đang kiềm chế, ngữ khí nghiêm túc, “Tô tiểu thư, tôi tự hỏi bản thân mình vốn dĩ không hề đắc tội với cô, cô ba lần hai lượt đến kiếm chuyện với tôi, tôi cũng nhịn rồi, nhưng cô đừng nghĩ rằng tôi dễ bị ức hiếp……” Hạ Ảnh nói một hơi dài, nhún vai tiếp tục nói:“Dù sao tôi cũng không có danh tiếng gì, nhiệt độ cũng không cao, nhưng Tô tiểu thư thì khác, Tô tiểu thư đến hôm nay đã nổi tiếng trong giới giải trí, nhưng mà một nửa cái tin đồn của không dính vào được.”

“Cô!”

Tô Mạn Giai tức đến nỗi không nói nên lời, Hạ Ảnh cũng mặc kệ cô ta. Nhấn thang máy, thang máy vừa mở cửa cô liền thong dong bước ra, không thèm nhìn Tô Mạn Giai, khiến cho Tô Mạn Giai tức đến nghiến răng.

Ở vườn hoa ngoài khách sạn.

Từ triệt khoác vai chu Lịch sâm, tươi cười mà nhìn anh “Này, lúc nãy hai người nói gì vậy?”

“Liên quan đến cậu sao?” Chu Lịch Sâm vô cảm mà đập tay anh, ngữ khí có chút lạnh.

Từ Triệt nghẹn ngào, sắc mặt trầm xuống “Này, cậu quá không đủ thành ý rồi đó?Có gì mà không thể nói cho tôi biết?Về phương diện theo đuổi con gái này tôi có kinh nghiệm hơn cậu, có thể sẽ cho cậu được một ý hay.”

Chu Lịch Sâm hừ một tiếng, trông vô cùng khinh bỉ, anh đề nghị ý hay?Đưa ra một đống chủ ý thối thì có!

“Cậu đây là biểu cảm gì vậy?Không tin tôi?” Từ Triệt nhướng mày, cảm thấy bản thân bị khinh bỉ rồi, nghĩ đến ban đầu lúc vào đại học, chỉ cần là cô gái mà anh thích, thì không có ai là anh không cưa được, biểu hiện của Chu Lịch sâm rõ ràng là không tin anh!

Chu Lịch Sâm mặc kệ anh, trong biểu cảm lộ ra một chút không nhẫn nại, lúc trước không nhận ra, bây giờ anh càng cảm thấy tên này ngày càng nói nhiều, rõ ràng là y hệt như một tên nhiều chuyện.

Thấy anh không nói chuyện, Từ triệt cũng biết không moi được gì từ miệng anh, cũng không thèm hỏi nữa, trong mũi phát ra một tiếng hừ lạnh, đắc ý nói:“Bữa nào đi hỏi Hạ học muội xem……”

“Đừng làm phiền cô ấy!” Chu Lịch Sâm lạnh mặt cảnh cáo anh.

Từ Triệt tức giận khinh bỉ nói, “Cậu nói chuyện với em ấy vừa cười vừa nói, tôi nói với em ấy vào câu thì là làm phiền em ấy?Đạo lý gì vậy chứ!” Từ Triệt đang nói, lại khoác tay lên vai anh, cảm thấy mình bị sỉ nhục nói:“Cậu nói xem Hạ học muội có hiểu lầm tôi có ý đồ với em ấy không?”

Chu Lịch Sâm nhăn mày, dùng một bộ dạng nghiêm chỉnh mà đánh giá anh, sau đó nói:“Yên tâm, mắt nhìn người của cô ấy không kém như vậy.”

Từ Triệt:“……” Đừng có đả kích người khác như vậy có được không?Ít nhiều gì thì trông anh cũng rất được, sao cậu ta lại khẳng định anh không lọt vào mắt xanh của người ta?

Thang máy dừng ở lầu sáu, Hạ Ảnh bước ra khỏi thang máy, không chờ đợi được mà chạy đến phòng Tiểu Lâm, gõ cửa phòng cô “Điện thoại của mình có ở đó không?” Cửa vừa mở ra, cô đã gấp gáp hỏi.

“Có, làm sao vậy?” Tiểu Lâm đưa điện thoại cho cô, đồng thời nghi hoặc mà nhìn cô.

“Không có gì” Hạ Ảnh nhanh chóng cầm điện thoại lên, xoay người đi về phòng mình, Tiểu Lâm còn chưa phản ứng lại, đã nghe tiếng đóng cửa.

“Làm cái gì vậy?” Tiểu Lâm bị tiếng đóng cửa như tiếng sấm làm cho kinh ngạc, trong miệng thì thầm nói.

Hạ Ảnh vừa về phòng, không đợi được mà mở Wechat ra, thấy trong danh bạ xuất hiện một lời mời kết bạn, tim lại đập thình thịch liên hồi, cô cẩn thận mở ra lời mời kết bạn đó, ngơ ngác nhìn ba chữ trên phần giới thiệu, sau đó mang theo sự kích động mà nhấn thông qua.

Cô mở ảnh đại diện ra, là một tấm ảnh phong cảnh, trong đó có một vài bài viết được ghim, trong bài viết là một vài tấm ảnh diệp lục, kế bên là một cái cây to lớn, ánh nắng xuyên qua kẽ lá, hiện ra một luồng không khí thanh xuân nhẹ nhàng. Hạ Ảnh nhìn tấm ảnh này rất lâu, chỉ cảm thấy hình như mình đã thấy phong cảnh này ở đâu đó. Chẳng qua cô không nghĩ nhiều, chỉ xem như đối phương tìm trên mạng.

Sau một lúc, Hạ Ảnh lại không đợi được mà mở vòng bạn bè của anh, vòng bạn bè của anh đăng bài rất ít, dạo gần đây chỉ có một bài đăng mà còn là vào mùa hè năm trước, anh đăng chín tấm ảnh, hình như là đi nơi nào đó du lịch rồi tiện tay chụp lại. Cảnh vật trong tấm ảnh rất quen thuộc, Hạ Ảnh nhìn những tấm ảnh này một lúc, đột nhiên nhớ ra, đây là trường cấp ba của hai người, chẳng trách sao cô lại thấy quen thuộc như vậy!

Trong đó có một tấm rất giống với ảnh đại diện của anh, phát hiện ra ảnh đại diện của anh đại diện cho một phần nào đó trong tấm ảnh này, nếu cô không nhớ nhầm, đây chắc là trước cửa phòng y tế. Đầu năm nay cô có đến qua, đặc biệt đến trước cửa phòng y tế đi một vòng, bởi vì nơi này đối với cô mà nói, tồn tại một ý nghĩa đặc biệt, bình thường mỗi khi quay về, cô đều đến trường đi một vòng.

Hạ Ảnh lưu những tấm ảnh đó vào máy, đặc biệt là tấm ảnh trước cửa phòng y tế, tạo một album riêng để lưu lại. Hạ Ảnh ngây ngốc nhìn tấm ảnh đó, suy nghĩ về ngày hội thể thao nhiều năm về trước, cô không cẩn thận bị thương, bạn học đưa cô đến phòng y tế, lúc đi lên bục lại bị trật chân lần nữa, và lúc ấy anh từ phòng y tế bước ra……

Tiếng gõ cửa đã kéo cô trở về thực tại, Hạ Ảnh mở cửa, chỉ thấy Tiểu Lâm đứng trước cửa, trông có vẻ bất mãn, “Cậu làm gì trong đây đó?Gõ cửa nửa ngày trời mà một tiếng động cũng không có?”

“Mình vừa từ nhà vệ sinh ra, không nghe thấy” Hạ Ảnh tìm đại một lý do để đối phó.

“Tin cậu mới lạ!” Tiểu Lâm trợn mắt nhìn cô, thì thầm nói.

Hạ Ảnh cũng không giải thích, hỏi:“Tìm mình có chuyện gì sao?”

“Không có gì thì không thể tìm cậu sao?” Tiểu Lâm nhìn cô, đột nhiên cảm thấy cô rất kỳ lạ, “Cậu làm sao vậy?Sao lại giống tên trộm như thế?”

“Cậu mới là trộm đó!” Hạ Ảnh theo bản năng mà phản biện.

“Này, Tô Mạn Giai ở chung tầng với chúng ta.” Tiểu Lâm đột nhiên nói.

Hạ Ảnh nhăn mày, “Sao cậu biết?”

“Vừa nãy mình nhìn thấy!” Tiểu Lâm trợn mắt, “Ban nãy lúc mình gõ cửa, nhìn thấy cô ta bước ra từ thang máy, mang theo một gương mặt không biết vừa cãi nhau với ai xong.”

“Với mình” Hạ Ảnh điềm đạm nói, “Lúc nãy khi mình vừa lên đây, gặp cô ta ở thang máy……”

Hạ Ảnh còn chưa nói xong, đã thấy Tiểu Lâm kinh ngạc mà nhìn cô, “Cậu?Cô ta lại làm phiền cậu?Cậu không chịu thiệt thòi chứ?”

Hạ Ảnh cười nhẹ, “Nếu mình chịu thiệt thòi, cậu cảm thấy cô ta còn để gương mặt tức giận không?”

“Không” Tiểu Lâm lắc đầu, sau đó nhướng mày đánh giá Hạ Ảnh, có chút không thể tin được nói:“Không ngờ cậu còn biết cãi nhau!”

Hạ Ảnh bị cô chọc cười, trợn mắt nhìn cô cười nói:“Cô thật sự xem mình là con mèo bị bệnh sao?”

“Không phải mèo bệnh thì cũng không tốt hơn mèo bệnh là bao nhiêu!” Tiểu Lâm chê bai nói.

Hạ Ảnh mặc kệ cô, xoay người đi về phòng, Tiểu Lâm đi theo cô, bắt đầu nhiều chuyện,  “Lúc nãy ở dưới lầu, hai người nói gì thế?”

Hạ Ảnh có tình giả ngốc, “Không có gì, trừ phi chính là nói với cô ta, chân trần sẽ không sợ mang giày, mình không có danh tiếng, cô ta muốn phá thì mình tiếp đón đến cùng, dù sao mình cũng không sợ.”

“Mình không phải nói cái này!” Tiểu Lâm ngắt lời nói, “Mình hỏi cậu và Chu Lịch Sâm nói gì?”

Hạ Ảnh:“……” Có thể đừng nhiều chuyện vậy không, cho cô để lại chút riêng tư đi được không?

“Nói đi!” Tiểu Lâm ngồi trên sofa, mở to mắt nhìn cô.

Hạ Ảnh cạn lời, “Cậu hiếu kỳ vậy làm gì?Tùy tiện nói vài câu.”

“Xía!Mình không tin!” Tiểu Lâm khinh bỉ nhìn cô.

Không tin thì thôi!Dù sao cũng không thể nói thật!

“Nếu như có người khác giới muốn phương thức liên lạc của cậu, nó đại diện cho cái gì?” Hạ Ảnh đột nhiên hỏi.

“Có thân không?” Tiểu Lâm mở to mắt nhìn cô.

Hạ Ảnh lắc đầu, “Không quá thân.”

“Có thể là có ý với cậu.” Tiểu Lâm nói, “Cũng có thể là để tiện sau này liên lạc. Này, ai muốn xin phương thức liên lạc của cậu?”

“Không phải mình.” Hạ Ảnh phủ nhận, trên mặt có chút nóng, nhìn trông có chút chột dạ.

Tiểu Lâm khịt mũi, “Không phải cậu, vậy cậu hỏi câu hỏi vô vị như vậy làm gì?” Tiếp tục nheo mắt nhìn cô, nói:“Có phải là Chu Lịch Sâm không?”

Hạ Ảnh nhíu mày, phủ nhận nói:“Sao có thể chứ!”

“Vậy……Là Từ Triệt đó?” Tiểu Lâm tiếp tục hỏi, “Mình thấy anh ta cứ tiếp cận cậu, chắc không phải là muốn theo đuổi cậu đó chứ?”

“Sao có thể!Cậu đừng nói nhảm!” Hạ Ảnh bị cô hỏi đến nỗi có chút phiền, lần trước cô còn thấy Từ Triệt và Tô Mạn Giai cười nói với nhau đó, dựa theo những Tiểu Lâm nói, Từ Triệt cũng có ý với Tô Mạn Giai sao?

“Sao lại không thể!” Tiểu Lâm nhướng mày, cực kì nghiêm túc nói:“Nếu như không có ý gì với cậu, thì sao cứ nhìn trộm cậu?”

Hạ Ảnh cạn lời, nhìn trộm!Tiểu Lâm cũng biết nghĩ lắm!Người ta chẳng qua chỉ là tò mò, đánh giá cô một chút, tuy rằng cô cũng cảm thấy ánh mắt nói phương nhìn cô có chút lạ, nhưng cũng không thể dùng nhìn trộm để hình dung được ?

“Sao cậu không nói anh ta có ý với Tô Mạn Giai?” Hạ Ảnh phản bác nói.

Tiểu Lâm hừ lạnh, khinh bỉ cực độ, “Tính khí của cô ta ai mà chịu cho được?Từ Triệt đó cũng không ngốc?” Tiểu Lâm nói một tràn, vỗ vai của Hạ Ảnh, nói:“Này, mau nói đi, ai muốn phương thức liên lạc của cậu?”

Hạ Ảnh trợn mắt với cô, “Cậu thật nhiều chuyện!”

Tiểu Lâm cảm thấy bình thường:“Ai mà không có lòng hiếu kỳ, cái này không thể trách mình!”

Hạ Ảnh:“……” Không trách cậu chẳng lẽ trách mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.