Cmn Đời Đại Học!

Chương 16: Sự thật




Bát quái là thiên tính bẩm sinh của con người, ngày hôm sau Thiệu Dịch Vĩ đánh thức Diệp Hoài, chuyện đầu tiên hắn hỏi chính là: “Cậu xin lỗi bạn gái chưa?”

Diệp Hoài còn buồn ngủ, nhìn chằm chằm hắn tự hỏi nửa ngày: “…… Hả?”

“Hai người làm lành chưa?”

Diệp Hoài dò tay sờ đến di động, ấn ấn đưa cho hắn. Thiệu Dịch Vĩ cầm lấy, xem tin nhắn, Loan Địch: “Honey chúng ta không giận nhau nữa nhé? Ngày mai cùng nhau đi ăn Giáng Sinh?:)”

Hắn cười: “Này không phải là tốt rồi sao.”

Diệp Hoài thấy hắn tươi cười khẽ nhíu mắt, thật là chói lọi nha, cậu nghĩ.

Buổi tối, khi Thiệu Dịch Vĩ đến Feeling, Đỗ Phi nhàn nhã ngồi bắt chéo chân cắn hạt dưa. Hắn đi qua.

“Xem mắt như thế nào rồi đại ca?”

Đỗ Phi lé mắt nhìn hắn, vẻ mặt lưu manh không sợ ai, cười lạnh một tiếng.

“Cậu với cậu ta……” Anh cắn đầu lưỡi chính mình một chút, lần nữa hỏi: “Cùng tiểu tình nhân đi ra ngoài lãng mạn đi?”

“Đại ca, anh muốn hỏi cái gì liền hỏi đi,” Thiệu Dịch Vĩ cười cười, ở bên cạnh hắn ngồi xuống: “Cùng chủ tịch kia đều đã qua nhận thức.”

Đỗ Phi xoay đầu nhìn chằm chằm hắn, Thiệu Dịch Vĩ bộ dáng cụp mi rũ mắt.

“Aiz –” Đỗ Phi đập vai hắn một cái, đột nhiên đặc biệt thâm trầm mà nói một câu: “Loại tình cảm này, khó nói lắm a ~”

Sau tết Nguyên Đán, mọi người bắt đầu lao đầu vào thi cử, suốt từ ngày 2 đến ngày 11 tháng 1. 4 giờ ngày 11 sau khi thi xong môn cuối, toàn bộ ký túc xá khắp nơi đều là tiếng Thái Sơn tru lên kéo dài không thôi, nhưng mẹ nó đều đã được gải phóng!

Tất cả mọi người đều vội vàng đóng gói hành lý chuẩn bị về nhà, Đỗ Phi lái xe lại đây đưa Thiệu Dịch Vĩ. Hắn vừa xuất hiện trong kí túc xá, trừ bỏ Diệp Hoài, ba người kia liền viện cớ lập tức chuồn ra ngoài.

Đỗ Phi nhíu mày: “Mẹ nó, ta liền lớn lên nhìn hung dữ như vậy sao?”

“Cái gì nha,” Thiệu Dịch Vĩ sảng khoái nhanh nhẹn: “Đó là do bọn họ không biết nhìn hàng.”

Diệp Hoài quay đầu lại nhìn hắn một cái.

Đỗ phi được khen, nhìn gương hắc hắc cười: “Thôi thôi, bọn họ như vậy cũng không thể trách được!” Lại quay đầu đi nhìn chằm chằm Thiệu Dịch Vĩ thu thập đồ đạc trong chốc lát, trong lòng có chút không vui, hắn bĩu môi: “Cũng không biết cậu vội vã như vậy làm gì, trở về có cái gì tốt đâu! Lại chẳng có ai quan tâm.”

“Bọn họ không quan tâm tôi, tôi liền không thể không quan tâm họ a?” Thiệu Dịch Vĩ thủ hạ không ngừng: “Đại ca, chơi với nhau lâu như vậy, ngài còn chưa nhìn ra ưu điểm của tôi à?”

“Ưu điểm gì?”

“Mặt dày mày dạn a.”

Có người gõ cửa, Đỗ Phi lập tức đi mở cửa, sau đó phát ra thanh âm thực ngạc nhiên: “Là cậu nha!”

Ngữ khí này, thật giống như đã quen biết nhau hơn 10 năm, Thiệu Dịch Vĩ nhếch khóe miệng quay đầu lại, thấy Hà Huy đối với Đỗ Phi cười một chút.

Đỗ Phi sờ sờ cái mũi, xoay người vỗ vỗ Diệp Hoài đang bận rộn đóng gói hành lí: “Này này, hai ta ra ngoài hít thở không khí đi.”

Diệp Hoài không nhìn thèm để ý hắn, “Tôi không đi.”

Thiệu Dịch Vĩ cười.

“Đi thôi –” Đỗ Phi bắt lấy cánh tay cậu kéo ra ngoài. Lấy loại tư thế bà tám đóng cửa lại, hắn thẳng thắn thân mình bắt đầu giáo dục: “Aiz, ngươi tiểu hỏa này, như thế nào lại không có ánh mắt a! Không phát hiện người ta là đang có chuyện muốn nói sao!”

Diệp Hoài vẻ mặt mờ mịt.

Đỗ Phi bị đánh bại: “Quên đi,” hắn lấy hạt dưa ra: “Ăn không?”

—————————————————-

Khi ngồi trên xe, Đỗ Phi hỏi Thiệu Dịch Vĩ: “Cái kia cậu gọi tiểu tử kia là gì??”

“Diệp Hoài.”

“…… Ta cảm thấy hắn là người rất khó để hình dung.”

“Ha hả.”

Đỗ Phi vẻ mặt ngưng trọng: “Cực phẩm.”

Lại phun hạt dưa lung tung một hồi, Đỗ Phi rốt cuộc nhịn không được, dùng khuỷu tay chạm vào Thiệu Dịch Vĩ: “Aiz, ngươi nói xem ngươi cùng hắn còn có khả năng hay không còn khả năng?”

“Sao có thể, hắn cùng bạn gái gắn bó keo sơn, ngài lại không phải chưa thấy qua.”

Đỗ Phi vả mặt hắc tuyến, dùng một loại biểu tình cười như không cười nhìn thẳng hắn: “Ta nói chính là vị chủ tịch kia.”

Trên mặt đột nhiên đỏ bừng, Thiệu Dịch Vĩ vội vàng chỉ tay về phía trước: “Nhìn đường đi!”

Khi Đỗ Phi quay đầu lại huýt sáo một cái thật dài.

Thiệu Dịch Vĩ dựa vào lưng ghế, hai tay đan vào nhau đưa sau gáy, mắt nhìn phía trước: “Hắn hỏi tôi khi nào đi, tôi liền nói hôm nay, hắn nói đi cùng với người kia, tôi nói tôi chính là đi mua giường.”

“Hấp dẫn ghê nha? Ta như thế nào cảm thấy cậu là đang trốn tránh người ta a?”

“Đúng vậy.”

“Tại sao a? Đừng nói cho ta cái gì mà cỏ tốt đến đâu, ngựa cũng không nhai lại ạ, anh nói cho cậu biết, hứ! Chuyện này không phải là vấn đề để tranh cãi, bằng không sau này liền hối hận cả đời!”

“Nhìn tôi giống loại người đó lắm sao,” Thiệu Dịch Vĩ khẽ hạ khóe miệng, “Nói không thích hắn, là nói dối. Hà Huy ở trong lòng tôi ai cũng không thay thế được, từ nhỏ đến lớn cũng không phải ít thời gian. Lúc ấy, mới vừa tập đi liền thích chạy theo hắn; chỉ hắn đến gần, trong tầm mắt trên cơ bản liền nhìn không thấy người khác. Tới khi biết yêu đương, liền cảm thấy tôi chỉ cần hắn, hắn cũng thích tôi, điều thực hiển nhiên, thiên kinh địa nghĩa. Đến khi học cao trung, hắn nói hắn không thích len lũi mãi như vậy, tôi liền chạy tới nói cho ba mẹ biết, nói con thích nam nhân. Khi đó thật sự cảm thấy, vì hắn, lên núi đao xuống chảo dầu tôi cũng cam tâm tình nguyện. Thi đại học tổng điểm của hắn có thể vào trường hạng nhất, nhưng nguyện vọng lại điền đại học ở hạng hai, còn cười nói, anh sợ sang năm em thi không đậu. Trong lòng tôi lúc ấy thực khó chịu, chính là không nghĩ muốn hắn chịu ủy khuất. Chờ tôi thi đậu, hắn gọi một cuộc điện thoại, nói chúng ta chia tay đi, hắn lúc ấy khóc lóc nói, hắn nói anh chịu không nổi áp lực. Tôi nói con mẹ nó anh sao không nói sớm một chút, hiện tại hai ta học chung một trường, nhắm mắt làm ngơ đều khó……

Sau liền chậm rãi liền minh bạch, trước kia chúng ta đều nghĩ quá đơn giản. Tôi cho rằng người khác đều cùng tôi giống nhau không để bụng, kỳ thật làm sao có thể. Ngài đừng nhìn Hà Huy vẻ mặt văn nhã, hắn cùng tôi tính cách kỳ thật hoàn toàn tương phản, hiếu thắng đến không chịu được, chuyện gì đều phải lấy thể diện để lên đầu, hắn để ý cái này hơn hết thảy. Chúng ta như vậy thì không thể công khai dược, chuyện này làm hắn nghẹn khuất cả đời.Hắn chịu không nổi làm người như vậy.”

” Cậu ta phải hối hận! Hiện tại khẳng định hối hận đến không chịu được!”

“Hắn không phải là hối hận, hắn chỉ là không bỏ xuống được. Con người đều là lòng tham không đáy, khi cá cùng tay gấu còn xung đột thì tốt nhất cả hai nên ở trong tay càng tốt. Nhưng sau này, hắn có lẽ không chọn tôi, nếu chọn thì cũng không thú vị. Kỳ thật,” Thiệu Dịch Vĩ cười lạnh một chút, “Ai có thể rời khỏi cái vòng tròn này mà không quay đầu? Ai có thể?”

“…… Ai, ngươi nói xen, con người sống ở trên đời, không phải tình nghĩa lắm sao, hắn định như vậy, cả đời đào hoa, là có ý tứ gì?”

“Người với người không giống nhau, đại ca.”

Đỗ Phi liếc hắn một cái, “Nếu đã như vậy? Cậu có thể buông tay sao?”

“Đúng vậy, nên buông a. Xếp vào trong lòng. Phải nhìn về phía trước mà sống, không thể cứ chấp niệm với một người mãi được, ngài nói có phải hay không? Lại nói, trong thiên hạ lại không phải chỉ có một Hà Huy, tôi còn chờ mùa xuân thứ 2, thứ 3 nha.”

Đỗ Phi xoa đầu, trong lòng không thoải mái, hắn theo bản năng mà duỗi tay sờ đến túi quần, bẹp.

“Thao! Hạt dưa cũng bị người kia ăn hết rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.