Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

Chương 25: Tự sát




Editor: Mộc Lạp Đề

Mặc dù chất lượng phục vụ không tốt cho lắm, nhưng mùi vị đồ ăn của quán ăn này thật không tệ, Lộ Ninh ăn rất vui vẻ, Diệp Phồn Tinh cũng nhanh chóng ném những khó chịu của trước đó ra sau đầu.

“Nào nào nào, chúc mừng tiểu mỹ nữ Ninh Ninh của chúng ta sinh nhật vui vẻ! Hi vọng em mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, khỏe mạnh mà trưởng thành!”

“Mỗi ngày đều vui vẻ! Khỏe mạnh mà trưởng thành!”

Hát bài hát chúc mừng sinh nhật cho bạn nhỏ Lộ Ninh xong, lại cùng cô bé cầu nguyện ba điều ước, tay cừ khôi khuấy động bầu không khí Hầu Tử đột nhiên đề nghị: “Chỉ ăn ăn uống uống không như vậy sẽ không có gì thú vị, nếu không chúng ta chơi trò chơi đi? Chơi trò oẳn tù tì nhé, người thua… sẽ bị mọi người bôi kem lên mặt, thế nào?”

“Trận chiến bôi kem sao? Hay lắm, hay lắm!” Lộ Ninh nghe xong đôi mắt liền sáng lên.

Lộ Thâm lắc đầu nói: “Không thích hợp chơi ở nơi công cộng, một chút nữa sẽ bị ông chủ đuổi đi đó.”

“Chúng ta không đánh trận, chỉ bôi nhẹ nhàng thôi, khe khẽ, dè dặt cẩn thật là được!” Hầu Tử híp mắt cười đến mức  vô cùng“tốt bụng”. Lộ Thâm lại liếc mắt nhìn thấu mục đích thật sự của đề nghị này.

“…Vậy cũng không được,” âm thầm đồng ý cho bọn họ chơi chỉ sợ thiên hạ này sẽ loạn, ánh mắt của Lộ Thâm vô thức rơi trên khuôn mặt trắng trẻo của Diệp Phồn Tinh, “Ăn đồ ăn của cậu đi!”

Cơ hội tiếp xúc thân mật tốt như vậy mà cũng không biết nắm chắc! Cứ như vậy thì đến lúc nào mới tìm được bạn gái hả! Hầu Tử chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn anh một chút, vẫn muốn thuyết phục nữa, nhưng Diệp Phồn Tinh đã mở miệng trước: “Ninh Ninh muốn chơi thì chúng ta hãy chơi đi, trong cặp của tôi có khăn ướt, nếu chút nữa mặt có bị bẩn, lau một chút là được.”

Cô không biết mục đích của Hầu Tử, còn tưởng rằng do Lộ Thâm bận tâm đến tâm trạng của mình nên mới không chịu đồng ý— đương nhiên Lộ Thâm thật sự cũng có lo lắng về chuyện này, dù sao  cô gái nào cũng khá để ý đến hình tượng, anh sợ Hầu Tử làm quá ầm ĩ lên khiến cô xấu hổ. Nhưng quan trọng nhất là Hầu Tử “có mục đích riêng”, hết lần này đến lần khác vẫn không thể nói rõ, cuối cùng chỉ có thể âm thầm cảnh cáo Hầu Tử một chút, rồi cũng đồng ý.

“A! Trò chơi bắt đầu!”

Cùng với tiếng hoan hô của bạn nhỏ Lộ Ninh, trò chơi bắt đầu.

“Nào, ván đầu tiên, kéo đá bao!”

Bốn người đồng thời giơ tay ra, ba đá một kéo, kéo là của Lộ Thâm.

Diệp Phồn Tinh sững sờ, vui vẻ: “Chúc mừng cậu nha bạn cùng bàn, trúng giải nhất rồi.”

Lộ Thâm: “…”

“Hahaha, có chơi có chịu, nào nào nào, Thâm nhi mau đưa khuôn mặt nhỏ nhắn tươi mọng như nước lại đây để cho ca ca bôi một chút nào!” Hầu Tử vùa cười bỉ ổi vừa dùng ngón tay dính một cục kem lớn bôi lên mặt Lộ Thâm.

Lộ Ninh cũng bắt chước làm theo như vậy, cười khanh khách “trừng phạt” bôi loạn xà ngầu lên mặt anh trai nhà mình.

“Tới lượt của cậu đó Diệp Phồn Tinh, bôi nhiều một chút, đừng khách sáo!”

Diệp Phồn Tinh lúc này mới hậu tri hậu giác nhận ra hình phạt này có chút quá thân mật đối với mối quan hệ hiện tại giữa mấy người bọn họ. Nhưng mà cô không phải là người không dám chơi, đã đồng ý chơi, cũng không thể nói mà không làm, như vậy sẽ dập tắt đi sự vui vẻ của mọi người, lại nói nếu trên tay có nhiều kem một chút, như thế sẽ không chạm đến mặt người bị phạt.

Nghĩ như vậy, cô nhanh chóng dùng ngón tay lấy một cục kem lớn, cười híp mắt xích lại gần Lộ Thâm: “Nào nào nào, để tôi nhìn xem bôi chỗ nào là đẹp nhất.”

Lộ Thâm một lần nữa ngửi thấy được mùi hương trái cây nhẹ nhàng mà ngọt ngào đó.

Hương thơm nồng đậm của kem không thể che giấu sự tồn tại của nó, ngược lại nó lại hòa tan với nhau một cách tự nhiên, thành một loại hương vị ngọt ngào hơn.

Anh đột nhiên có chút không được tự nhiên. Nhất là cô nương trước mắt ngày càng đến gần, ngày cần đến gần,…

“Vậy ở đây đi!” Diệp Phồn Tinh hì hì cười xấu xa một tiếng, đưa tay chấm một cái lên chóp mũi của chành trai anh tuấn, “Biubiubiu, biến thành lão thái giám xảo trá!”

Cô ấy kiểm soát lực tay của mình rất tốt, không để cho ngón tay của mình đụng đến da của anh. Nhưng Lộ Thâm nhìn thấy khuôn mặt của cô gần trong gang tấc, cùng với cặp lông mi vừa dài vừa dày, ánh mắt lấp lánh ý cười, đôi mắt cong cong như nửa vầng trăng non, khiến anh càng không được tự nhiên hơn.

“Hahahaha anh biến thành lão thái giám xảo trá á!” cũng may Diệp Phồn Tinh nhanh chóng lùi lại, Lộ Ninh cũng vỗ tay mà phì cười lên. Lộ Thâm hoàn hồn, cũng bắt đắc dĩ cười theo.

Hầu Tử nhìn anh lại nhìn Diệp Phồn Tinh, cảm thấy mình đúng là thiên tài, miệng cười toe toét ồn ào nói: “Nào nào nào, tiếp tục, ván thứ hai!”

Mấy ván sau đó đều là hai với hai, hoặc là hai với một với một, không tính. Mãi cho đến ván thứ sáu, mới lại xuất hiện trường hợp ba đối một.

Mà ván này, người thua là Diệp Phồn Tinh.

“Oa, báo ứng cũng đến quá nhanh rồi.” Diệp Phồn Tinh vừa cười vừa thoải mái đưa mặt mình tới.

Lộ Ninh vui vẻ vẽ một con đường nhỏ lên má phải của cô, Hầu Tử cũng nghịch ngợm chấm lên trán cô một cái, sau đó đến lượt của Lộ Thâm.

“Đại nhân, vạn lần xin đại nhân hạ thủ lưu tình nha!”

Diệp Phồn Tinh chắp tay trước ngực làm ra dáng vẻ đáng thương, Lộ Thâm vốn muốn nghịch ngợm chọc một cái lên trán của cô như Hầu Tử, nhìn thấy cô như vậy không biết vì sao lại có chút ý muốn trêu đùa cô.

Khóe miệng của anh hơi cong, tầm mắt nhìn từ trên xuống, từ từ quét qua cái trán đầy đặn của cô, khuôn mặt xinh đẹp, cái mũi nhỏ xinh thẳng tắp, cuối cùng không tự chủ mà rơi vào đôi môi đỏ hồng đầy đặn của cô.

“Cậu, cậu nhìn cái gì vậy? Nhanh lên a!”

Bị anh nhìn như vậy, da mặt của cô tự nhiên nóng lên, lại thấy anh chậm chạp không động, cô nhịn không được mà giương mắt nói nhỏ một câu.

Cô nghiêng nghiêng mắt, che giấu sự ngượng ngùng không muốn ai biết của thiếu nữ mới biết yêu, Lộ Thâm nhìn thấy nhưng không hiểu đó là cái gì, chỉ biết tim của mình đột nhiên nhảy lên một cái.

Cảm giác này thật lạ lẫm và kỳ lạ, Lộ Thâm giật mình, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, cái điện thoại rách trong túi đột nhiên vang lên. Anh theo bản năng móc ra nhìn, là bà nội Vương Kiến Phân gọi đến.

Nhìn thấy màn hình không ngừng lóe sáng, không biết vì sao Lộ Thâm lại có một loại dự cảm không tốt, nhanh chóng nhấn nút trả lời, quả nhiên một giât sau, trong điện thoại liền truyền ra tiếng la khóc đầy hoảng sợ của bà cụ: “A Thâm! A Thâm! Con đang ở đâu? Nhanh về nhà! Bố con, bố con cắt cổ tay tự sát rồi!!!”

Trong đầu Lộ Thâm “ong” một tiếng, máu trong người trong nháy mắt đông lại thành băng.

Bởi vì cách anh rất gần, cho nên Diệp Phồn Tinh cũng nghe thấy nội dung của cuộc điện thoại, nụ cười trên mặt cô cứng lại, sau đó không dám tin mà trợn hai mắt lên.

“Hai người làm sao vậy? Ai gọi đến vậy?” Hầu Tử không biết xảy ra chuyện gì, thấy như vậy nên có chút buồn bực.

Lộ Thâm không trả lời, cơ thể khẽ run lên, sau đó cả người đột nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế, anh như nổi điên cất bước lao ra ngoài.

Lộ Ninh giật mình: “Anh ơi?!”

“Không sao, không sao, chúng ta đuổi theo xem sao.” Trạng thái của Lộ Thâm rõ ràng là không đúng, Hầu Tử cũng nóng nảy, vừa trấn an Lộ Ninh vừa đứng dậy kêu to, “Phục vụ, tính tiền!”

Biến cố đến quá đột ngột, Diệp Phồn Tinh sau khi khiếp sợ cũng có chút không bình tĩnh được, mãi cho đến khi Hầu Tử quay đầu nói tạm biệt với cô, cô mới giật mình phản ứng lại: “Hầu Tử! Vừa, cuộc điện thoại vừa rồi, hình như là bà nội của Lộ Thâm gọi tới, nói bố cậu ấy.. ông ấy tự sát!”

Mấy chữ cuối cùng cô theo bảng năng nói nhỏ lại, không dám để cho Lộ Ninh nghe được.

“Cái gì? Cậu nói cái gì?” Hầu Tử ngây người, sau đó thay sắc mặt liền thay đổi ném lại mấy tờ tiền, ngay cả tiền thối cũng không lấy mà ôm Lộ Ninh lao ra khỏi quán ăn.

Trong đầu của Diệp Phồn Tinh cũng vô cùng hoảng loạn. Cô theo quán tính cầm lấy cặp sách của mình đuổi theo, chạy như điên theo Hầu Tử, cuối cùng chạy vào một cái hẻm nhỏ chật hẹp.

Cái hẻm nhỏ này nhìn rất cũ kỹ, xung quanh đều là những tòa nhà dân cư lâu năm, chen chúc cùng một chỗ, hiện ra sự chật chội cùng bẩn thỉu. Nhất là bây giờ là ban đêm, những chiếc đèn đường gần đây hư một cái sáng một cái, càng làm lộ ra sự cũ nát.

Nhà của Lộ Thâm nằm ở giữa con hẻm nhỏ, một cái nhà hai tầng nhỏ chật hẹp, bốn bức tường đều bị bong tróc ra từng mảng, loang lổ, có nhiều chỗ còn phủ đầy rêu xanh lâu năm.

“Đều tại tôi! Đều tại tôi! Tôi không nên mềm lòng, không nên cho nó bình rượu này! Hu hu hu con tôi thật đáng thương, nếu như con cứ đi như thế, mẹ phải làm sao bây giờ? Mẹ phải làm sao bây giờ?”

Bên sau cánh cửa sắt rỉ sét truyền ra tiếng khóc tuyệt vọng của bà cụ, nhưng rất nhanh bị giọng nói khàn khàn gấp gáp và vô cùng tức giận của Lộ Thâm cắt ngang: “Đủ rồi! Trước khi ra khỏi nhà con đã dặn bà thế nào? Bà— bà nuông chiều ông ấy đi, chiều đến chết bà mới hài lòng!”

Diệp Phồn Tinh chưa từng nghe anh nói như vậy, cảm thấy vừa sợ vừa lo, không quan tâm đến cái gì theo Hầu Tử chạy vào.

Căn phòng nhỏ đầy bừa bộn.

Một bà cụ có mái tóc hoa râm, nhìn khoảng sáu mươi bảy mươi tuổi đang ngã trên mặt đất đấm ngực dậm chân kêu khóc, mu bàn tay phải của bà bị sưng đỏ, giống như bị phỏng.

Trên cái giường nhỏ ở bên cạnh, Lộ Thâm đang run run tay làm sơ cứu cho một người đàn ông trung niên có dáng người khô gầy, không thấy rõ mặt.

Người đàn ông hình như đã không còn tri giác, cả người nằm ở đó không nhúc nhích, dưới thân đều là vết máu chướng mắt.

Vết máu nhuộm đỏ cả chiếc ga giường màu xám, cũng nhuộm đỏ cả màu trắng của gạch, toàn bộ căn phòng giống như là hiện trường gây án, liếc nhìn một cái, thấy mà giật mình.

Diệp Phồn Tinh bị dọa đến choáng váng đầu óc, sau khi kịp phản ứng liền vội càng chạy tới bịt kín mắt Lộ Ninh: “Đừng nhìn! Ninh Ninh đừng nhìn!”

Nhưng mà đã chậm.

Lộ Ninh sững sờ há miệng ra, sau đó đột nhiên sắc mặt trắng bệch, khó thở mà trợn trắng mắt, cơ thể nhỏ cũng bắt đầu run rẩy.

“Ninh Ninh!”

“Ninh Ninh? ! Thuốc! Nhanh lấy thuốc cho em ấy!”

Trong phòng lập tức trở nên vô cùng hỗn loạn, cũng may Hầu Tử biết thuốc của Ninh Ninh để ở đâu, nhanh chóng đút thuốc cho cô bé, tình trạng lúc này của cô bé mới ổn định.

Một lát sau, xe cấp cứu Lộ Thâm kêu cũng đã đến. Dưới sự giúp đỡ của nhân viên y tế, Lộ Thâm mang theo bố của anh, Hầu Tử đỡ cụ bà bị phỏng lên xe cấp cứu.

Diệp Phồn Tinh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, lý trí bởi vì hoảng sợ mà trở nên tán loạn cuối cùng cũng quay về một nửa.

“Trên xe cứu thương không thể chứa được nhiều người như vậy, giao Ninh Ninh cho tôi. Tôi sẽ ở lại để chăm sóc em ấy, cậu đừng lo lắng, có chuyện gì tôi sẽ gọi cho cậu trước.”

Nhìn thấy cô không hỏi nhiều cũng không có nhiều lời, chỉ đứng đầu ngõ ôm chặt Lộ Ninh mà nhìn bọn họ, đột nhiên Lộ Thâm nhắm hai mắt đỏ bừng lại, từ trong cổ họng mà khàn khàn nặn ra hai chữ “ Cảm ơn.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.