Có Anh Cuộc Sống Ấm Áp Hơn

Chương 15: BỊ THƯƠNG




Hai ngày sau đó là thứ bảy. Phàn Tiểu Đậu sáng sớm đã kéo Ôn Nam thức dậy, thúc giục Ôn Nam đi cùng cô đến bệnh viện.

Ôn Nam mắt nhắm mắt mở, ngô..suýt nữa quên mất chuyện này.

Hai người vội vàng rửa mặt, sau đó đi ăn sáng, rồi mới chậm chạp mà đến bệnh viện.

Bệnh viện nhân dân rất gần đại học C, chỉ cần đi bộ mười mấy phút là tới.

Ôn Nam cùng Phàn Tiểu Đậu đi đăng ký, xếp hàng đợi khám bệnh, Phàn Tiểu Đậu cũng ngoan ngoãn đi theo phía sau Ôn Nam, giống như học sinh trung học biết nghe lời. Nhưng đâu ai biết, “Học sinh trung học” này còn đang lo sau này mình có thể sinh con hay không.

Đối với Ôn Nam, chu kỳ hành kinh không đều là việc hết sức bình thường, do áp lực quá lớn, hoặc là sinh hoạt làm việc nghỉ ngơi không có quy luật, đều sẽ làm cho bà dì đến chậm, chỉ cần đi khám sớm, chú ý ăn uống, hạn chế thức đêm.

Nhưng nhìn dáng vẻ khẩn trương của Phàn Tiểu Đậu đứng trước kí túc xá, Ôn Nam vẫn quyết định đi cùng cô đến bệnh viện xem qua, coi như là cho ăn viên trấn tâm hoàn, để cô hoàn toàn yên tâm.

Khi đến tên của Phàn Tiểu Đậu, cả người cô đều trở nên lo lắng, đi vào phòng bác sĩ như kẻ thù. Ôn Nam cũng không đi vào cùng cô, mà ngồi ở khu chờ, nhìn bóng dáng nho nhỏ của Phàn Tiểu Đậu mà không khỏi buồn cười.

Ôn Nam ngồi chờ cũng thấy chán, nên lấy điện thoại ra chơi game.

Phàn Tiểu Đậu rất nhanh đã ra, trước sau cũng chỉ vài phút, hơn nữa Phàn Tiểu Đậu cũng đi ra với gương mặt hồng hào.

Ôn Nam chạy lên trước, dò hỏi “Có sao không?Mặt sao lại hồng như vậy, chẳng lẽ rất nghiệm trọng sao?

“Không, không nghiêm trọng, bác sĩ cũng không có cho thuốc, nói hiện tượng như vậy là bình thường, sắp tới không được thức khuya, hạn chế đồ ăn cay là được.”

Ôn Nam biết rõ, gần dây Phàn Tiểu Đậu hay thức rất khuya, “Vậy sao mặt cậu lại hồng như vậy?”

Phàn Tiểu Đậu ngẩng đầu, trên gương mặt đỏ bừng là một đôi mắt sáng ngời, “Ôn Nam, bác sĩ trong phòng khám vừa rồi là nam.”

Ôn Nam trầm mặc.

“Hơn nữa là hai người nam.”

Ôn Nam vẫn trầm mặc.

“Hơn nữa trong đó một bác sĩ nam rất đẹp trai!”

Ôn Nam tiếp tục trầm mặc.

Có lẽ là đã biết thân thể của mình không gì vấn đề lớn, Phàn Tiểu Đậu từ bệnh viện đi ra vẫn luôn nhảy nhót không ngừng. Hai người đi trung tâm mua sắm, Ôn Nam chọn một cái váy nhỏ làm quà sinh nhật cho Quý Tiểu Chanh.

Thời gian còn sớm, Phàn Tiểu Đậu còn không nghĩ trở về ký túc xá, “Ôn Nam, chúng ta đi dạo một lúc đi, lâu rồi chưa ra ngoài đi dạo.”

Ôn Nam đối với hai từ “Đi dạo” này là bất đắc dĩ, lại chịu không được Phàn Tiểu Đậu năn nỉ ỉ ôi, đành phải tiếp tục cùng cô đi dạo.

Phàn Tiểu Đậu quả thực là con nít, cái gì cũng tò mò, nhìn thấy kẹp tóc của con gái cũng muốn mua, nhìn thấy búp bê Barbie cũng muốn mua, nhìn thấy kẹo que khổng lồ cũng muốn mua.

Ôn Nam cảm thấy giống như đang cùng Quý Tiểu Chanh đi dạo phố.

Lúc Phàn Tiểu đậu đi mua kẹo đường, Ôn Nam ăn không ngồi rồi liền nhìn xung quanh. Nhìn thấy một cửa hàng đồ nam, một cái áo sơ mi được đặt ở chỗ dễ nhìn thấy nhất.

Đó là một cái áo sơ mi màu vàng nhạt, người mẫu mặc trông rất đẹp.

Ôn Nam bỗng nhiên nhớ tới Hứa Diệc Hành, không biết anh ấy mặc vào sẽ nhìn như thế nào, chắc chắn sẽ rất đẹp trai, không biết bây giờ Hứa Diệc Hành đang làm gì, có lẽ ngày mai anh ấy trở về rồi.

Buổi sáng lúc ra khỏi cửa, Ôn Nam lại quên mang theo điện thoại, cũng không biết đại thần có nhắn tin Wechat cho cô không, hay là gọi điện.

Đang suy nghĩ, Phàn Tiểu Đậu phấn chấn cầm hai cây kẹo trở lại, còn đưa cho Ôn Nam một cái.

Ôn Nam nhìn con bướm bằng đường trong tay thiếu nữ, không biết cầm lấy thế nào.

Hai người tiếp tục đi dạo một hồi, Phàn Tiểu Đậu chơi đùa một chút, sau đó ngoan ngoãn đi theo Ôn Nam về trường.

Đây quả thực là khu phố phồn hoa, hơn nữa hôm nay là thứ bảy, trên đường có rất nhiều người. Ôn Nam và Phàn Tiểu Đậu đi đường cười cười nói nói, kể mấy chuyện thú vị trong trường.

Bống nhiên, Ôn Nam va Phàn Tiểu Đậu nhìn thấy phía trước có một cô gái hét to một tiếng, sau đó chậm rãi ngã xuống, Ôn Nam nhìn thấy người đàn ông tầm 30 tuổi có bộ mặt vặn vẹo, ánh mắt hắn ta có chút mất mát, trong tay còn cầm một con dao gọt hoa quả, mà trên dao còn dính máu.

Hắn ta lại chém mấy nhát lên người cô gái vừa ngã xuống. Sự việc xảy ra quá đột ngột, cho nên cũng không ai kịp phản ứng, hơn nữa người đi dạo xung quanh toàn là nữ, nên không ai dám bước tới.

Hắn ta đứng lên, ánh mắt hướng về Phàn Tiểu Đậu và Ôn Nam ở gần nhất mà chạy tới, lại lần nữa giơ con dao trong tay lên.

Phản ứng tự nhiên của Ôn Nam là đẩy Phàn Tiểu Đậu qua một bên, sau đó nghiêng người sang bên kia. Tên côn đồ lao tới chém một cái, con dao sắc bén trong tay cắt vào cánh tay của Ôn Nam, máu tươi lập tức nhuộm đỏ cánh tay áo.

Lúc này có một chàng trai chạy tới đạp vào sau lưng của tên côn đồ.

Mặt chàng trai có chút trắng bệch, dù gì cũng là lần đầu tiên gặp loại tình huống thế này, cú đạp vừa nãy cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực.

Tên côn đồ mất thăng bằng, ngã xuống đất, con dao gọt hoa quả trong tay cũng bay ra hơn cả mét. Lúc này rất nhiều người tụ tập xung quanh, cảnh sát tuần tra cũng nghe tin chạy tới.

Ôn Nam có cảm giác tim mình muốn nhảy ra ngoài, cô gái bị chém lúc nãy ngã dưới chân Ôn Nam, máu tươi vẫn đang chảy, Ôn Nam ngồi xổm xuống, bị dọa đến nói không nên lời, chỉ có thể nắm lấy tay cô gái, cho cô ấy một ánh mắt cổ vũ, loáng thoáng cũng đã nghe được tiếng xe cứu thương đang tới.

Đúng lúc này, tên côn đồ vừa rồi ngã trên mặt đất, tùy tiện nắm lấy một cục đá dưới đất, lại hướng phía Ôn Nam nhào tới.

Sau đó, Ôn Nam chỉ cảm thấy trên trán một cơn đau truyền tới, một chất lỏng ấm áo từ trên trán chảy xuống. Bên tai là âm thanh của xe cứu thương, còn có tiếng mọi người kêu lên, cô nhìn thấy tên côn đồ bị cảnh sát khống chế, nhìn thấy Phàn Tiểu Đậu chạy tới chỗ cô khóc lóc. Đầu đau choáng váng, nhưng đôi tay vẫn nắm chặt tay của cô gái bị chém, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

Mọi người vừa rồi còn nhàn nhã dạo phố, đều đã ngây người.

Nhân viên y tế đưa Ôn Nam và cô gái bị chém lên xe cứu thương, Phàn Tiểu Đậu cũng khóc lóc mà lên xe cứu thương. Nhìn Ôn Nam hai mắt nắm chặt, còn có vết máu trên người, mặc dù biết đa số máu là của cô gái kia, nhưng Phàn Tiểu Đậu cũng không khỏi sợ hãi.

Trương Ni và Trần Khả Tân vội vàng tới bệnh viện, Phàn Tiểu Đậu đang ngồi ở mép giường của Ôn Nam nhỏ giọng nức nở, bên cạnh là một bác sĩ trẻ mặc áo blouse trắng, gương mặt đẹp trai âm trầm, bất đắc dĩ nhìn Phàn Tiểu Đậu.

Ôn Nam nằm trên giường, mắt nhắm lại. sắc mặt tái nhợt, môi cũng trở nên trắng bệch. Trên trán bị dán băng gạc, cánh tay cũng băng lại, không có chút sinh khí.

Bác sĩ đẹp trai nhìn Trương Ni và Trần Khả Tân đi vào, nói với các cô: “Người bệnh không có gì nghiêm trọng, não bộ bị thương làm cho choáng váng, may mắn không bị thương bên trong, người bệnh cũng bị tụt huyết áp, hiện tượng choáng váng cũng bình thường, mấy ngày nữa chú ý nghỉ ngơi cho tốt,” nói xong liếc mắt nhìn Phàn Tiểu Đậu một cái, “Cô gái này cứ liên tục khóc, giải thích rồi vẫn khóc, hai người khuyên cô ấy chút đi.” nói xong liền đi ra ngoài.

Ôn Nam hôn mê rất lâu. Khi cô tỉnh lại, liền cảm nhận được có chút đau ở trán và cánh tay, xung quanh tràn ngập mùi thuốc sát trùng, còn có tam tỷ muội đang lo lắng.

Đôi mắt Phàn Tiểu Đậu hồng hồng, “Ôn Nam, cậu có chỗ nào không thoải mái, cần kêu bác sĩ không.” nói xong miệng liền mím lại, giống như sắp bật khóc.

Trư Ni lập tức ôm lấy Phàn Tiểu Đậu, “Ai u bà cô của tôi ơi, cậu đừng khóc nữa, cậu xem không phải Ôn Nam tỉnh rồi sao, cậu mà khóc nữa là bị mất nước đó.”

Ôn Nam cũng nhẹ nhàng mở miệng an ủi nói: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi mà, cũng không nghiêm trọng, mau đừng khóc ~”

Vừa mới dứt lời, Phàn Tiểu Đậu bắt đầu khóc lớn, một bên khóc một bên mồm miệng không rõ nói: “Đều do tớ, nếu không phải tớ lôi kéo Ôn Nam đi dạo, sẽ không gặp chuyện như vậy…”

Ôn Nam không nói nên lời, vết thương trên người cô không nghiêm trọng, nhưng vết thương trong lòng lại rất nghiêm trọng. Lần đầu tiên gặp loại chuyện này, lần đầu tiên thấy người trước mặt mình ngã xuống.

“Cô gái bị chém kia thế nào?”

Phàn Tiểu Đậu nức nở nói: “lúc đưa đến bệnh viện bị mất máu quá nhiều, không thể cứu được.”

Ôn Nam chậm rãi nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái kia nằm trên mặt đất, nhìn cô với ánh mắt cầu xin, còn gắt gao nắm lấy tay cô…

Bởi vì Ôn Nam bị tụt huyết áp, lần này không chỉ té xỉu mà phần đầu cũng bị va chạm, có chút liên quan đến tụt huyết áp, cho nên bác sĩ cho Ôn Nam truyền một túi đường glucose. Sau khi truyền dịch xong, nghỉ ngơi một lúc thì có thể trở về trường.

Tam tỷ muội cũng ở lại bệnh viện chung với Ôn Nam.

Ôn Nam cảm thấy tam tỷ muội có chút lo lắng thái quá, một người ở lại là được rồi, nhưng tam tỷ muội không nghe theo, đòi ở lại chung với cô, làm Ôn Nam có chút thụ sủng nhược kinh.(1)

(1)được sủng ái mà lo sợ, được nhiều người yêu thương vừa mừng lại vừa lo.

Thật ra Ôn Nam cũng biết tam tỷ muội là lo cô bị bóng ma tâm lý, cho nên ở bên cạnh cố gắng xây dựng bầu không khí nhẹ nhàng. Ôn Nam đè nén nội tâm khủng hoảng xuống, không để cho tam tỷ muội nhìn ra. Nhưng nội tâm Ôn Nam rõ ràng là, cô, thực sự rất sợ.

Trư Ni nhàm chán không có việc gì làm nên lên diễn đàn xem, nước vừa uống vào thiếu chút nữa phun ra. Sự việc chém người đã được đăng trên khắp diễn đàn.

Vốn dĩ việc này xảy ra bên cạnh trường đại học C, hơn nữa người chứng kiến cũng kể, một người bị chém chết một người trọng thương, đều là sinh viên đại học C. Thâm chí còn có người nhận ra hoa khôi khoa ngữ văn Ôn Nam, một người là học bá khoa vật lý. Phía dưới còn có hình ảnh, chụp sau khi đám người Ôn Nam trên xe cứu thương, chỉ có thể thấy được vũng máu.

Ôn Nam không mang theo điện thoại, chỉ có thể mượn điện thoại của Trần Khả Tân để coi bài viết kia, tiêu đề là: Hoa khôi khoa ngữ văn và học bá khoa vật lý đại học C bị tấn công, một người chết một người trọng thương.

Ôn Nam cũng không muốn nói gì, chuyện tốt thì không ra khỏi cửa, chuyện xấu thì truyền xa ngàn dặm. Hơn nữa cô cũng không có trọng thương.

Sau đó cảnh sát đến tìm Ôn Nam ghi lại lời khai, giải thích tình hình sơ qua cho Ôn Nam. Cái người tấn công kia có bệnh về tâm thần, cho nên lên phố cầm dao đả thương người khác.

Ôn Nam không khỏi có chút thương tiếc, thanh xuân của cô gái kia, cứ như vậy mà mất đi một sinh mệnh quý giá…

Sau khi xử lý hết mọi việc, đã là 8 giờ tối.

Ôn Nam thay bộ quần áo Trư Ni mang tới, sau đó được tam tỷ muội “Hộ tống” trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.