Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 28: LIÊN HOAN




Sau khi Ôn Nam dọn dẹp kí túc xá sạch sẽ, mồ hôi cũng vươn đầy trên trán, nhưng nhìn kí túc xá sạch sẽ ngăn nắp, nội tâm thật sự thõa mãn, dù sao cũng là thành quả lao động của chính mình .

Nhìn thời gian, đã 12 giờ, nhưng Ôn Nam đã mệt đến mức không còn sức đi mua cơm, còn nhớ tới phải gửi hình cho Hứa Diệc Hành, Ôn Nam ngồi ở ghế xoay, xoay hai vòng suy nghĩ nên làm gì bây giờ.

Có ý này,Ôn Nam cầm điện thoại, cái gọi là điện thoại vạn năng, không phải có thể lên Baidu tìm hình ảnh đồ ăn gửi cho Hứa Diệc Hành là được rồi sao.

Ôn Nam không khỏi cảm thấy có chút bội phục chính mình, sao cô lại thông minh như vậy chứ.

Xem xét thật nhiều hình ảnh, đều không vừa lòng, đúng lúc này, tiếng đập cửa vang lên.

Không lẽ là tam tỷ muội trở về? Không đúng, họ trở về sẽ không gõ cửa.

Ôn Nam nói một tiếng mời vào,..là cơm hộp, cô không có gọi cơm hộp mà, không lẽ là giao sai chỗ?

"Là Ôn Nam phải không, đây là cơm hộp của chị." giọng nói ngọt ngào của một em gái vang lên, Ôn Nam liền bác bỏ suy nghĩ trước đó của mình

Sau khi nhận đồ, Ôn Nam nói cảm ơn với em gái đưa cơm, lại hỏi thêm Ôn Nam câu: "Có thể hỏi là ai đã đặt không?"

"Cái này...em cũng không biết, em chỉ đưa giúp thôi."

Ôn Nam lại nói một câu cảm ơn, em gái đưa cơm mới xoay người rời đi.

Ôn Nam cầm cơm hộp đi tới trên bàn, thật ra cô đại khái cũng có thể đoán được là ai mua, chỉ là muốn xác nhận một chút mà thôi.

Mở hộp cơm ra, nội tâm màu hồng phấn của cô bắt đầu lộc cọc trào dâng, là thịt thăn chua ngọt cô thích ăn nhất.

Chụp một tấm hình cơm hộp, sau đó gửi cho Hứa Diệc Hành, kèm thêm một câu:

"Đa tạ bệ hạ ý tốt, thần thiếp vô cùng cảm kích."

Hứa Diệc Hành rất mau đã nhắn lại:

"Ái phi vui là được."

Ôn Nam vui vẻ, ai nói Hứa Diệc Hành không hiểu lời tình tư.

Sau đó Hứa Diệc Hành gọi lại, Ôn Nam mở miệng nói trước:

"Sai anh biết là em không ăn cơm, không sợ em ăn rồi, như vậy hộp cơm này sẽ bị lãng phí, rất tiếc nha."

"Thay vì chịu rủi ro nguy hiểm vì em không ăn cơm trưa, anh tình nguyện phí một bữa cơm."

Ôn Nam có chút cảm động, anh ấy luôn là vì cô mà suy nghĩ, so với 2, cô quả là bạn gái tệ mà.

"Hứa Diệc Hành, anh như vậy sẽ chiều em hư đó."

Hứa Diệc Hành nghe giọng nữ mềm mại truyền từ ống nghe tới, trong lòng vui không chịu được, "Vậy sau này em đối tốt với anh một chút."

Sau khi tắt điện thoại, trên mặt Hứa Diệc Hành nhàn nhạt mỉm cười.

Treo điện thoại lúc sau, Hứa Diệc Hành trên mặt ném treo nhàn nhạt mỉm cười.

Vương Tử Kỳ ở bên cạnh "Quang minh chính đại" nghe lén Hứa Diệc Hành trò chuyện với Ôn Nam, dùng âm thanh ngọt ngào nói: "Vậy em sau này đối tốt với anh một chút nha ~" lúc nói còn nhìn Lương Sinh đang nằm trên giường mà nháy mát.

Lương Sinh cũng cực kỳ phối hợp: "Được rồi, yêu anh, sau này vợ của anh sẽ là em."

Vương Tử Kỳ đột nhiên khôi phục giọng nói bình thường: "Thật sao? để biểu lộ thành ý, đem mã thẻ giao ra đây!"

Lương Sinh mặt liền đen lại: "Ha hả, giả tạo."

Mà bên kia, Ôn Nam sau khi quét dọn ký túc xá cảm thấy trên người có hơi bẩn, tắm một chút, sau đó thay một bộ quần áo mới, lúc này mới chuẩn bị ăn cơm.

Lúc nãy bận rộn dọn dẹp, không để ý đến bụng của mình, bây giờ rảnh rỗi, đối mặt với đồ ăn ngon, không thể không thấy thèm ăn, nhưng mà đúng là trời đánh tránh bữa ăn, Ôn Nam vừa lấy đũa ra, di động liền vang lên, là Trư Ni.

"Chuyện gì?" Sau khi điện thoại được kết nối, phía bên kia cũng không có nói lời nào, chỉ nghe âm thanh của tiếng thở dốc.

Hai giây sau, Trư Ni mới lên tiếng: "Ôn Nam...Mau tới cổng trường...ba người bọn mình...hành lý nặng lắm, mệt muốn chết!"

Thanh âm đứt quãng, có vẻ là rất mệt.

Ôn Nam nghe vậy vừa có chút buồn cười vừa có chút bất đắc dĩ, nhưng vẫn lập tức đi khỏi ký túc xá đến giúp tam tỉ muội.

Khi Ôn Nam nhìn thấy tam tỷ muội, rốt cục cũng hiểu rõ vì sau không khiêng nổi hành lý.

Ba người, chính vali, mấy người bọn họ muốn chuyển nhà về đây luôn sao.

Mặt trời trên đầu chói chang, bôn người cuối cùng cũng kéo hết một đống hành lý về tới ký túc xá.

Đương Ôn Nam nhìn đến tam tỷ muội khi, rốt cuộc minh bạch vì cái gì sẽ lấy bất động hành lý.

Trước đó Ôn Nam đã phun một ít nước thơm phòng, làm không khi trở nên thơm tho mát mẻ, tam tỷ muội đều đem Ôn Nam khen tới tấp, vợ hiền điển hình là đây!

Ôn Nam không còn sức lực mà phản kháng.

Lăn lộn một hồi, Ôn Nam lại một thân đầy mồ hôi, trong lòng nghĩ ăn cơm xong sẽ tắm rửa lại lần nữa.

Mà au khi cô đi rửa tay, ra khỏi toilet chuẩn bị ăn "Cơm hộp tình yêu" của Hứa Diệc Hành, chết lặng, ba tỷ muội này là sói sao, cô mới rời đi có vài phút mà, sao cơm của cô còn lại có chút cặn thế này!

Hứa Diệc Hành chỉ mua phần cơm cho một người, ba người bọn họ ăn đương nhiên là không thấy no, cho nên tam tỷ muội lại lấy đồ ăn vặt mang theo ra ăn, nhìn bộ dạng đáng thương của Ôn Nam mà cười hề hề, còn "Hảo tâm" đưa cho cô một ít.

Ôn Nam tội nghiệp ăn khoai mà Trư Ni cho, còn có chocolate đậy của Trần Khả Tân, kẹo của Phàn Tiểu đậu, "Haizzz," Ôn Nam thở dài một hơi, cô đang tưởng tượng mình được ăn thịt thăn chua ngọt!

5h chiều, Ôn Nam đi tắm rửa, cầm khăn bông lau tóc của mình. Cô không có thói quen dùng máy sấy, nên chỉ có thể dùng khăn bông lau khô đầu, lát nữa còn cùng Hứa Diệc Phàm đi ăn cơm.

Tam tỷ muội biêt chuyện, cũng muốn Hứa Đại Thần mời các cô đi ăn cơm, bởi vì "phim truyền hình đều như vậy."

Ôn Nam dở khóc dở cười, không có cách nào đối phó với ba kẻ dở hơi này, đành phải nói với Hứa Diệc Hành một tiếng.

Sau khi Hứa Diệc Hành biết, cùng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ nhàn nhạt nói một câu: "Như vậy cũng được, đến lúc cho anh một danh phận rồi."

Ôn Nam 囧, danh phận của anh ấy không phải có từ lâu rồi sao! Cô nhỏ Ôn Nhã đã sớm gọi anh ấy là con rể, bà Ôn, mẹ Ôn, thậm chí Quý Tiểu Chanh cũng đã sớm biết sự tồn tại của anh ấy, còn muốn cô làm sao ╯ε╰.

Hứa Diệc Hành rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh, lại nghe nói tam tỷ muội trong ký túc xá của Ôn Nam đều rất vui tính, có thể đem Lương Sinh và Vương Tử Kỳ theo, bọn họ có thể làm bầu không khí thêm náo nhiệt.

Đám người đông đúc bọn họ đi ở phía trước, Ôn Nam và Hứa Diệc Hành đi ở phí sau

Tam tỷ muội vốn tùy tiện, Vương Tử Kỳ và Lương sinh cũng đều là người hướng ngoại, lại còn hài hước, cho nên bầu không khí liền trở nên náo nhiệt.

Ôn Nam nhìn năm người đùa giỡn phía trước, mình và Hứa Diệc Hành như thuộc về thế giới khác, "Thật ra ăn ở trong nhà ăn trường là được, không cần tốn tiền đi bên ngoài đâu."

Hứa Diệc Hành nghe xong, cười nói: "Đâu phải lúc nào cũng mời bạn cùng phòng của em đi ăn được, nên anh phải tỏ chút thành ý."

Ôn Nam cảm giác có chút không đúng, nghĩ một chút, đột nhiên nhớ ra, liền chất vấn: "Mỗi lần anh mời em ăn cơm đều là ở nhà ăn trường! Nói như vậy là anh không có thành ý đúng không?"

Hứa Diệc Hành sửng sốt, không nghĩ Ôn Nam lại hỏi đến vấn đề này, sau đó nở nụ cười, cười rất mị hoặc, cúi đầu hôn thật mạnh lên môi đỏ của cô, "cả người em đều là của anh, còn cần gì thành ý?"

Ôn Nam đỏ mặt, chột dạ nhìn về phía trước, may là mấy người đó không chú ý tới, trừng mắt liếc Hứa Diệc Hành một cái, hừ một tiếng không thèm nói chuyện nữa.

Tam tỷ muội cũng không đau lòng cho hầu bao của Hứa Diệc Hành, chọn một nhà hàng rất hoành tráng, sau đó còn gọi rất nhiều đồ ăn, không thể nể mặt Ôn Nam mà thu móng vuốt lại một chút sao! Hình tượng hoàn toàn sụp đổ.

Vương Tử Kỳ nhìn bàn tiệc lớn, trộm nói với Lương Sinh: "Không nghĩ là bạn của chị dâu lại như vậy, không chỉ vui tính, mà còn ăn khỏe." ấn tượng hiện tại của anh với ký túc xá của Ôn Nam bây giờ khắc sâu vào trí óc, tất cả đã làm mất đi hình tượng nữ sinh mà anh từng nghĩ tới.

trong lúc, Vương Tử Kỳ không biết đã nói gì, chọc đến Trần Khả Tân, Trần Khả Tân giận dữ nói: "Rõ ràng là chung một ký túc xá, còn là anh em với nhau, sao anh với nam chính đại thần lại khác biệt nhau như vậy?!"

"Nam chính, cái gì nam chính?" Vương Tử Kỳ vẻ mặt ngốc ngốc.

"À, là lúc mới khai giảng, bọn em ăn cơm ở nhà ăn, sau đó nói giỡn với nhau Trần Khả Tân là đạo diễn, nữ chính là Ôn Nam, sau đó nhìn thấy Hưa Diệc Hành, cho nên liền quyết định nam chính là Hứa Diệc Hành, không ngờ anh ấy thực sự thành nam chính của Ôn Nam." Phàn Tiểu Đậu giải thích nói.

Vương Tử Kỳ lúc này vỗ trán, nói: "Anh nhớ ra rồi, có phải là nhà ăn gần ký túc nhá nhất không? Lúc ấy anh cũng ở đó."

"Đúng rồi đúng rồi" Trư Ni trong miệng còn đang nhai một miếng thịt, mồm miệng không rõ nói, "Lúc ấy Phàn Tiểu Đậu còn nói anh là đệ nhất... Ô ô" còn không đợi Trư Ni nói xong, Phàn Tiểu Đậu liền lấy một ly nước trái cây lấp kín miệng cô.

Vương Tử Kỳ chất vấn "Nói anh đệ nhất cái gì?"

"Nói anh là đệ nhất đẹp trai!" Phàn Tiểu Đậu nhanh miệng trả lời, không thể cho anh ấy biết nhìn mình giống như trẻ con.

"Thật không?" Vương Tử Kỳ vui vẻ, "Lúc đó cũng là lần đầu anh thấy chị dâu, lúc đó ấn tượng khá sâu sắc."

Sau đó bọn họ nói chuyện gì Ôn Nam cũng không nghe rõ, lúc đó Vương Tử Kỳ nhìn thấy cô? Như vậy lúc đó anh ấy đi cùng Hưa Diệc Hành, cũng nhìn thấy cô, vậy lời cô nói lúc đó...cũng sẽ nghe thấy...

Hứa Diệc Hành thấy bộ dạng ngốc ngốc Ôn Nam, cũng không đụng tới bữa ăn, ghé gần tới cô thấp giọng hỏi: "Không thích ăn sao?"

Ôn Nam không trả lời, hỏi lại: "Lúc ấy ở nhà ăn anh cũng thấy em hả?"

Hứa Diệc Hành "Ừ" một tiếng, không đợi Ôn Nam nói, lại nói tiếp: "Cũng nghe thấy lời em nói, lúc đó em nói mình thích nữ."

Nhân quả luân hồi, trời không tha cho ai, Ôn Nam rốt cuộc cũng hiểu, sau này sẽ không nói lung tung nữa.

Ôn Nam lại hỏi: "Vậy lúc đó anh phản ứng thế nào?"

"Anh không ngại." Hứa Diệc Hành thong thả ung dung nói.

Ôn Nam si ngốc nhìn sườn mặt của Hứa Diệc Hành, sao đại thần nhà cô lại đẹp trai như vậy, muốn ngừng thích cũng không được.

Lương Sinh chú ý tới hai người bọn họ đang làm điều mờ ám, giả ho hai tiếng, còn lớn tiếng nói: "Này này này, hai người dù sao cũng là chủ tiệc, sao có thể liếc mắt đưa tình với nhau như vậy, không quan tâm đến khách gì cả!"

Một câu thành công hướng sự chú ý của mọi người lên anh và Ôn Nam.

Ôn Nam cầm ly nước uống, ánh mắt đảo qua, đây là chuyện của đại thần, cô không quan tâm.

Hứa Diệc Hành nhìn Ôn Nam giả làm đà điểu, lặng lẽ ở dưới bàn nắm tay vô, đặt trên đùi mình, trên mặt là biểu cảm nghiêm trang như cũ, nói với Lương Sinh: "Ai nói cậu là khách, hôm nay khách quý chỉ có Ôn Nam và bạn cùng phòng của cô ấy thôi."

Tam Tỷ muội chấn động, nam chính này được 100 điểm!

Lương Sinh lắc lắc đầy, hỏi: "Khách quý là họ, vậy mình và Vương Tử Kỳ tính là gì, người hầu?

Hứa Diệc Hành không chút hoang mang, chậm rãi phun ra một câu: "Không, hai người tiếp khách."

Lương Sinh cùng Vương Tử Kỳ điên mất, thì ra bọn họ chỉ là tới tiếp...khách? Còn không bằng người hầu!!

Trần Khả Tân đôi mắt bỗng sáng lên, hỏi Hứa Diệc Hành: "Tiếp cái gì cũng được sao?"

Hứa Diệc Hành hơi hơi mỉm cười: "Mọi người tùy ý."

Lương Sinh cùng Vương Tử Kỳ tức khắc liền có dự cảm không lành, quả nhiên trên đời không có ai mời cơm miếng phí


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.