Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 23: LẠI BỊ THƯƠNG




Ôn Nam đi vào toilet, dùng nước lạnh vỗ vỗ gương mặt có chút nóng lên, sau đó mới chậm rì rì trở về phòng.

Tìm một chỗ ngồi trống ngồi xuống, Mạnh Hoài liền tiến lai gần.

“Chạy đi đâu vậy, điện thoại cũng không nghe, tớ còn tưởng cậu bỏ chạy rồi.”

Ôn Nam trang nghiêm bắt đầu nói dối: “Bụng không thoải mái, đi vệ sinh một chút.”

“Đi lâu như vậy?” Mạnh Hoài như suy nghĩ gì đó, “Chuyện gì?”

Ôn Nam có chút không nói  nên lời, may là âm thanh không quá lớn, không có người thứ ba nào nghe được hai người nói chuyện, “Bà dì tới.”

“Của tớ cũng vậy.” Mạnh Hoài tùy tiện thừa nhận,

Ôn Nam nhíu mày, mở to hai mắt nhìn về phía Mạnh Hoài: “Bà dì tới còn uống nhiều rượu như vậy! Đến lúc đó bụng đau đừng tìm tớ khóc.”

Mạnh Hoài cười hì hì ôm cổ Ôn Nam: “Ha ha, cậu cũng chỉ nói vậy thôi, làm bạn với tớ lâu như vậy, tớ còn không hiểu cậu sao, dễ mềm lòng a ~”

Nói xong, Mạnh Hoài nhìn ủy viên thể dục, cười hề hề nói: “Nghe nói ủy viên thể dục thiếu chút nữa là thổ lộ rồi?”

Ôn Nam khôi phục trạng thái bình tĩnh: “Không biết, cũng không muốn biết.”

“Chậc chậc chậc, hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, Tương Vương có mộng thần nữ vô tâm a…”

Trong tay Ôn Nam vẫn luôn cầm lon soda Vương Tử Kỳ đưa, nhấp một ngụm, nói: “Mạnh Hoài, cậu trở nên như thế từ lúc nào vậy.”

Mạnh Hoài nhìn nước trong tay Ôn Nam, ngạc nhiên nói: “Ở đây toàn bộ là rượu trái cây với bia á, sao cậu lại có lon soda vậy, không phải ủy viên thể thao mua cho cậu chứ!”

Ôn Nam nhàn nhạt liếc mắt nhìn cô: “Khả năng tưởng tượng của cậu nên để dành viết tiểu thuyết đi.”

“Tớ khát, muốn uống nước của cậu.” Mạnh hoài nhìn chằm chằm đồ uống trong tay Ôn Nam.

Ôn Nam lại nhíu mày, kỳ sinh lý không thể uống nhiều rượu, nhưng mà Mạnh Hoài lại uống rất nhiều. Phòng thuê cũng không có đồ uống nào khác, chỉ trừ soda trong tay cô, nước này...Hứa Diệc Hành đã uống qua.

Cân nhắc kỹ lưỡng, Ôn Nam mở miệng: “Hay là, tớ ra quầy lễ tân mua cho cậu một lon?”

Mạnh Hoài không trả lời, chỉ là gắt gao nhìn chằm chằm Ôn Nam, Ôn Nam bị nhìn có chút chột dạ.

Lúc này Mạnh Hoài bỗng nhiên nở nụ cười, như là phát hiện ra lục địa mới, hai mắt lập lòe pháo sáng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói: “Nói thật đi, nước này là ủy viên thể dục mua cho đúng không, vậy nên mới không muốn cho tớ uống!”

Ôn Nam trầm mặc một giây đồng hồ: nha đầu này nói mình khát, chỉ để nghiệm chứng xem cô có cho uống nước hay không?

“Thật ra, tớ bị cảm, sợ lây bệnh cho cậu.” Ôn Nam ra vẻ ôn nhu trả lời, thuận tiện nháy mắt với Mạnh Hoài một cái.

“Xì~” Mạnh Hoài sờ sờ trên người nổi da gà, lại nghiêm trang hỏi:

“Cậu đối với ủy viên thể dục thật sự không có chút cảm giác gì à?"

Ôn Nam không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời “Không có.”

“Vậy cậu thích loại thế nào?” Uỷ viên thể dục thuộc loại tương đối uy mãnh, hay là cậu thích yếu đuối một chút?” Mạnh Hoài càng nói càng hăng hái nhìn  quanh bốn phía, “Lý Hiểu Bạch thì thế nào, cậu có cảm giác với cậu ta không?”

Ôn Nam dùng loại ánh mắt “Không cứu chữa nổi” nhìn Mạnh Hoài, nhàn nhạt nói: “Không có”

Hình như Lý Hiểu Bạch nghe được câu nói này của Mạnh Hoài nên có chút buồn bực.

Mạnh Hoài gãi gãi đầu, bộ dạng rối rắm, “Vậy rốt cuộc cậu thích loại thế nào, giống Hứa Diệc Hành sao?”

Lúc Mạnh Hoài nói những lời này, vừa vặn bài hát cũng vừa kết thúc, cho nên mấy nữ sinh ngồi bên cạnh cũng nghe được câu kia của Mạnh Hoài, trong đó có một người là Lý Khiết. Bên cạnh Lý Khiết có một nữ sinh biểu tình kỳ lạ hỏi: “Hứa Diệc Hành học trưởng có bạn gái sao?”

“Đúng vậy, tớ nghe lớp trưởng nói, bạn gái của anh ấy còn rất xinh đẹp” Mạnh Hoài quay đầu giải thích.

“A~ lớp trưởng học cùng trường với Hứa Diệc Hành, tin tức này chắc chắn là sự thật, đáng tiếc.” Nữ sinh kia lại quay đầu nhìn Lý

Khiết: “Việc này cậu biết không?”

Lý Khiết là một nữ sinh lớn lên thật sự rất xinh đẹp, tính tình cũng không xấu, chỉ là có chút kiêu ngạo, cho rằng cả thế giới này đều quay quanh mình. Sắc mặt cô có chút khó coi: “Không biết, gần đây tớ rất bận, làm gì rảnh mà đi nghe chuyện.”

Sau đó mấy nữ sinh lại thảo luận đủ thứ chuyện của Hứa Diệc Hành, thế mà lại hấp dẫn nhiều người đến nghe chuyện, chủ yếu là việc Hứa Diệc Hành khó tiếp xúc, khó mà tiếp xúc với nữ sinh.

Ôn Nam vẫn luôn ngồi ở bên cạnh yên lặng nghe, Hứa Diệc Hành khó ở chung sao? Ân, hình như rất khó.

Cô không nghĩ bạn học trung học, người biết Hứa Diệc Hành nhiều như vậy. Ngẫm lại cũng là, mặc kệ Hứa Diệc Hành ở đâu, đều là tâm điểm chú ý.

Lúc này Mạnh Hoài lại thò đầu qua nói nhỏ, “Tớ nghe nói Lý Khiết theo đuổi Hứa Diệc Hành, nhưng mà chưa kịp công kích đã bị Hứa Diệc Hành đẩy ra xa vạn dặm, không hổ là nam thần của mình, cao lãnh như vậy.”

Ôn Nam cười cười không nói chuyện.

Mạnh Hoài lại như suy tư gì nhỏ giọng nói: “Lý khiết xinh đẹp như vậy còn không theo đuổi được, bạn gái nam thần chắc chắn rất xinh đẹp, cũng phải tựa tiên nữ!

Ôn Nam so với Lý Khiết còn xinh đẹp hơn, cái này thật sự, vấn đề có phải tiên nữ hay không không quan trọng, Ôn Nam chỉ muốn nói:

Cô chỉ là phàm phu tục tử trong muôn nghìn chúng sinh a…

Sau khi ra khỏi Karaoke, đã hơn 8 giờ tối, sắc trời đã hoàn toàn tối đen.

Đèn đường, đèn xe, đèn nê ông nhuộm sáng màn đêm thật kiều diễm.

Ở trong phòng thuê vài tiếng đồng hồ, hiện tại muốn hô hấp không khí bên ngoài một chút, gió đêm thổi nhè nhẹ, cả người Ôn Nam sảng khoái lên không ít, ý thức lúc nãy có chút hỗn loạn cũng dần dần thanh tỉnh.

Mọi người bắt đầu tạm biệt ra về, không ít người có chút men sau, bầu không khí lại trở nên rất náo nhiệt.

Không biết là ai nói một câu “Bên kia có phải Hứa Diệc Hành đại thần hồi trung học không?”

Ôn Nam theo bản năng nhìn phía bên kia đường.

Nơi đó có một chiếc xe Bentley màu đen, mà Hứa Diệc Hành, một thân áo đen quần đen dựa ở cửa xe, một tay nghịch chìa khóa, mị hoặc không nói nên lời.

Ôn Nam có cảm giác ý thức thanh tĩnh của mình lại bắt đầu mơ hồ, Hứa Diệc Hành, anh là tới khoe xe, hay là khoe người vậy. Nhưng mà không thể không nói, vẫn là người mị hoặc hơn xe.

Không chỉ Ôn Nam, đại đa số bạn học đều nhìn về phía Hứa Diệc Hành, muốn thấy chân dung của đại thần.

Không khí lúc đầu đã náo nhiệt lại càng thêm náo nhiệt, nữ sinh bắt đầu thấp giọng hét lên: “Trời ơi, đẹp trai, đẹp trai quá.”

Ôn Nam có chút đắc ý, người đàn ông đẹp trai hấp dẫn đó bây giờ là của cô.

Hứa Diệc Hành nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn về hướng bên này.

Lúc này Ôn Nam đang cúi đầu nhìn xuống bậc thang, cô có hơi chút quáng gà, cho nên di chuyển rất cẩn thận.

Bỗng nhiên cảm giác phía sau lưng có ai đó đang đẩy mình, sau đó mất thăng bằng ngã về phía trước.

Bởi vì hôm nay thời tiết hơi nóng, Ôn Nam mặc quần ống rộng, lại chỉ  dài hơn đầu gối một chút. Cho nên sau khi Ôn Nam ngã xuống, liền cảm thấy đau ở đầu gối.

Ôn Nam thấy đầu gối chảy chút máu, bắt đầu thấy hối hận vì không mặc quần dài. Trừ đầu gối, cánh tay cũng có hơi trầy da.

Mọi người lúc nãy còn đang bàn luận về Hứa Diệc Hành, thấy Ôn Nam ngã liền bị dọa, vây quanh Ôn Nam kiểm tra xem có nghiêm trọng không.

Mạnh Hoài đứng ở dưới cùng, thấy Ôn Nam ngã liền lập tức xông lên, ngồi xổm xuống xem thương thế của Ôn Nam, sau đó ngẩn đầu, hung tợn nhìn Lý Khiết: “Tăng động sao, đẩy cái gì!” Cô nhìn thấy rất rõ Lý Khiết đẩy Ôn Nam.

Ôn Nam kéo tay Mạnh Hoài, “Tớ không sao, cậu đừng nóng.”

Nhưng mà thật sự rất đau, Ôn Nam lại không dám nói ra, bằng không khó tưởng tượng Mạnh Hoài sẽ làm ra chuyện gì.

Bầu không khí vốn hỗn loạn tự nhiên trở nên an tĩnh.

Ôn Nam ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hứa Diệc Hành gương mặt nghiêm túc đi tới, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn đầu gối của mình.

Mọi người sợ ngây người, bao gồm Mạnh Hoài, đại thần đây là gặp chuyện bất bình muốn rút đao tương trợ sai?

Kỳ thật Ôn Nam cũng có chút kinh, sao anh ấy lại qua đây.

“Còn có chỗ nào bị thương không?”

Ôn Nam ngốc ngốc lắc lắc đầu.

Vương Tử Kỳ cùng Hàn tầm vốn dĩ ngồi ở trong xe, nhìn thấy Hứa Diệc Hành đã đi tới, không rõ nguyên do, cũng xuống xe theo đi đến.

Thấy được Ôn Nam ngồi dưới đất, chỗ đầu gối có chút ghê người, không khỏi mở miệng: “Chị dâu, làm làm sao vậy?”

Không khí lúc nãy an tĩnh giờ càng thêm quỷ dị.

Vương Tử Kỳ cũng cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, Thấy Ôn Nam không nói lời nào, lại hỏi Hứa Diệc Hành: “Anh, chuyện gì vậy?”

Mọi người lúc này mới rõ, đâu phải anh gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, rõ ràng là xử lý việc nhà.

Hứa Diệc Hành nhàn nhạt mở miệng nói với Vương Tử Kỳ: “Cậu với Hàn Tầm bắt xe về đi, tôi đưa Ôn Nam đến bệnh viện.”

Vương Tử Kỳ cũng thu hồi gương mặt tươi cười, ừm một tiếng.

Không đợi Ôn Nam mở miệng, Hứa Diệc Hành liền nhẹ nhàng đem Ôn Nam bế lên, Ôn Nam bị động tác bất thình lình làm giật mình, cuộc đời lần đầu tiên bị người khác bế kiểu công chúa, nhanh chóng vòng tay qua cổ Hứa Diệc Hành cổ, sợ mình bị ngã 

Mạnh Hoài cũng phản ứng lại, đứng lên hỏi: “Cần tớ giúp gì không?”

Ôn Nam nhìn mắt Hứa Diệc Hành, nói: “Tớ không có việc gì, Hứa Diệc Hành đưa tớ đi là được rồi, cậu uống không ít rượu, về nhà nghỉ ngơi đi.”

Lại cùng mọi người đơn giản nói một câu cáo biệt, ánh mắt ý bảo Hứa Diệc Hành có thể đi rồi.

Đúng lúc này, Lý khiết bỗng nhiên đứng dậy, nói đúng ra là đứng ở trước mặt Hứa Diệc Hành, âm thanh nũng nịu thanh âm: “Ôn Nam, tớ thật sự không phải cố ý đẩy cậu, là tớ nhất thời không cẩn thận, thực xin lỗi.”

Biểu cảm đáng thương, thực sự làm người ta động lòng.

Mạnh Hoài nhìn cô ta trừng lớn mắt, vốn định xông lên nói vài câu, lại bị Lý Hiểu Bạch kịp thời kéo lại.

Ôn Nam cũng không rõ lắm là cố ý đẩy hay vô tình, nhưng hành vi hiện tại của Lý Khiết làm cô thực sự khó chịu. Rõ ràng là xin lỗi cô, sao mắt lại nhìn chằm chằm Hứa Diệc Hành a! Quả thật là sắc đẹp hại người.

Ôn Nam không nói lời nào, Lý khiết cũng đứng luôn ở đó, không hề có ý tứ nhường đường, đôi mắt cũng luôn nhìn Hứa Diệc Hành.

“Vị bạn học này,” Hứa Diệc Hành rốt cuộc mở miệng, “Cô có thể né ra được không, người ở trong ngực tôi bị cô không cẩn thận đẩy ngã, bây giờ cần đi bệnh viện.”

Âm thanh mát lạnh, sắc mặt âm trầm, lời nói ra quả là không lưu tình.

Lý khiết có chút xấu hổ, đành phải hậm hực tránh ra, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định, “Tôi cùng hai người đến bệnh viện, đền bù sai lầm của tôi.”

Người ở đây người đều nhìn ra Hứa Diệc Hành đối Lý khiết không còn kiên nhẫn, cô ta còn có thể nói ra lời này, cũng là rất có dũng khí.

“Không cần, hai người chúng tôi không muốn bị người khác quấy rầy.” Hứa Diệc Hành mặc dù không kiên nhẫn, nhưng vẫn đứng lại nói một câu. Nói xong, liền ôm Ôn Nam đi về hướng xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.