Trong căn nhà gỗ nhỏ cạnh bờ biển, An Ý Như mặc một chiếc váy hai dây thêu hoa, hai sợi dây mỏng manh treo hờ hững trên vai cứ như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.
Phần lớn da thịt được phô bày, phía trước cổ áo khoét sâu hình chữ V, chỉ hơi hơi cúi xuống một chút, chính là phong cảnh vô hạn, mà người đàn ông trước mặt lại không có chút dao động.
"Duyệt Minh, anh nhớ đến em rồi sao?" An Ý Như đưa tay chạm ngực Hà Duyệt Minh, ngã người dựa sát vào, đôi môi mời gọi , "Đã lâu rồi mình không ......"
Hà Duyệt Minh giữ lấy cằm An Ý Như ,"An Ý Như, ngay cả mẹ tôi mà cô cũng lừa được."
"Lừa bác gái?" Trên mặt cô vẫn giữ nụ cười không đổi,"Duyệt Minh, anh nói gì em không hiểu."
Hà Duyệt Minh không nói thêm lời giải thích, chỉ là bàn tay kiềm chặt cằm An Ý Như càng ngày càng dùng lực, phảng phất muốn bóp nát.
Buộc phải ngửa đầu, An Ý Như đau đớn đến nhăn nhó, nước mắt tự động chảy ra.
Giọng Hà Duyệt Minh nhất quán ôn hòa,"Đưa ra đây."
Khi không kiếm chuyện không ai khác ngoài An Ý Như.
Hắn nên nghĩ đến từ sớm.
An Ý Như biết rõ tình huống nhà bọn họ nên mới đục nước béo cò, trong đó vốn có nhiều dây mơ rễ má hắn không muốn tìm hiểu sâu kéo thêm phiền phức, chỉ mong lấy lại được đồ của mình.
Mấy năm trời , theo những gì hắn hiểu An Ý Như , trăm phần trăn sẽ không một lần đem hết hai thùng giấy đi đổi, chắc chắn còn giữ lại một phần, để đàm phán ra điều kiện với hắn, vui vẻ chiếm lợi thế.
Thùng giấy rất có khả năng ở ngay trong phòng này, Hà Duyệt Minh nhìn quét qua từng góc, lại lặp lại một lần.
An Ý Như cố gắng mạnh mẽ chống đỡ,"Cái gì chứ?"
Hô hấp rối loạn, Hà Duyệt Minh cúi đầu, nói từng từ,"Cô sai mẹ tôi lấy thùng giấy đi."
"An Ý Như, cô muốn tôi mời mẹ tôi sang đây ba mặt một lời không?"
An Ý Như trừng mắt nhìn Hà Duyệt Minh, trên mặt đều là nước mắt.
Hà Duyệt Minh lấy di động bấm gọi.
Điện thoại còn chưa thông, lập tức bị An Ý Như giành lấy.
Hai người xoay người va chạm vào nhau.
Ba một thanh âm vang lên, trong phòng rơi vào tĩnh mịch.
An Ý Như nửa bên mặt sưng đỏ, cô ha ha nở nụ cười hai tiếng,"Quăng rồi."
Trách thì trách Hà Anh kia, ngu xuẩn tìm đến cô, người có đầu óc đều biết, cô đang gặp rắc rối, ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn tiêu xài hoang phí, vung tiền qua cửa sổ như trước được.
Nhưng chẳng ngờ Hà Anh, mở miệng ra là một trăm vạn.
Vài năm trước cô có thể lợi dụng tình cảm của Hà Duyệt Minh, thì ngày nay vẫn vậy.