Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

Chương 10: "Làm cho bản thân càng trở nên yếu đuối hơn so với hắn."




Editor: Mộc Lạp Đề

Hai người một lần nữa trở lại trạm xe buýt ngồi xuống, Lộ Thâm xé mở cái túi, chia cho Diệp Phồn Tinh một nửa cái bánh mì.

Diệp Phồn Tinh vốn cho là anh sẽ đưa cho mình cả cái bánh mì: “…..”

“Không phải”, cô nhịn một chút vẫn là nhịn không được, “Anh còn có thể keo kiệt hơn một chút không?”

Lộ Thâm nhíu mày, cầm lấy nửa cái bánh mì trong tay cô nói: “Có thể.”

Diệp Phồn Tinh: “….”

Diệp Phồn Tinh quả thực vô cùng kinh ngạc: “Anh cảm ơn cũng quá không có thành ý rồi?!”

Lộ Thâm: “Cho nên cô có ăn hay không?”

Diệp Phồn Tinh: “…”

Diệp Phồn Tinh nhìn anh chằm chằm mà không nói gì, nửa ngày sau mới đoạt lại nửa cái bánh mì kia: “Ăn!”

Nghĩ đến trước mặt anh cái gì gọi là hình tượng đã sớm không có rồi, cô cũng không đoan trang gì nữa, cam chịu mà phủ thêm cái áo khoác của anh, dùng sức mà gặm cái bánh mì kia một cái.

Cảm giác khô khan xù xì, so sánh với những món điểm tâm tinh xảo mà cô ăn hằng ngày, quả thực là khác nhau một trời một vực. Nhưng Diệp Phồn Tinh cũng không có nhổ ra, sau khi hơi nhíu nhíu lông mày, cô cũng cố gắng nuốt xuống.

Lộ Thâm có chút bất ngờ.

Anh biết cái bánh mì này khó ăn đến cỡ nào, nếu không phải quá đói bụng với thuận tiện, anh tuyệt đối sẽ không mua. Chỉ chia cho cô một nửa, cũng là sợ cô lãng phí, bởi vì cô xem ra là xuất thân từ nhà giàu có, anh tưởng rằng cô sẽ ăn không quen, thậm anh đã chuẩn bị tốt việc nhìn thấy cô sẽ nhổ ra hoặc là vứt nó đi, không ngờ….

Lộ Thâm dừng lại một chút, độ ấm trong mắt càng sâu, trên mặt cũng mang theo một chút ý cười lười biếng.

“Ngon không?” Anh hiếm khi ranh mãnh hỏi.

“….Tôi có một câu hỏi,” Diệp Phồn Tinh thật sự không có cách nào để che giấu lương tâm mà nói nó ngon được, cô gặm hai cái thôi mà thiếu chút nữa bị nghẹn, sau đó tuyệt vọng mà ngẩng đầu lên, “Cái bánh mì này của anh, thật sự không phải đã bị hư mất hoặc là bị quá hạn sao?”

“Không phải,” nhìn thấy ngay cả nửa cái bánh mì trong tay cô ăn cũng có chút gian nan, Lộ Thâm thu lại cái suy nghĩ muốn đem nửa cái bánh mì kia cho cô, cười nhẹ mà cắn một cái, “Nó chính là cái mùi vị này.”

Anh hiển nhiên đã quen ăn loại thức ăn như thế này, cắn thêm vài cái nữa, nửa cái bánh mì kia đã hết rồi. Diệp Phồn Tinh sửng sốt một chút, bỗng nhiên cũng có chút tò mò: “Anh…. Những người vừa rồi là ai vậy? Vì sao bọn họ lại đuổi theo anh?”

Nhớ tới ngày hôm đó những lời mà anh nói khi đứng trước mặt Ôn Trác Vũ diễn kịch, cô tin những lời mà anh nói, trong lòng cô khẽ động, nhịn không được mà hỏi, “Anh sẽ không thật là lão đại trong bang phái xã hội đen chứ?”

Lộ Thâm sững sờ, vui cười. Anh liếc Diệp Phồn Tinh một cái, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nhíu mày hỏi: “Thế nào, sợ rồi?”

Thế thì không có.

Mặc dù khuôn mặt anh sắc bén, không giống người tốt, nhưng không biết có phải do anh đã giúp cô hay không, mỗi khi đối mặt với cô thì anh luôn có một phong cách vô cùng mới mẻ , cô cũng cảm thấy anh người này…

Nói như thế nào nhỉ, không đáng ghét, cũng không làm người ta nảy sinh quá nhiều lòng cảnh giác.

Cái loại cảm giác này vẫn rất thần kì, Diệp Phồn Tinh ngẩng đầu nhìn anh, không nhịn được mà hỏi tiếp: “Vậy mấy người thường xuyên đánh nhau với người khác để tranh giành địa bàn sao? Còn có bình thường, sẽ thường xuyên đi khắp nơi thu phí bảo hộ hay là đòi nợ thuê giống như trong phim truyền hình sao?”

Lộ Thâm: “…”

Lộ Thâm không ngờ cô vậy mà tưởng thật, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Nhưng mà anh cũng không giải thích gì nhiều, chỉ thuận miệng nói: “Không khác bao nhiêu đâu. Còn cô thì sao, đêm hôm khuya khoắt một mình chạy đến đây làm gì?”

Diệp Phồn Tinh đột nhiên không kịp chuẩn bị, cả người ngừng lại ở đó.

“Không muốn nói thì thôi.” Lộ Thâm không phải là người hay xem vào việc của người khác, chẳng qua là muốn dời đi sự chú ý của cô, miễn cho cô tiếp tục truy hỏi về những năm anh làm lão đại kia.

Diệp Phồn Tinh lại không khỏi bị khơi lên ham muốn muốn tâm sự.

“Tôi…tôi gặp phải một vấn đề hóc búa.”

Có thể là bởi vì anh chỉ là một người xa lạ như bèo nước gặp nhau, lại chứng kiến sự chật vật của cô hôm nay, Diệp Phồn Tinh phát hiện muốn mở lời với anh, cũng không khó như trong tưởng tượng.

Cô do dự một hồi lâu, cuối cùng cũng đem tâm sự giấu ở trong lòng nói ra, “Có người dùng cách cắt cổ tay tự sát, buộc tôi làm một việc mà tôi  đặc biệt không muốn làm, cũng là chuyện không thể làm. Người nhà của anh ta vì anh ta, chạy đến trường học quỳ xuống trước mặt tôi, cầu xin tôi cứu người, còn dùng việc làm ăn để uy hiếp người nhà của tôi.”

Lộ Thâm khẽ giật mình,có chút không tập trung suy nghĩ : “Đạo đức bị bắt cóc?”*

*Ý chỉ những người không có tính người, ác độc.

“Ừm.” Diệp Phồn Tinh ngẫm lại vẫn là rất tức giận, oán hận cắn một miếng bánh mì nói, “Tôi mới sẽ không để bọn họ được như ý đâu, bọn họ thích chết thì cứ chết, thích quỳ thì cứ quỳ đi!”

Lộ Thâm liếc cô một cái: “Không sợ gây náo đến mạng người sao?”

Diệp Phồn Tinh sững sờ, có loại cảm giác bị anh nhìn thấu. Cô có chút xấu hổ cũng có chút buồn bực, ngẩng đầu nói: “Có gì mà phải sợ! Cũng không phải tôi bắt hắn làm như thế! Mà tôi mới thực sự là người vô tội có được hay không? Dựa vào cái gì mà bọn họ đều đến uy hiếp tôi!”

Miệng trái lại rất cứng rắn, đáng tiếc lại bị sự bối rối và bất an trong mắt đã bán sạch sẽ.

Lộ Thâm lắc đầu bật cười: “Đã không có cái gì phải sợ, cô còn bày ra khuôn mặt đau khổ để làm cái gì?”

Diệp Phồn Tinh cứng họng, thật lâu sau mới có chút bực mình, quay đầu đi chỗ khác mà nói: “Ai bày ra vẻ mặt đau khổ chứ, tôi chỉ là tạm thời không nghỉ ra cách giải quyết, có chút phiền não mà thôi.”

Lộ Thâm không vạch trần cô,  chỉ lại nhíu mày đâm cô một câu: “Người nhà của cô đâu? Bọn họ sợ đối phương uy hiếp, nên không chịu đứng ra bênh vực cô ư?”

Diệp Phồn Tinh: “….”

Diệp Phồn Tinh có chút kinh sợ, cô rõ ràng một chút tin tức cụ thể gì cũng chưa nói, anh làm sao mà cái gì cũng biết hết vậy?”

Lộ Thâm bị  ánh mắt giống như gặp quỷ của cô chọc cho khóe miệng anh cũng vểnh lên một chút: “Cái này không khó đoán, nếu như người nhà của cô ủng hộ cô, thì cô lúc này sẽ không một mình ngồi dưới gió lạnh như thế này rồi.”

Diệp Phồn Tinh: “….”

Cũng đúng.

Cô ho nhẹ một cái, vội vàng thu lại biểu cảm trên mặt, làm ra trạng thái tỉnh táo: “Cho nên nếu là anh, anh sẽ làm như thế nào?”

Lộ Thâm không trả lời, chỉ đột nhiên hỏi cô: “Cô có biết biện pháp tốt nhất để đối phó với lũ vô lại là như thế nào không?”

Diệp Phồn Tinh: “….Hả?”

“So với bọn họ càng vô lại hơn.” Lộ Thâm nhìn cô nói, “Đối phó với loại người lấy yếu thắng mạnh đó, biện pháp tốt nhất cũng là—– làm cho bản thân càng trở nên yếu đuối hơn so với hắn.”

Diệp Phồn Tinh sững sờ: “Anh là bảo tôi…”

“Hắn khóc cô cũng khóc, hắn quỳ cô cũng quỳ, hắn tự sát thì cô cũng làm bộ tự sát, tóm lại làm sao để làm ra dáng vẻ đáng thương thì cô liền làm như thế đó.” Lộ Thâm căng môi, dáng vẻ có chút lười biếng có chút du côn lại có chút lãnh đạm, “Người đời đều thích đồng tình với kẻ yếu, đến lúc đó không cần nói thì dư luận đều sẽ nghiêng về phía cô, nhưng chí ít sẽ không giống như bây giờ, biến đối phương có đạo đức bị bắt cóc thành công cụ của cô.”

Đù, nói đúng nha!

Ánh mắt của Diệp Phồn Tinh đột nhiên sáng lên, nhưng lập tức lại có chút cứng đờ khó xử.

Cái chiêu một khóc hai nháo ba treo cổ này, cô…. cô không biết a!

Nhìn ra sự kiêu ngạo và bướng bỉnh mà cô giấu bên trong xương cốt, Lộ Thâm dừng lại một chút: “Không sử dụng với người khác thì về nhà sử dụng với người nhà của mình. Bọn họ sẽ đau lòng, tự nhiên sẽ giúp cô đi đối phó với những người gây khó dễ cho cô.”

Diệp Phồn Tinh nghe xong lời này liền kháng cự mà cau mày.

Bảo cô tỏ ra yếu đuối cầu xin với Diệp Tấn Thành và Đồng Mỹ Lệ? Phi, cô thà rằng đi đánh nhau với người nhà họ Ôn!

Đang nghĩ như vậy, trên đường cái trống trải có một chiếc Mercedes-benz màu đen chạy tới, ngay sau đó chiếc Mercedes-benz kia dừng lại ở bên kia đường.

“Phồn Tinh tiểu thư! Ôi có thể tìm thấy cô rồi! Đêm hôm khuya khoắt như thế này, tại sao cô lại một mình chạy tới chỗ này!”

Đây là âm thanh của lão Vương lái xe của nhà cô. Diệp Phồn Tinh sững sờ, ngẩng đầu thấy Diệp Tấn Thành cũng ngồi ở trong xe, sắc mặt lập tức khẽ biến.

“Cảm ơn sáng kiến và cái áo khoác của anh, tôi đi trước, hẹn gặp lại! Ngoài ra, tôi tên là Diệp Phồn Tinh, Phồn Tinh giống như đầy sao rực rỡ, không gọi là ba trăm tệ!”

Sau khi nói nhưng lời này, cô cực nhanh cởi áo khoác ném cho Lộ Thâm, rồi đứng dậy chạy.

“Phồn Tinh tiểu thư? Ai, cô đừng chạy!”

Chiếc Mercedes-benz màu đen vội vàng quay đầu đuổi theo.

Lộ Thâm: “…”

Lộ Thâm nhíu mày, nhìn chiếc áo khoác của mình, chậm rãi đem nó mặc trở lại.

Chiếc áo khoác còn lưu lại độ ấm cùng một chút hương trái cây như có như không, Lộ Thâm phân biệt không ra đây là cái mùi hương gì, chỉ cảm thấy rất dễ ngửi. Anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô thiếu nữ cùng chiếc xe đang dần đi xa, một lúc sau, lắc đầu nở nụ cười.

Chúc cô sớm thoát khỏi khó khăn.

Nhìn thật đáng thương.

***************

“Anh Thâm! Anh Thâm! Đm em tìm được anh rồi! Anh không sao chứ?!”

Lúc này, một giọng nói ồm ồm như vịt đực từ phía đường đối diện truyền đến, Lộ Thâm hoàn hồn ngẩng đầu , nhìn thấy khuôn mặt gầy nhom của đứa bạn thân Hầu Tử.

“Không sao, anh thế nào?”

Hầu Tử tên thật là Hầu Phi, lúc này sắc mặt không được tốt cho lắm, ba chân bốn cẳng xông qua đường cái chạy đến bên cạnh Lộ Thâm: “Em cũng không sao, người đều bị anh dẫn đi rồi, còn lại hai ba thứ cặn bã kia, tớ cho một quyền liền ngã bay xuống đất! Ngược lại là anh, vừa rồi em gọi điện thoại cho anh mà không ai bắt máy, em tưởng rằng anh bị bọn đó…”

“Yên tâm, anh của cậu không dễ dàng quỳ xuống như vậy.” Lộ Thâm vỗ vai anh một cái, “Điện thoại di động của anh vừa rồi chạy nên rớt mất, đi thôi, quay lại đường cũ tìm xem, không chừng có thể tìm được.”

“Được!” Hầu Tử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, “Nếu tìm không thấy thì em mua cho anh cái mới, dù sao anh vì tên tiểu Hắc kia mới hi sinh như vậy.”

Lộ Thâm trên đường về nhà thì gặp Hầu Tử, gặp cậu bị người khác truy đuổi, liền đi lên giúp cậu một tay. Nửa đường hai người chạy tán loạn, lúc này mới bất ngờ gặp phải Diệp Phồn Tinh, còn có việc Hầu Tử chạy khắp nơi tìm anh.

Nghe vậy anh lườm Hầu Tử một cái, không xem lời của cậu ta là thật, chỉ là chân dài bước đi, hướng về phía bên cạnh cái hẻm nhỏ mà đi tới: “Thôi đi, cậu? Hai ngày trước còn la hét muốn đi trong quần đó.”

“Đó không phải là hai ngày trước à, anh Thâm, biết cái gì gọi là lúc này không giống ngày xưa không!” Hầu Tử cười hắc hắc, nhìn quanh hai bên một vòng, sau đó thần thần bí bí đẩy người Lộ Thâm, từ trong túi lấy ra một cọc tiền đỏ chói, “Nhìn đi, anh hiện tại đang có tiền á!”

Lộ Thâm sững sờ, hờ hững trên mặt liền biến mất : “Nhiều như bậy, ở đâu ra?”

Nhớ tới đám người vừa rồi không phải là loại người lương thiện gì, anh nhíu chân mày chặt hơn, ngữ khí cũng trầm xuống, “Con mẹ nó, không phải mày đi làm cái hoạt động phạm pháp gì chứ?!”

*******

Mọi người bình chọn truyện cho mình với nhé ❤️❤️❤️❤️


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.