Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi

Chương 4: Bạn học cấp ba (2)




Bây giờ nhìn lại, vẫn là cô cẩu thả rồi.

Hóa ra, học kì hai năm lớp mười hai anh không thường xuyên đến trường là vì phải làm bố sao?

Chúc Ôn Thư như bị đông cứng thành hóa thạch, không hề nhúc nhích, mà cứ thế đứng ngây ngốc.

Lệnh Tư Uyên còn đang ôm chặt lấy Lệnh Sâm, lặng lẽ nghiêng đầu, mở mắt liếc nhìn Chúc Ôn Thư.

"Cô ơi.. trời đã tối rồi, cô còn không về nhà bố mẹ sẽ lo đấy ạ."

"?"

Cuối cùng, Chúc Ôn Thư đã lấy tinh thần nhờ câu nói này.

Cô rũ mắt, tâm trạng thay đổi liên tục, nhưng vẫn không quên mục đích đến đây ngày hôm nay: "Hiện giờ cô chưa về được, cô phải nói chuyện với.." Cô thực sự không thể nói ra được chữ "bố", chỉ đành nói thẳng với Lệnh Sâm: "Chúng ta nói chuyện đi."

Lệnh Sâm dường như đã nhận ra ánh mắt khác biệt của Chúc Ôn Thư, rất nhanh đã né mặt đi, thản nhiên nói: "Được."

Lần này đổi thành Lệnh Tư Uyên ngơ ngác.

Cậu bé nhíu chặt lông mày, con ngươi đảo liên tục. Khi cậu bé đang nghĩ nên làm gì tiếp theo thì cái ót đã bị vỗ một cái.

"Đi rót cho cô giáo ly nước đi."

Haiz, không biết phải làm gì đây.

Lệnh Tư Uyên "dạ" một tiếng, giày còn chưa thay đã chạy vào nhà bếp rồi.

Sau đó, Lệnh Sâm nâng cằm, tỏ ý bảo Chúc Ôn Thư đi theo anh vào trong.

"Mời vào."

Ở cái nơi mà đất đai đắt đỏ này, căn nhà của Lệnh Tư Uyên to lớn hơn hẳn, còn là kiểu nhà hai lầu nữa.

Cách trang trí trông rất đơn giản, nhưng thực tế tốn rất nhiều tâm sức, chắc hẳn cũng tốn rất nhiều tiền.

Đương nhiên, cũng nhìn ra được trong nhà có trẻ con.

Trong phòng khách to lớn vậy mà lại bị đống đồ chơi của trẻ con chất đầy ắp, ngay cả nơi đặt chân cũng khó tìm, đừng nói là sô pha nữa.

Có lẽ trong lòng Lệnh Sâm cũng không để ý đến điều này.

Anh đã đi đến phòng khách rồi mới phát hiện không có chỗ cho người ngồi, chợt sững lại giây lát, sau đó quay người đi về một hướng khác.

"Vào phòng sách đi."

Phòng sách cũng chẳng đỡ hơn phòng khách bao nhiêu.

Có điều thứ chất đầy bên trong không phải đồ chơi, mà là các món đồ linh tinh.

Đồng thời, không nhìn ra được khí chất nghệ thuật âm nhạc, nhưng cũng tràn đầy mùi thương nghiệp.

Trên tường còn treo vài bức ảnh bìa album của Lệnh Sâm, bên cạnh bàn máy tính có để một tấm bảng trắng, bên trên hình như viết đầy những lịch trình gì đó.

Ánh sáng khắp phòng chỉ có mỗi chiếc đèn dưới đất chỗ sô pha.

Sau khi Lệnh Sâm đi vào, nhìn lướt qua một vòng, sau đó bước tới bên cạnh sô pha, quét hết đống giấy tờ bên trên vào một góc.

Rồi quay lưng lại nói với Chúc Ôn Thư: "Mời ngồi."

Chúc Ôn Thư: "..."

Cô vừa có chút ghét bỏ vừa có chút tò mò, ngồi xuống góc sô pha, hai tay đặt trên đùi, kiềm chế ham muốn quan sát chỗ ở của đại minh tinh.

Lệnh Sâm thì thoải mái hơn nhiều, một tay đút túi, nghiêng người lấy tờ giấy trên sô pha nhìn một chút, có lẽ cũng không hiểu thứ này là gì nên tiện tay ném sang một bên, sau đó lại bày tư thế một hồi mới ngồi xuống.

Anh ngẩng đầu nhìn Chúc Ôn Thư, lúc lâu cũng không lên tiếng, khiến Chúc Ôn Thư vô cùng căng thẳng.

"Cậu.." Anh mím môi, lại đổi cách xưng hô: "Cô là chủ nhiệm lớp của Lệnh Tư Uyên sao?"

"Nói một cách chính xác thì tôi là giáo viên Ngữ văn của Lệnh Tư Uyên."

Bạn học cũ nhiều năm mới gặp mặt mà đã biết được bí mật lớn như vậy, gượng gạo thật đấy.

Khi nói chuyện, Chúc Ôn Thư cũng lặng lẽ quan sát anh vài cái.

Đây là, không nhận ra cô sao?

"Bởi vì cô chủ nhiệm cũ nghỉ thai sản, cho nên tôi tạm thời thay thế chức vụ của cô ấy."

Lệnh Sâm vẫn không có biểu cảm gì khác lạ, anh bình tĩnh đến nỗi có chút lạnh lùng, gật đầu với cô.

"Ồ, chào cô."

Có cần nhắc nhở chút không?

Nhưng lỡ như nhắc nhở mà anh vẫn không nhớ ra người bạn học là cô thì ngượng ngùng lắm.

Chúc Ôn Thư suy ngẫm một lúc, mở miệng nói: "Tôi họ Chúc."

Quả nhiên Lệnh Sâm nâng mắt nhìn cô.

"Ừ."

"Cô Chúc."

Chúc Ôn Thư: "..."

Cô đã nói như vậy rồi mà anh còn không nhớ ra, hẳn là quên sạch rồi.

Thôi bỏ đi.

Vẫn nên nói chuyện chính trước đã.

Chúc Ôn Thư vén tóc ra sau tai, ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn Lệnh Sâm.

"Xin lỗi vì đã trễ như vậy còn làm phiền đến anh, nhưng ngày thường cũng không gặp được anh nên hôm nay tôi đưa em ấy về nhà, nhân tiện muốn tìm anh để hiểu thêm về tình hình."

Lệnh Sâm khác hẳn với vẻ nghiêm túc của Chúc Ôn Thư, anh thoải mái dựa vào sô pha, nghiêng người nhìn cô, cầm lấy cuốn tạp chí lật đi lật lại.

"Cô nói đi."

Chúc Ôn Thư: "..."

Haiz, nói đến chuyện con trẻ mà bày ra thái độ này à.

"Đầu tiên, hôm nay Lệnh Tư Uyên đi học không có ai đón về, anh có biết không?"

Động tác trên tay Lệnh Sâm dừng lại.

"Chẳng phải thằng bé có dì giúp việc đi đón sao?"

Chúc Ôn Thư: "Dì giúp việc cũng có lúc xảy ra chuyện đột xuất, giống như hôm nay vậy. Một đứa trẻ ngồi đợi một mình ở phòng học, cũng không liên lạc được với người giám hộ."

Cô dừng lại một chút: "Nếu như tôi không đi qua phòng học nhìn, em ấy một mình chạy lung tung rồi xảy ra chuyện thì phải làm sao?"

Nghe vậy, vẻ mặt Lệnh Sâm đã có chút đứng đắn hơn: "Biết rồi."

Chúc Ôn Thư khẽ lắc đầu, thở dài: "Tôi biết công việc của anh rất bận rộn, cũng không tiện đưa đón con. Nhưng trách nhiệm cơ bản nhất cũng không nên quên chứ."

"Được." Lệnh Sâm gật đầu: "Tôi sẽ nói với.."

Lời còn chưa nói xong, Lệnh Tư Uyên đã cẩn thận đẩy cửa đi vào, trong tay có cầm một ly nước.

"Cô ơi, mời cô uống nước ạ."

Chúc Ôn Thư nhận lấy, mỉm cười, gật đầu: "Cảm ơn em, Uyên Uyên thật là ngoan. Em đi làm bài tập trước đi, nhớ tắt máy lạnh, mặc thêm áo khoác."

Lệnh Tư Uyên gật đầu đồng ý, nhưng cậu bé cũng không đi ngày mà nhìn về phía Lệnh Sâm.

Người đàn ông ngồi trên sô pha phải một lúc sau mới cảm nhận được ánh mắt của cậu bé, ngẩng đầu tiếp nhận tín hiệu của cậu bé.

"Ồ, đi đi."

Lệnh Tư Uyên âm thầm nháy mắt với anh, sau đó quay đầu chạy nhanh ra ngoài.

Xác định Lệnh Tư Uyên không nghe được nữa, Chúc Ôn Thư mới nặng nề nói: "Anh nên ở bên và quan tâm thằng bé một chút, chứ không phải một mực khiến thằng bé sợ mình."

Lệnh Sâm cười: "Thằng bé trông như sợ tôi lắm à?"

Có được cái gật đầu của anh mới dám ra ngoài, vậy mà còn không tính là sợ sao?

Nhưng đây cũng không phải vấn đề cấp bách nhất, dù gì trên thế giới này có được bao nhiêu đứa trẻ không sợ bố mình chứ?

Chúc Ôn Thư: "Còn nữa, liên quan đến chuyện thành tích học tập.."

Lệnh Sâm: "Thằng bé thi được bao nhiêu điểm?"

"..."

Chúc Ôn Thư lạnh lùng uống hai hớp nước để kìm nén cảm xúc: "Số điểm không phải mục đích cuối cùng, chúng ta phải xem trạng thái học tập được phản ánh từ thành thích. Rất rõ ràng, Lệnh Tư Uyên rất thông minh, toán học rất xuất sắc, nhưng thói quen học tập không tốt lắm, đặc biệt là những môn học cần phải học thuộc, thực sự quá qua loa rồi."

Lệnh Sâm gật đầu: "Quả thực, rất giống tôi."

Chúc Ôn Thư lẩm bẩm trong lòng, người rời khỏi máy nhắc chữ, bắt đầu sáng tác luôn tại hiện trường như anh cũng kiêu ngạo thật đấy.

"Thường ngày phải chú ý bồi dưỡng thói quen học tập của em ấy, đây là chuyện có ích suốt đời, chứ không phải chỉ quan tâm đến số điểm."

"Ồ, được."

Chớp mắt Chúc Ôn Thư đã nói ra rất nhiều khái niệm về chuyện học tập này, nhưng Lệnh Sâm giống như không nghe vào tai vậy, thỉnh thoảng lại mất tập trung, cũng không biết anh đang nghĩ gì nữa.

Nước trong ly cũng đã gần uống hết, Chúc Ôn Thư mới nhớ ra có một chuyện còn đau đầu hơn chuyện này nữa.

"À, hôm nay Lệnh Tư Uyên còn đánh nhau ở trường."

Lệnh Sâm có chút ngạc nhiên: "Thằng bé mới lớp một đã bắt đầu đánh nhau rồi?"

Hai tay cầm ly nước của Chúc Ôn Thư sững lại giữa không trung, khóe miệng co rút thiếu tự nhiên: "Anh.. không biết thằng bé lên lớp hai rồi à?"

"..."

Không cần Lệnh Sâm phải nói thêm gì nữa, Chúc Ôn Thư đã hiểu rồi.

Sau khi suy ngẫm giây lát, cô rất dịu dàng nói: "Nguyên nhân của việc đánh nhau là vì bạn học nói mẹ em ấy không cần em ấy nữa, bố cũng vậy."

Nghe vậy, đôi mắt Lệnh Sâm dần đen đi.

Cuối cùng, vẻ mặt lười nhác đã dần biến mất, anh nghiêm túc nhìn Chúc Ôn Thư.

Ngược lại, khiến Chúc Ôn Thư có chút căng thẳng.

Cô không chạm mắt với anh nữa, di chuyển tầm mắt, nói: "Tôi cảm thấy thế này, em ấy đang ở độ tuổi cần bố bên cạnh. Anh xem thử có cách nào cân bằng giữa công việc và gia đình được không?"

"Ồ."

Lệnh Sâm nói: "Tôi hiểu rồi, sau này tôi sẽ dành nhiều thời gian để.."

Tiếng điện thoại đột ngột vang lên.

Lệnh Sâm sờ túi quần mình, nhưng không tìm thấy điện thoại, lại cúi đầu nhìn một vòng sô pha, sau đó lấy ra điện thoại từ trong đống giấy tờ kia.

"A lô."

Khi anh nhận điện thoại, có hơi ngồi thẳng một chút: "Ừ, bây giờ tôi.."

Anh đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Chúc Ôn Thư rồi mới nói tiếp: "Tôi dạy Lệnh Tư Uyên làm bài tập xong sẽ qua đó."

Lời vừa dứt, anh đã nhấn nút tắt.

Chúc Ôn Thư có chút hài lòng.

Nhưng cô cũng biết lát nữa Lệnh Sâm có việc bận, thế là cô đứng dậy, nói: "Vậy tôi không làm phiền anh nữa, sau này có chuyện gì, chúng ta hãy giữ liên lạc."

Lệnh Sâm gần như đứng dậy cùng lúc với Chúc Ôn Thư: "Vậy.."

Chúc Ôn Thư: "Hử?"

Anh đột nhiên khựng lại: "Vậy thì cảm ơn.."

Rất rõ ràng, anh đã quên mất họ của cô.

Thật sự không có chút ấn tượng nào sao?

"Tôi tên là Chúc Ôn Thư." Chúc Ôn Thư nhìn Lệnh Sâm, nói từng câu từng chữ: "Chúc trong từ chúc phúc, Ôn trong từ ấm áp, Thư trong từ sách vở."

Quả nhiên, Lệnh Sâm không có phản ứng gì khác.

Anh nâng mày, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt Chúc Ôn Thư.

Dù gì cũng đang đối mặt với một đại minh tinh.

Chúc Ôn Thư bị anh nhìn như vậy, có hơi căng thẳng, ngón tay bất giác túm lấy chiếc váy.

Lệnh Sâm: "Tên của cô.."

Chúc Ôn Thư nhìn anh, chớp đôi mắt to tròn của mình, đưa hiệu bằng ánh mắt với anh.

Đúng thế, chính là cái tên này.

Suy nghĩ kỹ xem.

Có nhớ ra gì không?

Lệnh Sâm: "Nghe khá hay đấy."

Chúc Ôn Thư: ".. Cảm ơn."

Lệnh Sâm nghiêng đầu, đổi một góc độ khác nhìn Chúc Ôn Thư, khóe miệng cong lên.

"Cái tên hệt như một người bạn cấp ba của tôi vậy."

Sau hai giây im lặng, Chúc Ôn Thư thở ra, bình tĩnh nhìn anh.

"Anh có từng nghĩ qua."

"Biết đâu."

"Tôi chính là người bạn cấp ba đấy thì sao?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.