Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 2: LẠI GẶP NHAU




Edit: ink

Beta: tô

Tháng sáu nắng như lửa đốt, kỳ thi tuyển sinh đại học đã kết thúc.

Nghĩa là Ôn Nam đã chính thức trở thành học sinh cao tam.

Như mọi người phỏng đoán, Hứa Diệc Hành đã giành được ngôi vị số 1 của tỉnh về khoa học tự nhiên.

Nhưng điều làm người khác ngạc nhiên là, Hứa Diệc Hành đã đỗ vào trường đại học C tốt nhất tỉnh. Đại học C tuy không tồi, nhưng dựa vào thành tích của Hứa Diệc Hành chắc chắn có thể vào một trường đại học tốt hơn.

Trong trường học đã dán bảng vàng, Hứa Diệc Hành xếp thứ nhất, Ôn Nam đứng ở dưới bảng vàng, lẳng lặng nhìn chằm chằm cái tên kia, nhớ lại bóng lưng và khuôn mặt tuấn mỹ kia, tim đập thình thịch, suy nghĩ, đại thần quả nhiên chỉ có thể ngước lên nhìn thôi.

Tuy nói là học cao tam, nhưng Ôn Nam và Mạnh Hoài vẫn hô mưa gọi gió như trước.

Việc Mạnh Hoài lên cơn động kinh như thường lệ khiến mọi người rất vui vẻ, Ôn Nam cũng nhàn rỗi đọc sách để gϊếŧ thời gian nhàm chán như mọi khi.

Ngoại trừ thầy dạy Hóa gần đây đặc biệt thích hỏi Ôn Nam trong giờ lên lớp, chuyện này khác hẳn mọi khi.

Ôn Nam là một người da mặt rất mỏng, tuy trả lời đáp án sai, thầy dạy Hóa cũng không phê bình cô, chỉ kiên nhẫn sửa lại. Nhưng như vậy càng khiến Ôn Nam cảm thấy xấu hổ, đành phải liều mạng học hóa.

Thêm một điều khác với thường ngày, chính là trong thư viện vào cuối tuần, cô thường nhìn thấy đại thần, Hứa Diệc Hành.

Vẫn cuối tuần như mọi khi, Ôn Nam vẫn ngồi bên cửa sổ, đọc《 Hồng Lâu Mộng 》rất say mê. Từng phút từng giây trôi qua, mọi người trong thư viện lần lượt rời đi, hẳn là chuẩn bị về nhà ăn trưa.

Hôm nay ba Ôn và mẹ Ôn không ở nhà, dặn Ôn Nam tự mình giải quyết vấn đề cơm trưa. Ôn Nam lúc này mới lười biếng, đóng sách lại, nhìn con đường ồn ào ngoài cửa sổ. Dần dần, mắt cô bắt đầu nhíu lại, liền đơn giản nằm sấp xuống ngủ.

Lúc Hứa Diệc Hành đẩy cửa tiến vào, ánh mắt đầu tiên liền nhìn về phía Ôn Nam. Lại đang ngủ? Áp lực học tập quá lớn sao.

Hứa Diệc Hành chọn 《 Lạc Đà Tường Tử (1)》, đi đến chỗ đối diện Ôn Nam, kéo ghế ra, nhẹ nhàng ngồi xuống.

(1)Tác phẩm tiêu biểu của tác giả Lão Xá.

Nhìn cuốn sách bên cạnh cô,《 Hồng Lâu Mộng 》? Cô ấy thích xem tứ đại danh tác(2) sao?

(2)Tứ đại danh tác (四大名著): Bốn tác phẩm chỉ bốn tác phẩm văn học cổ điển được cho là danh tiếng nhất của Trung Quốc: Tam Quốc Diễn Nghĩa, Thủy Hử, Tây Du Ký, Hồng Lâu Mộng.

Ôn Nam ngủ mơ mơ màng màng, trong mông lung, cô cảm nhận có một làn gió mát lạnh, giống như có ai đó đang nhìn, bên tai còn có tiếng lật sách nhè nhẹ.

Nhưng cô cũng không quá để ý, điều chỉnh tư thế ngủ của mình, sau đó tiếp tục đi hẹn hò với Chu Công.

Hứa Diệc Hành không biết đã nhìn cô gái đối diện bao lâu. Ồ, thật đúng là có thể tiếp tục ngủ, nhìn cận cảnh khuôn mặt đang say ngủ của cô, thiếu đi vẻ lạnh lùng thường ngày, nhiều thêm một phần ngây thơ, đôi môi hồng hơi chu ra, vài sợi tóc tinh nghịch rũ xuống, nhuộm đẫm nắng hạ, biến thành một màu cam ấm áp đáng yêu.

Hứa Diệc Hành dời tầm mắt, nhìn quyển sách trên tay, không biết vì sao, lại khó có thể tập trung vào.

Khi Ôn Nam tỉnh lại khi, liền nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Một nam sinh tuấn tú, ngồi đối diện, thoải mái dựa vào ghế, anh mặc một chiếc áo phông màu trắng gạo, một tay cầm sách, tay kia yên lặng đặt trên bàn, khớp xương rõ ràng, trắng trẻo thon dài, vừa thấy liền biết là đôi tay không dính nước mùa xuân bao giờ(3). Đôi mắt vẫn sâu thẳm như vậy, chuyên chú nhìn quyển sách trên tay, như thể cả thế giới đều được anh che chắn, chỉ còn lại cuốn sách trước mặt.. Hứa Diệc Hành, thật là trùng hợp mà…

(3)Dương xuân thủy (阳春水) được trích từ bài thơ “Công Tử Hành” của Lưu Hi Di đời Đường, nghĩa là nước tháng ba, còn là mùa xuân, nước rất lạnh. Cả câu có ý nói vào tháng ba nước lạnh thì không cần phải đụng vào nước giặt quần áo, chỉ một gia đình có điều kiện tốt.

Đúng lúc này, đôi mắt sâu thẳm kia rời khỏi quyển sách, nhìn về phía Ôn Nam. Ôn Nam vẫn đang ngây người nhìn anh, anh đột nhiên nhìn sang, vội vàng nhẹ giọng nói: "Chào học trưởng." Nam sinh đối diện không trả lời, vẫn nhìn cô như trước.

Ôn Nam dưới cái nhìn chăm chú càng thêm bối rối, nói thêm một câu: "Em tên là Ôn Nam, đang học phổ thông, thấp hơn anh một lớp."

Đôi mắt Hứa Diệc Hành như mang theo ý cười, từ tốn nói: "Ừ, anh biết." Giọng nói trong trẻo như làn gió mát, trấn an trái tim đang thấp thỏm của Ôn Nam.

Ôn Nam khó hiểu, anh biết gì? Sao anh biết được? Nhưng cũng không hỏi tiếp, sửa sang tư thế, cầm《 Hồng Lâu Mộng 》 tiếp tục xem.

Hai người cứ như vậy mỗi người đọc một quyển, không khí hòa hợp không thể tả. Năm tháng êm đềm thật tốt.

Đối với Hồng Lâu Mộng, Ôn Nam cũng khá quen thuộc. Từ nhỏ đã cùng mẹ Ôn xem phiên bản truyền hình năm 87 của 《 Hồng Lâu Mộng 》, khi đó Ôn Nam còn rất nhỏ, chỉ biết Lâm Đại Ngọc thích Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc lại thích Lâm muội muội, rồi sau đó tới Lâm Đại Ngọc bệnh mà chết, Giả Bảo Ngọc bị lừa, phải cưới Tiết Bảo Thoa. Cho nên, trong trí nhớ của Ôn Nam khi còn nhỏ, Tiết Bảo Thoa là người xấu, phá hủy một đoạn tình cảm chân thành tha thiết.

Nhưng bây giờ, Ôn Nam không còn là cô gái nhỏ khi đó, hiểu rõ tình cảm giữa Giả Bảo Ngọc và Lâm Đại Ngọc, cũng càng thêm hiểu rõ, nhưng lại chỉ có thể thở dài, cũng chỉ có thể nói rằng duyên trời đã định.

Hứa Diệc Hành nhìn cô gái đối diện, cau mày một hồi, rồi lại nở một nụ cười nhạt. thật sự rất thú vị, không cầm lòng được mà mỉm cười.

Thủ thư quan sát hai người bọn họ hồi lâu, rốt cuộc không nhịn được. Cầm điện thoại lên lén chụp một bức ảnh, thật là một cảnh đáng yêu mà...

Cứ như vậy hai người yên lặng ngồi trong thư viện đọc sách suốt một buổi trưa. Mãi đến khi Ôn Nam cảm thấy có chút đói bụng, mới đóng sách lại, chuẩn bị về nhà.

Ôn Nam nhìn phía Hứa Diệc Hành, thấy đối phương vẫn nghiêm túc đọc sách như cũ, nhất thời không biết có nên nói câu tạm biệt hay không. Cô sợ quấy rầy đến Hứa Diệc Hành đang đọc sách, nhưng nếu không nói, lại sợ bản thân không lễ phép.

Hứa Diệc Hành dường như biết suy nghĩ của cô, lúc Ôn Nam còn đang do dự không biết có nên nói hay không, anh đặt sách xuống, nhìn về phía Ôn Nam.

Ôn Nam đột nhiên có hơi chột dạ, cảm thấy máu toàn thân sôi trào. Cô giật giật khóe miệng, nhẹ giọng nói: "Học trưởng, em phải về rồi."

Hứa Diệc Hành nhìn cô, nhàn nhạt ừ một tiếng, lại nói thêm một câu: “Mau về đi.”

Ôn Nam nhanh chóng rời đi như chạy trốn, Hứa Diệc Hành nhìn bóng cô rời đi, bất đắc dĩ cười, lại cầm lấy《 Lạc Đà Tường Tử 》lần nữa trong tay…

Buổi tối Ôn Nam vẫn có tiết tự học. Sau khi về đến nhà, ba Ôn và mẹ Ôn vẫn chưa về, nên cô chỉ đơn giản nấu vài thứ để ăn, dọn dẹp rồi quay lại trường học.

Vừa bước vào lớp, đã thấy Mạnh Hoài đang ngồi trên ghế với vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Ôn Nam đi đến ngồi bên cạnh cô, "Sao vậy, lại bị chủ nhiệm gọi lên văn phòng à? " 

Mạnh Hoài thở dài, "Văn phòng có gì ghê gớm chứ? Tớ chỉ đang đau lòng thôi, sau này ở trong khuôn viên trường, tớ sẽ không bao giờ được gặp đại thần Hứa Diệc Hành nữa. Trái tim thủy tinh nhỏ của tớ~ ah! 

Ôn Nam không nói tiếp nữa, không dám tưởng tượng nếu Mạnh Hoài biết cô và Hứa Diệc Hành ở cùng nhau cả buổi trưa sẽ như thế nào, mặc dù cô và Hứa Diệc Hành cũng chưa nói mấy câu.

Mỗi cuối tuần sau, mỗi lần Ôn Nam đến thư viện đều có thể nhìn thấy bóng dáng Hứa Diệc Hành, vẫn ở vị trí đó.

Ôn Nam muốn ngồi cách xa anh một tí, rốt cuộc đại thần vẫn có quá nhiều người theo đuổi, lỡ như đại thần nhầm tưởng cô cố ý ngồi bên cạnh thì làm sao bây giờ.

Nhưng mỗi khi Ôn Nam bước vào thư viện, Hứa Diệc Hành dường như có thể phát hiện ngay lập tức, hơn nữa còn nhìn về phía cô.

Ôn Nam dưới ánh nhìn chằm chằm này, chỉ có thể đi đến vị trí đối diện, sau đó ngồi xuống, nói một câu: "Chào học trưởng."

Hứa Diệc Hành cũng chỉ gật đầu ý bảo ngồi đi, sau đó không để ý đến cô nữa.

Tình trạng này vẫn luôn tiếp tục cho đến tháng Chín.

Năm cao tam của Ôn Nam chính thức bắt đầu, Hứa Diệc Hành cũng bước vào cuộc sống đại học.

Bởi vậy, cuối tuần Ôn Nam đã không còn ngày nghỉ, cô cũng không đến thư viện nữa. Ở phòng học tự học khi đôi khi cũng tự hỏi không biết Hứa Diệc Hành có đến thư viện không, trong đại học C hẳn là có thư viện nhỉ, đối diện anh ấy, không biết sẽ là ai đây.

Cao tam luôn trôi qua rất nhanh. Nhờ sự “chăm sóc” đặc biệt của thầy Hóa, điểm hóa của Ôn Nam quả thực đã cải thiện rất nhiều, xác suất đỗ vào đại học C cũng cao hơn.

Kể từ khi vào cấp ba, mục tiêu của Ôn Nam luôn là đại học C. Thứ nhất, vì ở gần nhà, Ôn Nam vẫn có thể ăn bám bố mẹ ở một mức độ nào đó.

Thứ hai, khoa văn của trường đại học C rất nổi tiếng. Ôn Nam luôn mơ ước được vào đó, hơn nữa cô của cô cũng đang dạy khoa văn ở đại học C.

Lại đến thời gian thi đại học mỗi năm một lần. Thời điểm Ôn Nam bước ra khỏi phòng thi, cô thở một hơi dài. Kết thúc rồi, kiếp sống cấp ba đã kết thúc, thật sự kết thúc rồi. Cảm giác không nói nên lời, có nhẹ nhàng, lại có miễn cưỡng.

Với tâm trạng không nói nên lời, cô xách cặp, đi bộ về nhà.

Trên đường đi qua thư viện, đã gần một năm rồi cô chưa đến, nơi đó dường như có một loại ma lực thần kỳ, Ôn Nam đột nhiên muốn đi vào.

Đẩy cửa kính ra, Ôn Nam trực tiếp nhìn về phía vị trí đó.

Hứa Diệc Hành, anh ấy vẫn ở đây, …

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.