Cmn Đời Đại Học!

Chương 13: Học sinh năng khiếu




Ngày 15 tháng 11, toàn trường bắt đầu bật hệ thống lò sưởi. Chuyện này đối với lão sư kĩ thuật không phải cái tin tức gì tốt — nhiều phòng học truyền thông, khi học đều kéo kín rèm, đóng kín cửa, mật độ học sinh lại đông, không khí lại chẳng trong lành gì, cái việc ấm áp dễ chịu này, vừa lên lớp chính là tự đi hành xác.

Thiệu Dịch Vĩ tựa lưng vào ghế ngồi, ngửa đầu, không hình tượng mà mở lớn miệng, dùng mu bàn tay lau lau nước miếng chảy tới khóe miệng, nhìn quanh bốn phía, tư thế ngủ của các đồng chí khác đều vô cùng đa dạng nhiều màu sắc, nằm bò, nhoài, gục, tứ tung ngang dọc, thảm hại hệt như cảnh bại trận trên sa trường.

Hắn lại đem đầu chuyển góc độ, lập tức bị cảnh tượng trước mắt hấp dẫn.

Diệp Hoài — tuyệt đối không thể không lúc nào xem nhẹ sự tồn tại cậu. Hai tay cậu giao nhau nghiêm trang mà để ở trước ngực, mỗi mười lăm giây tốc độ liền chuyển xuống phía dưới một chút.

Càng ngày càng xuống thấp, càng ngày càng xuống thấp —

Thiệu Dịch Vĩ trộm che miệng lại, đợi một chút nữa sẽ liền nghe thấy tiếng “Đông” thanh thúy  vang lên.

Ai ngờ thời điểm cách mặt bàn còn 0.5 cm, cậu thế nhưng chậm rãi hướng về phía trước kéo thẳng thân mình, lại bắt đầu như thế lặp lại, tuần hoàn không ngừng.

— toàn bộ quá trình đều là nhắm mắt  vô ý thức tự động hoàn thành, Thiệu Dịch Vĩ xem đến mức phải thốt lên kinh ngạc.

Âm thầm trầm trồ trong chốc lát, hắn lấy ra di động răng rắc răng rắc đem toàn bộ một màn trân quý này chụp lại, cứ nghĩ đến việc khi truyền phát tin này liền có thể đả động được đến Diệp Hoài, có thể nhanh hoặc có thể chậm, nghĩ đến đã thấy thống khoái rồi. Nghĩ nghĩ, liền đem đống ảnh chụp đổi thành: Gà mổ thóc.

( Cứ tưởng tượng về hình ảnh gà mổ thóc, chúng mày sẽ hiểu, đm, ông Vĩ quá thâm:))))

Cuối cùng, tiết thể dục của quý 3 và 4, đã tích cóp đủ tinh thần nên các nam sinh đều dị thường phấn khởi, số lượng báo danh tăng đột biến.

“Tốt!” Lão sư thể dục STRONG gật đầu, hắn ta rất thích như vậy. Lấy ra tờ điểm danh, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nâng đôi mắt lên nhìn quét xuống phía dưới hàng: “STT 02 hàng 2, ban các em  có học sinh năng khiếu, quốc gia B?”

Ánh mắt của đoàn người đều bắt đầu dao động, phỏng đoán nhân vật bưu hãn như thế sẽ là ai.

Một bàn tay từ từ dơ lên, Diệp Hoài nói: “Em ạ.”

Thiệu Dịch Vĩ véo đùi mình một cái, rất đau, không phải mơ. Chẳng lẽ trường học kia đem môn ăn làm thành một hạng mục thể thao? Quay đầu lại xem, ba người còn lại trong phòng 519   miệng ai cũng há to như quả trứng gà.

Lão sư thể dục nhìn từ trên xuống dưới nam sinh trắng nõn, sạch sẽ trước mặt, không cao, cũng không cường tráng, đáng tiếc đầu năm nay “Sở trường đặc biệt” đều là do đi cửa sau, khinh thường dùng mũi hừ một tiếng: “Em thì có cái sở trường gì đặc biệt?”

“Chạy dài.”

Thiệu Dịch Vĩ bọn họ thiếu chút là té xỉu.

“Được, chuẩn bị một chút, lát nữa chạy ba nghìn mét.”

Diệp Hoài cởi áo khoác ra, thời tiết đầu mùa đông, gió thổi mạnh cấp 6, không ít nam sinh đều mặc bên trong một cái áo len mỏng, cậu bên trong lại chỉ mặc một chiếc áo phông dài tay. Nhảy nhảy vài cái, vặn cổ hoạt động, xoay xoay cổ chân, lão sư thể dục móc ra một cái đồng hồ bấm giây, chuẩn bị, chạy, Diệp Hoài liền lao đi.

Người thạo nghề vừa nhìn liền biết có phải hay không. Bước chân Diệp Hoài mềm mại nhưng vẫn mười phần hữu lực, tần suất chạy đến tương đối tốt, tư thế lại càng xinh đẹp đến không lời gì để nói, nhìn qua quả thực chính là một loại hưởng thụ.

Các nam sinh khác đều đứng ở đường biên xem náo nhiệt, Giả Lượng hỏi Cao Phong: “Cậu nói xem hắn chạy trốn liệu có nhanh hơn cậu không?”

“Vô nghĩa! Học sinh năng khiếu đó nha, người ta là dựa  vào thứ này mà kiếm cơm đó!”

Lão sư thể dục một bên xem xét một bên sờ cằm, không tồi, tiểu tử này vẫn là có chút thực lực.

Thiệu Dịch Vĩ đứng ở bên cạnh hắn sờ cằm: “Lão sư, em cảm thấy không tồi, tiểu tử này rất có thực lực.”

“Ân……” Lão sư thể dục gật đầu, bỗng nhiên lại hoàn hồn: “Ai cho các cậu biếng nhác! Nhảy ếch một trăm lần!”

Một góc sân thể dục tức khắc đát đát  một mảng. Thiệu Dịch Vĩ lấy hàng đơn vị đếm từ mười đến  tới tám mươi*, ngồi xổm trên mặt đất nghỉ ngơi, Diệp Hoài chạy qua, gương mặt mặt cậu căng thẳng, tại một khắc này hiện ra một loại mộng ảo thật khó tưởng tượng, hồn nhiên cùng đạm mạc, kỳ diệu lại có thể dung hợp nhau.

(*tức là ổng đếm thế này: 10, 20, 30,…,80. Khôn vcl ==)

Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy tim mình đột nhiên nhảy liền hai nhịp, ai nói nam nhân nghiêm túc là hấp dẫn nhất? Lời này không phải không có lý. Hắn cười cười, tiếp tục vận động: “Chín mươi! Một trăm!”

……

Ba nghìn mét chạy xong, lão sư thể dục nhấn đồng hồ, “Tốt! Đạt kỉ lục.” Mạnh mẽ vỗ vỗ Diệp Hoài đang thả lỏng chân tay: “Hạt giống tốt, về sau mỗi ngày buổi chiều 5 giờ tới sân thể dục huấn luyện.”

Diệp Hoài vẻ mặt cao thâm khó đoán không biểu tình đáp: “Ân.”

Thời điểm ăn cơm trưa, Diệp Hoài ăn so với bình thường càng nhiều hơn, đành phải ủy khuất Thiệu Dịch Vĩ đem thức ăn của mình chia cho.

Dùng cơm xong, Diệp Hoài nói: “Cậu giúp tôi cầm cặp sách lên với, tôi muốn vận động một chút, quá no.”

“…….” Bởi vì ăn quá nhiều mà thường xuyên phải chạy dài, lại bởi vì vận động quá nhiều lại càng phải ăn nhiều…… Như thế luân hồi, Thiệu Dịch Vị suy ngẫm, này còn không phải là vòng tuần hoàn trong truyền thuyết sao?

Loan Địch gọi điện thoại lại đây: “Honey, em xem “Soucheng”* nói có một món ăn Nhật Bản ở quảng trường trung tâm, rất có danh, hôm nào chúng ta đi xem.”

* Là Tạp chí “Thành phố tìm kiếm”. Tạp chí này được thành lập năm 2000, sau 11 năm, “Soucheng” nổi bật giữa nhiều tạp chí tương tự, và dần dần trở thành một tạp chí thời trang nổi tiếng nhất ở Thanh Đảo với số lượng phát hành gần 60.000 và hơn 300.000 độc giả ưu tú.. “Thành phố tìm kiếm” là một tài liệu đọc thời trang dành cho giới thượng lưu thời trang. Với kế hoạch cột đặc trưng và xu hướng tiêu dùng chính xác, nó xứng đáng là lá cờ đầu của tạp chí cuộc sống phổ biến đô thị. Tạp chí thành phố mang đến thông tin thiết thực hữu hình và hữu hình cho những người có nhịp độ nhanh, thường được gọi là thông minh người tiêu dùng hoặc hướng dẫn ăn uống. Thật khó để tưởng tượng rằng những người theo đuổi chất lượng cuộc sống không bao giờ đến các tạp chí thành phố và thật khó để tưởng tượng rằng những người mua tiền trên các tạp chí đô thị không tham khảo hướng dẫn chi tiêu. So với các loại tạp chí khác, lợi thế của việc bản địa hóa các tạp chí đô thị có thể ảnh hưởng tốt hơn đến lối sống và thậm chí cả cách suy nghĩ của người dân trong thành phố, và họ có khả năng thu thập mọi người và gây ấn tượng với mọi người.Các độc giả của thành phố tìm kiếm được gọi là Trường Soucheng. Đặc điểm chung của họ chỉ đơn giản là: thích tiêu tiền!Họ là tầng lớp xã hội biết cách tận hưởng cuộc sống và xã hội tiêu tốn nhiều năng lượng nhất. Họ là những người rất năng động trong độ tuổi từ 25 đến 45. Hầu hết họ đều có trình độ học vấn cao và có thương hiệu văn hóa và văn hóa mạnh mẽ. Lòng trung thành, họ chủ yếu là công nhân cổ trắng, chủ doanh nghiệp tư nhân, công chức, v.v. Nhiều người sống trong việc ra quyết định và quản lý, và họ cũng là trụ cột của gia đình. Từ tiêu dùng cá nhân đến tiêu dùng theo nhóm là khách hàng tiềm năng, họ có điều kiện kinh tế cao hơn. Tổng thu nhập hàng tháng vượt quá 400 triệu RMB.( Theo Baidu)

“Buổi tối hôm nay đi, buổi chiều tôi có hai tiết.”

“Anh không phải còn huấn luyện sao? Đã quên?”

“Nga.”

“Hi… Nếu không buổi chiều em tới bồi anh huấn luyện, chờ xong rồi thì cùng đi?”

“Được.”

Huấn luyện liên tục đến gần 7 giờ, Diệp Hoài cầm áo khoác đi đến khán đài, Loan Địch đang ở cùng một nam sinh tóc dựng thẳng nói chuyện đên vui vẻ, cậu đi đến phía sau nam sinh kia cô nàng mới chú ý tới: “A, Diệp Hoài, huấn luyện xong rồi?”

“Ân.”

Nam sinh kia quay đầu lại nhìn Diệp Hoài một cái, đứng dậy đối với Loan Địch nói: “Phải đi rồi a, lần sau lại nói chuyện tiếp.”

“Bye~” Loan Địch ngọt ngào mà đối với hắn xua xua tay. Đợi người nọ đi xa, nàng đối Diệp Hoài nói: “Anh nói  xem hắn có giống Trần Quan Hi?”

“Tôi không chú ý lắm.”

“Sinh khí?” Loan Địch cười hì hì ngửa đầu xem cậu.

Diệp Hoài nhìn Tây Môn phía trước không nói lời nào.

“Uy, thật sự sinh khí sao?” Loan Địch kéo kéo cánh tay cậu.

“Hử?” Diệp Hoài quay đầu lại: “Em có muốn ăn kem không?”

Loan Địch nhìn về  phía Diệp Hoài vừa rồi nhìn, chỗ đó bày một cái tủ lạnh. Nàng chu miệng lên, hung hăng trừng cậu một cái: “Không! Anh tự đi mà ăn!”

Thiệu Dịch Vĩ cùng Đỗ Phi nói nói cười cười từ quán bar đi ra, Đỗ Phi liếc mắt, duỗi một ngón tay chỉ phía trước:  “A kia không phải là đồng học cậu vừa mắt sao?”

Thiệu Dịch Vĩ ha hả cười: “Trí nhớ anh cũng không tệ đâu.”

“Phàm là thuận mắt, anh mày đây đều đã gặp qua thì  không quên được.”

Loan Địch lệch một bên đầu cũng thấy bọn họ: “Honey, đồng học của anh. ”

Diệp Hoài quay đầu, Thiệu Dịch Vĩ đối cậu cười cười, hắn lại cùng tiểu thanh niên kia đi ra cùng một  nơi.

Trong lòng có một loại cảm xúc kì quái, cậu ngẩng đầu nhìn nhìn, bọn họ là từ chỗ kia đi ra, Feeling.

Thiệu Dịch Vĩ nói: “Bạn gái của cậu ấy cười rộ lên thật ngọt ngào, thật là xứng đôi.”

“Xứng đôi cái rắm! Quả thực phí phạm của trời.”

“……”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.