Cố Ảnh Hậu Là Tiểu Đồ Ngốc

Chương 69: 69: Chúng Tôi Còn Rõ Hơn Lão Hà




Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh đọc xong kịch bản, lại mở ra xem quyển sách nhỏ Hà Nghiêm đưa riêng cho từng người các nàng, bên trong quyển sách này có viết bí mật của nhân vật mà các nàng sắm vai, cuốn của Cố Niệm Bắc về nhân vật Diệp Tuyết Nhu chỉ viết một câu: "Tôi biết Phùng Hạ ở nơi nào, tuy rằng tôi thật hi vọng rằng mình không biết."

Cố Niệm Bắc đem những lời này lặp lại mấy lần, vẫn là không nghĩ ra được cái gì, nàng lúc trước từng hợp tác với Hà Nghiêm nhiều lần, đây là lần đầu tiên không hiểu ý tứ của hắn.

Bởi vì trước đó Hà Nghiêm đã dặn dò là không thể nói với người khác nội dung của quyển sách, Cố Niệm Bắc chỉ có thể tự mình đọc lại kịch bản một lần nữa, hi vọng tìm được chút dấu vết để giải thích cho bí mật này của Diệp Tuyết Nhu.

Mà Giang Nam Ảnh bên này, quyển sách của Hạ Thạch cũng chỉ có một câu: "Tôi là Diệp Tuyết Nhu".

Nhìn đến những lời này, Giang Nam Ảnh còn đau đầu hơn Cố Niệm Bắc, theo nàng thì lời này có rất nhiều ý tứ, một loại là ở khoảng thời gian nào đó trong quá khứ thân phận của Diệp Tuyết Nhu và Hạ Thạch đã bị đổi chỗ, còn một loại nữa là có khả năng Hạ Thạch thật ra là một nhân cách khác của Diệp Tuyết Nhu, mà Hoang Đảo cũng có thể chỉ là thế giới tinh thần của Diệp Tuyết Nhu.

Giang Nam Ảnh nhìn tới những nghệ sĩ khác cũng đã đọc quyển sách của riêng mình, quả nhiên biểu tình của mọi người đều thực phức tạp, thời điểm nhìn đến những biểu tình đó, Giang Nam Ảnh liền hiểu rõ ý tứ của Hà Nghiêm, hắn cũng không cần bọn họ phải biết rõ chân tướng ngay lúc này, bọn họ chỉ cần đem đúng cái biểu cảm hoang mang này ra diễn là được, bảy người trong bộ điện ảnh đều có bí mật mới có thể khiến cả bảy người họ tụ tập trên Hoang Đảo.

Trong kịch bản, bảy người dựa vào vật tư trong quan tài, thành công nhóm lên lửa, thuận lợi vượt qua đêm đầu tiên trên Hoang Đảo.

Cũng chính vào buổi tối này, bảy người đều hiểu thêm về tình huống của nhau.

Lê Sơ Nguyên, người có kĩ năng sinh tồn nơi hoang dã, cùng Vương Thành, người đùa vui rằng có chương trình giấu camera, là bạn bè từ nhỏ đến lớn, mà nam sinh còn lại tên Trần Dật là bạn cùng phòng của Vương Thành, vốn dĩ không có trong hoạt động lần này mà là tới thay cho một người bạn cùng phòng khác vì người kia bị bệnh.

Diệp Tuyết Nhu có thể nhìn ra được, quan hệ của Trần Dật và Vương Thành cũng không thật sự quá tốt, khi ngồi quanh đống lửa Trần Dật tình nguyện ngồi cạnh Lê Sơ Nguyên bên kia.

Hai nữ sinh năm ba kia, một người tên Lục Y Y, một người tên Du Sở, hai nàng cũng là bạn cùng phòng, quan hệ trước mắt nhìn qua cũng không tệ lắm, so với Du Sở thì Lục Y Y có vẻ rộng rãi hơn, nhưng mà thân thể không tốt lắm, sau khi đốt lửa trại không lâu, liền bắt đầu ho khan không ngừng.

Buổi tối này, trừ bỏ Lục Y Y thân thể không tốt và Hạ Thạch, tất cả mọi người đều là một đêm không ngủ, khi bình minh dần lộ ra, Diệp Tuyết Nhu mở miệng nói: "Trời sáng rồi."

Lê Sơ Nguyên nhìn nàng một cái, cũng lặp lại y một câu: "Trời sáng rồi."

Vương Thành ở một bên lập tức đứng lên, cãi cọ ầm ĩ muốn đi ra bờ biển, nhìn xem có thể bơi trở về cổ trấn được hay không.

Bị Vương Thành gián đoạn như vậy, không có người phát hiện Trần Dật trộm nhét một thứ cho Diệp Tuyết Nhu.

"Mọi người dọn dẹp một chút, mau chóng nghỉ ngơi, ngày mai tiếp tục." Khi Diệp Tuyết Nhu bắt được món đồ kia, buổi quay chụp hôm nay liền kết thúc.

Bởi vì phải thức đêm quay chụp đến rạng sáng, đoàn phim được nghỉ ngơi một ngày, ngày mai lại tiếp tục quay.

Cố Niệm Bắc nhìn thoáng qua món đồ được nhét lại đây, là một tờ giấy, nàng còn chưa kịp nghĩ trên Hoang Đảo trong phim rõ ràng không có giấy bút, tờ giấy này từ đâu ra, có phải là bug (lỗi) hay không, thì nội dung trên tờ giấy liền giải đáp nghi hoặc này.

Nhìn đến câu nói trên tờ giấy, Cố Niệm Bắc thật muốn mắng một tiếng: "Đây là cốt truyện kiểu gì vậy!" Bộ Hoang Đảo nàng quay chụp trước khi trọng sinh tốt xấu gì cũng là một bộ trinh thám huyền bí bình thường, như thế nào mà sau khi nàng trọng sinh xong nó lại biến thành cái loại cốt truyện như này vậy?! Có điều, Cố Niệm Bắc thực nhanh lại nghĩ tới một chút, nếu cốt truyện đã thay đổi lớn như vậy, hơn nữa nhân vật cũng thay đổi, vậy Giang Nam Ảnh hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc này Cố Niệm Bắc còn không biết, từ khi《 Hoang Đảo 》bắt đầu, hết thảy mọi thứ, tất cả mọi người, không ai có thể tránh thoát vận mệnh đã định.

Đến tận thật lâu về sau, khi mọi chuyện đều đã kết thúc, Cố Niệm Bắc mới phát hiện ra điều này.

Cố Niệm Bắc đem tờ giấy đưa cho tổ tiết mục, bởi vì khi quay chụp đã dùng qua bữa ăn đêm, nàng cũng không đợi cơm sáng, chạy nhanh về lều ngủ bù.

Chờ đến hơn 5 giờ, nàng cùng Giang Nam Ảnh còn phải rời khỏi tiểu đảo, chạy tới thành phố lân cận quay chụp kỳ thứ bảy của《 toàn lực đi tới 》.

Nhờ Tân Nhạc và Trần Nhu thương lượng với tổ tiết mục trước đó, cho nên sân thu hình kỳ này cách cổ trấn rất gần, chỉ có nửa tiếng chạy xe, sau khi quay chụp kết thúc vừa vặn có thể đuổi kịp con thuyền vận chuyển vật tư để về đảo.

Cố Niệm Bắc là mơ mơ màng màng ngủ mà bị Giang Nam Ảnh kéo lên thuyền, lại mơ mơ màng màng bị bế lên xe, đến khi nàng hoàn toàn tỉnh táo, nàng đã ngồi ở trên xe buýt《 toàn lực đi tới 》, mà Diệp Quý ngồi trước mặt nàng không biết đã cười hì hì nhìn nàng được bao lâu.

Nhìn thấy Diệp Quý trưng ra biểu tình như vậy, Cố Niệm Bắc liền cầm túi che mặt, trong lòng run sợ: "Nói trước, ngày mai chúng tôi còn phải về quay chụp, kỳ tiết mục này không thể chơi quá phận."

"Không cần sợ hãi như vậy, phải tin tưởng đạo diễn vẫn là rất có lương tâm, kế hoạch của kỳ tiết mục này đã được gửi đến điện thoại của các bạn."

Cố Niệm Bắc lúc này mới nhớ tới hiện tại đã rời khỏi đảo, điện thoại có thể thu được tín hiệu.

Nàng mau chóng mở điện thoại lên, xử lý một chút tin tức tích cóp trong thời gian này, xong xuôi rồi mới nhìn đến kế hoạch tổ tiết mục an bài.

Kỳ tiết mục này xác thực như Diệp Quý đã nói, vô cùng nhẹ nhàng, không cần chút thể lực nào cả, bốn nhóm còn lại sẽ tiến hành trả lời câu hỏi tri thức, tổ cuối cùng thắng lợi có thể trực tiếp thăng cấp, không cần tham gia kỳ thứ 8, còn ba tổ thua cuộc sẽ phải ở trong kỳ thứ 8 cạnh tranh, cuối cùng đào thải một tổ.

"Có thể xin tấm màn đen* không?" Cố Niệm Bắc hỏi.

*màn đen: ý chỉ sự tình ám muội, nội tình đen tối.

Mình không rõ câu này lắm, hình như là xin che màn ống quay để ăn gian.

Diệp Quý còn không kịp nói rằng tổ tiết mục của chúng tôi rất công bằng, thì nghe Cố Niệm Bắc nói tiếp một câu: "Để chúng tôi ngay tại kỳ này đào thải đi! Không cần tham gia tới kỳ 8 đâu!"

"Có bị đào thải cô cũng không thoát khỏi được tiết mục này." Thẩm Mục Vân lên tiếng rồi Cố Niệm Bắc mới phát hiện nàng ngồi bên cạnh Diệp Quý.

"Là cô thoát không được, cộng sự kia của cô cũng không có tới." Giang Nam Ảnh trực tiếp vạch trần nàng.

"Được rồi, đã tới nơi, hi vọng mọi người cố gắng hết mình, giành được hạng nhất." Diệp Quý nhìn xung quanh xe buýt một chút, phi thường nhiệt tình cổ vũ, nhưng mà cũng phi thường đáng tiếc chính là ngoại trừ Thẩm Mục Vân bên cạnh, không ai đáp lại nàng.

Diệp Quý đành phải bất đắc dĩ ngồi xuống, nàng hiếm khi nói lời cổ vũ, lại chẳng có người chịu phối hợp!

Khi mọi người tới nơi, công tác chuẩn bị sân thu hình đã hoàn thành, chỉ cần các tuyển thủ bước lên sân khấu độc quyền của mình thì kỳ thứ 7 của《 toàn lực đi tới 》có thể chính thức khai máy.

Nhưng mà sau khi nhìn đến tạo hình của dàn sân khấu độc quyền, bốn tổ đội không một ai nguyện ý bước lên.

Sân khấu của Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh xem như là bình thường nhất trong bốn tổ, trên sân khấu chất đầy các loại hoa tươi, ánh đèn bảy màu không ngừng lóng lánh chiếu sáng, không ít bong bóng xà phòng được phóng ra, còn có âm nhạc lãng mạn và cánh hoa hồng rơi.

Cố Niệm Bắc thật hoài nghi các nàng không phải tới tham gia cuộc thi vấn đáp, mà là dự buổi tiệc ca hát, nhưng mà cái bữa tiệc tối nào lại muốn rải hoa hồng chứ, cũng không phải hôn lễ!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.