Cmn Đời Đại Học!

Chương 5: Càng chạy càng gần




Diệp Hoài nuôi một cái dã tầm thật lớn, cậu hy vọng trong bốn năm đại học biến tất cả tiệm cơm nơi này thành của mình. Loan Địch nói cái này không có khả năng, có một số địa phương trông mặt tiền không đáng giá, chỉ nên chọn một số cái tiêu biểu. Tất nhiên, bên này điều kiện buộc chặt một chút, bên kia liền có thể tương đối phóng khoáng, đổi thành: Trong vòng bốn năm đại học, biến một cái tiệm cơm thành một nhà hàng tiêu biểu.

Diệp Hoài cảm thấy có đạo lý.

Vì mục tiêu này, cậu cả ngày lắc lư trông thành phố, đi từ đường lớn đến ngõ nhỏ, trừ bỏ lúc đi học và nghỉ ngơi, ở trong trường học hiếm khi phát hiện thấy bóng dáng cậu.

Cùng lúc đó phát sinh một sự kiện lớn đã xảy ra: Lưu Vĩnh Duệ chính thức chuyển đi, Giả Lượng thượng cương*, Cao Phong vì muốn đoạt được trái tim Thẩm Ninh mà ở trong Đại hội thể dục thể thao của tân sinh viên liều mạng giành quán quân chạy 500m, Thiệu Dịch Vĩ khen: Hắc! Thật đúng là xứng đáng với nha muội kia!

(* ai hiểu từ thượng cương là gì thì cmt giải thích giúp tôi với, tra gg nó toàn ra cái gì á)

Hôm đó, lại là một ngày trời trong nắng ấm. Diệp Hoài đi đến nơi cách trường học 8 đến 9 trạm xe buýt, đột nhiên nghe thấy có người gọi cậu ( ma đấy). Cậu quay đầu lại, Thiệu Dịch Vĩ cùng Giả Lượng hướng bên này đi tới.

Diệp Hoài cùng bọn họ chào hỏi: “Mấy người làm gì ở đây?”

Giả Lượng cười hắc hắc, một tay chỉ chỉ Thiệu Dịch Vĩ: “Lão đại mời tôi ăn cơm.”

Thiệu Dịch Vĩ hỏi Diệp Hoài: “Cậu đi một mình sao?”

“Ân.”

“Vậy thì cùng nhau đi đi, ở ngay phía trước kia, Dongbula*.”

( * Search GG thì nó là một loại đàn guitar cổ)

“Cậu cũng đến nơi này ăn rồi?”

Thiệu Dịch Vĩ nhìn Diệp Hoài vẻ mặt như tìm được tri âm, đắc ý: “Đúng vậy, phương diện ẩm thực giải trí này, tôi chính là chuyên gia, có cái gì không rõ cậu cứ việc tìm tôi!”

Giả Lượng vuốt mông ngựa: “Lão đại ngài nói ngài ở phương diện kia không phải là chuyên gia a!”

Thiệu Dịch Vĩ tự hỏi một chút, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu, “Cũng tính là vậy đi.”

Dongbula nằm ở vị trí đi Tân Cương, Thiệu Dịch Vĩ có địa điểm đồ ăn không tồi, Diệp Hoài lại thích ăn đồ ngon, nghĩ thầm người này cuối cùng cũng có ưu điểm. Thiệu Dịch Vĩ cùng Giả Lượng phần lớn thời gian đều không động đũa, rượu cũng không có uống nhiều, Giả Lượng uống được 3 ly liền đỏ mặt tía tai, một mực hướng về phía Diệp Hoài nâng chén, Thiệu Dịch Vĩ liền la hét ầm ĩ sau đó lôi kéo Giả Lượng hào khí tận trời ừng ực uống.

Ăn được một nửa, Thiệu Dịch Vĩ đi toilet, Giả Lượng đã ở trạng thái nửa tỉnh nửa say, mắt say lờ đờ mông lung nhìn chằm chằm Diệp Hoài, Diệp Hoài chỉ lo gắp thịt lợn xào cho chính mình ăn.

“Biết lão đại vì sao mời tôi ăn cơm không?”

Giả Lượng đột nhiên nói một câu, làm Diệp Hoài đang chuyên tâm gắp thịt nhảy dựng.

“Không biết.”

“Bởi vì…… cậu.”

“Ân?” Diệp Hoài dừng gắp thức ăn nhìn hắn.

“Cậu biết lễ khai mạc của Đại hội thể dục thể thao đều bắt toàn thể tân sinh viên biểu diễn tập thể dục theo đài đi?” Không đợi Diệp Hoài trả lời, hắn khinh thường mà hức một tiếng, “Cậu đương nhiên không biết, cậu thì biết cái gì a, sau giờ học chuồn còn nhanh hơn chuột. Cái việc tập thể dục theo đài này, là việc tân sinh viên trước tiên đều phải làm, đương nhiên trừ bỏ chúng tôi vừa học vừa làm — chúng tôi mỗi buổi sáng đều muốn làm việc, không có thời gian. Bắt buộc phải làm, không tham gia liền trừ hai bậc hạnh kiểm.” Hắn duỗi hai đầu ngón tay ở trước mắt Diệp Hoài quơ qua quơ lại, quơ đến Diệp Hoài hoa mắt: “Hai bậc lần đó! Một người chạy đủ 500m, mới được cộng có 0.5 điểm! Nhưng cậu nha Đại hội thể thao đến cái ảo ảnh cũng đều không có, lão đại cái kia a, chính là đem tôi  kéo đi. Lần này mời tôi, chính là vì cảm tạ tôi vì tập thay cho cậu……”

Diệp Hoài nghe cái hiểu cái không, đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào miếng thịt cuối, nó được phết lên một lớp dầu vàng óng, khiêu khích cảm quan Diệp Hoài. Thật vất vả chờ đến khi vị đại nhân này lải nhải xong, cậu thật cẩn thận giơ lên chiếc đũa……

“Lão đại hắn  không nói cho cậu biết sao?”

Giả Lượng dứt khoát nghiêng về phía trước gần như nằm nhoài trên bàn, đối mặt với Diệp Hoài, Diệp Hoài cầm đôi đũa cương cứng giữa không trung, tiếp tục nghe lão nhân gia hắn cao đàm khoát luận: “Aiz…… Tôi đây thật đúng là không biết hắn nghĩ như thế nào. Xem ra hắn đã thành tinh rồi, tôi là phàm nhân ngộ không tới…… Đúng rồi, đại hội thể thao lúc ấy điểm danh cũng là lão đại bóp mũi điểm danh hộ cậu. Hắn này là vì cái gì a, cậu nói cậu nếu là một khuê nữ, tôi còn có thể lý giải, nhưng……”

Thiệu Dịch Vĩ đã trở lại, tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, “Không khí rất sôi nổi nha, nói cái gì vậy?”

“Không có gì không có gì, chỉ là khen lão đại một chút thôi.” Giả Lượng vội vàng ngồi thẳng thân mình, còn hướng Diệp Hoài nháy mắt.

“Nga.” Thiệu Dịch Vĩ vừa đáp lời vừa dùng đũa kẹp lên kia khối thịt Diệp Hoài vừa ý đã lâu, Diệp Hoài nóng nảy nhìn chăm chú miếng thịt hắn đưa vào trong miệng: “Các ngươi cứ tiếp tục cứ tiếp tục, cái đề tài này phi thường có ý nghĩa, không cần gián đoạn……” Hắn rốt cuộc cảm thấy được đối diện ánh mắt nóng bỏng chiếu tới, liền ngẩng đầu: “Ngô, Diệp Hoài đồng học, cậu nghĩ sao?”

Diệp Hoài thề chính mình một chút cũng không thèm để ý chuyện này, một chút, điểm điểm cũng không hướng trong lòng đi, nhưng nói ra lại hoàn toàn không phải việc như vậy: “Cậu chỉ vì 2 bậc hạnh kiểm của tôi mà liền mời hắn ăn!”

Hôm nay là thứ Sáu, theo như thường lệ mẹ câu sẽ gọi đến, Diệp Hoài nằm trên giường chờ. Quả nhiên, 10 giờ vừa đến, tiếng chuông khổ hình vang lên, Diệp Hoài chờ nó vang một lúc, mới lười biếng ấn nghe: “Mẹ!…… Ân, khá tốt……. Con biết, đủ dùng, không đủ con sẽ lại nói cho người……. Ân, hảo……. Ân……. Ân……. (  tỉnh lược N cái ân, N>30) ba!…… Ân……. Ân……. ( liên tục tỉnh lược ing~)…… Ân, lại…… Được rồi, con biết rồi! Ân, tái kiến” Tiếp xong điện thoại, đã là bốn mươi phút sau, Diệp Hoài thở ra một hơi, quay đầu, Thiệu Dịch Vĩ ngồi ở đối diện, lại lộ ra một nụ cười làm người người choáng váng: “Cậu thật đúng là một thiếu gia.”

“Đúng vậy!” Phía dưới Cao Phong tiếp lời: “Tôi mà có cái thái độ này, trở về liền bị lão nhân gia đánh cho không ra hình dạng.”

” Đúng rồi, A Vĩ,” Lưu Vĩnh Duệ thận trọng: “Như thế nào không thấy ba mẹ cậu gọi điện thoại cho cậu?”

“Đúng vậy lão đại,” Giả Lượng cũng phát hiện, “Cậu cũng không gọi điện thoại trở về thăm hỏi một tiếng?”

Diệp Hoài ngẫm lại, cũng chưa từng thấy qua, vì thế cũng dò hỏi nhìn hắn.

Thiệu Dịch Vĩ vẻ mặt vô tội đối diện với mấy vị đại gia đang lên án, nửa ngày, hắn mở mở miệng: “Cái kia…… Ba tôi, mẹ tôi………… Khá tốt. Hiện tại……” Hắn dừng lại, ký túc xá lập tức lặng ngắt như tờ, bốn đôi mắt thuần tịnh lóe sáng nhìn thẳng hắn, tất cả các động tác đều dừng lại.

“Tôi……” Thiệu Dịch Vĩ hiển nhiên bị trận thế biểu tình này dọa, hắn gian nan nuốt nước miếng, “…… Tôi gọi điện thoại.” Cầm lấy di động ấn một dãy số: “Uy! Em gái, ba mẹ, khỏe chứ?…… Nga……. Nga.” Hắn một tay dấu microphone tay kia khẩn trương đối với mọi người làm cái  thủ thế OK, “Còn khoẻ mạnh.”

Tất cả mọi người đều thiết một tiếng lại bắt đầu làm chính sự của mình, Diệp Hoài ngã vào trên giường, cảm thấy người này nhàm chán vô cùng. Chính là, lại tựa hồ có chỗ không thích hợp……

Tiếp theo cậu liền nghe thấy tên kia đối với điện thoại kêu: “Cái gì! Không được! Mày tới làm cái gì!…… Không được! Không có thời gian!…… Cầu ngươi đại tỷ, tao vội a vội a…… Hắn cũng không có thời gian, hắn so với tao càng vội, lại nói nơi này có cái gì, một chút cũng không có nơi tốt để chơi!…… Ngươi!…… Được rồi được rồi, phục chị rồi, tao đi bồi mày, bất quá mày đừng gọi điện thoại cho hắn, hắn rất bận a…… Được, Được được, BYE–!”

Giả Lượng hỏi: “Lão đại, có phải hay không em gái của người muốn tới chơi a?”

“Ân……” Thiệu Dịch Vĩ thất thần đáp lời, đột nhiên lại tỉnh ngộ: “Em gái cái gì! Em gái cái cmn!”

Diệp Hoài nhìn phía Thiệu Dịch Vĩ, hắn ngồi ở chỗ kia, ánh mắt dại ra, lần đầu tiên, chính thức, phiền muộn, thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.