Cmn Đời Đại Học!

Chương 10: Đều là người lưu lạc




Thế là nguyên ngày cuối tuần,  Thiệu Dịch Vĩ đều ở cùng với Đỗ Phi. Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy chính mình đã nói rất nhiều, đến khi gặp Đỗ Phi còn phải gọi hắn là sư phụ — hắn nói không ngừng, có thể một bên cắn hạt dưa, một bên thao thao bất tuyệt.

Vì thế, tiệm cơm, quán bar, tiệm net, KTV…… Chỗ nào cũng để lại thân ảnh của Đỗ Phi. Những người luôn đi theo Đỗ Phi kia, theo như Đỗ Phi nói, đều không phải là GAY, mà là Đỗ Phi tìm tới làm bạn với chính mình, hiện tại có Thiệu Dịch Vĩ ứng cử viên tốt như vậy, bọn họ liền bị tống cổ về nhà.

“Về sau nếu có người muốn chỉnh chết tôi, cái gì cũng không cần làm, chỉ cần đem tôi tới một nơi không người ở đó một tuần, không, ba ngày, tôi liền buồn mà chết.”

Thiệu Dịch Vĩ cảm thấy lời này không sai tí nào.

Buổi tối 8 giờ, khi Đỗ Phi cắn xong hạt dưa, hai người liền kéo nhau đến phố ẩm thực.

Thiệu Dịch Vĩ bước đến bên cạnh: “Đại ca, ngài nói xem, muốn cái gì, tùy tiện gọi, chính là gọi hạt dưa ra cắn, không được hay cho lắm.”

“Nhìn mất mặt đúng không?”

“Nào có, cắn hạt dưa, tổn hại đến khí chất quý tộc nha.”

“…… Biết là như vậy. Chính là không đổi được. Cái việc cắn hạt dưa này, aiz, nói ra thì rất dài……”

Thiệu Dịch Vĩ đành phải làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.

Hai người ở phố ẩm thực tìm một chỗ ngồi xuống, Đỗ Phi một bên cắn túi hạt dưa mới mua một bên nói: ”  Lúc ở trong quân đội, thời điểm năm thứ hai đã trở thành một tiểu đội trưởng, cậu biết tính tôi rồi đó, nói rất  nhiều  a, không có việc gì làm liền đi tìm mấy tân binh theo chân bọn họ tâm sự, nói xong lời cuối cùng bọn họ thấy tôi liền trốn, chỉ có một ngoại lệ.”

Thiệu Dịch Vĩ gợi lên khóe miệng: “Sau đó anh liền rơi vào ái tình?”

“Thật đúng là bị cậu nói trúng rồi. Tiểu tử đó là người Tứ Xuyên, trắng trẻo sạch sẽ, phơi nắng kiểu gì đều không bị đen đi. Người đó đặc biệt thẹn thùng, cậu nói chuyện với hắn, hắn một câu cũng không xen vào, liền dùng đôi mắt to sáng lấp lánh nhìn cậu, nói chuyện với hắn cực kì thoải mái! Kia chính là mối tình đầu của tôi, cậu biết rồi đó, khi đó tuổi còn nhỏ, thích hắn, trong lòng đặc biệt rối, khi hắn vừa nhìn tôi,trong lòng liền hoảng, mỗi lần đi tìm hắn  liền mang theo túi hạt dưa, nói, Tiểu Xa, cậu đừng chỉ nhìn ta tôi nói a, cắn hạt dưa, đến cắn hạt dưa!”

“Tiểu tử kia thích cắn hạt dưa?”

“Không có. Hắn một hạt cũng không ăn, toàn bộ đều là tôi ăn sạch.”

Thiệu Dịch Vĩ cười.

“Đừng cười a. Lúc ấy thực khẩn trương, không dám nhìn ai, tôi lại chết vì sĩ diện, như thế nào cũng phải giấu giếm một chút chứ. Cứ như vậy cắn một năm rưỡi, hiện tại đã thành thói quen, trong chốc lát không cắn miệng liền ngứa.”

“Vậy anh tỏ tình với Tiểu Xa đồng chí vào lúc nào a?”

“Tỏ tình cái gì, tôi không có nói.”

“Nga……”

“Tôi thử hắn một chút, vẫn là một hài tử đơn thuần. Cậu nói này xem tất cả mọi người đều do cha mẹ nuôi dưỡng, ai cũng muốn nhìn thấy con mình có cuộc sống tốt đẹp? Việc này cũng đâu phải là tốt, có thể không thượng liền không thượng, tôi chính là ngày thường có chút hỗn tạp, cũng không thể làm cái việc thiếu đạo đức bẻ cong con người ta.” Nói tới đây Đỗ Phi thương cảm mà khịt khịt mũi, “Tiểu tử đó năm trước cưới vợ, mời tôi tôi không đi, tôi sợ tức cảnh sinh tình.”

Thiệu Dịch Vĩ nhấp miệng vẻ mặt  thâm trầm  vỗ vỗ hắn: “Đại ca, tôi liền thích  tính tình này của anh! Hôm nay nói cái gì tôi đều phải mời ngài uống một chén,  chờ tôi đi mua.”

Chờ hắn bưng hai ly rượu quay lại đây, Đỗ Phi đã khôi phục, nhìn chằm chằm một bóng người ở xa chỉ cho hắn xem: “Ta thích người như vậy.”

Thiệu Dịch Vĩ vừa thấy, cư nhiên là Hà Huy, xem ra là cùng mấy người trong ký túc xá đi mua đồ. Vì thế bĩu môi, “Người này tôi biết.”

“Nga?” Đỗ Phi liếc hắn một cái.

“Học cùng trường,” hắn liền chuyển đề tài, “Đêm qua vốn dĩ định đi tìm đối tượng, bị anh trì hoãn, cái gì cũng không thành.”

“Nha ~, nơi đó có cái gì tốt đâu?” Đỗ Phi khinh thường, “Dân số già* của Trung Quốc mới tới chỗ đó, còn không bằng……” Hắn đột nhiên ánh mắt sáng lên: “Ai ai, cậu xem người kia thế nào?”

*Ý của Đỗ Phi là chỉ những người có vợ con rồi, hoặc trung trung tuổi, tầm từ hơn 30 hoặc 40 tuổi trở lên, chứ không có nhiều thanh niên hoặc mỹ thiếu niên

Thiệu Dịch Vĩ lại nhìn qua, không khỏi cười. Hôm nay là ngày gì vậy, như thế nào ai cũng đều đến đây vậy?

“Người đó là bạn cùng phòng, ngủ giường đối diện.”

“Đi mẹ ngươi đi!” Đỗ Phi nổi giận: “Thấy người thuận mắt liền biến thành đồng học của cậu, tiện nghi như vậy cũng bị cậu chiếm!”

“Không tin? Không tin tôi kêu cho anh xem.” Hắn kêu: “Diệp Hoài!”

Diệp Hoài một người ngồi ăn đang nhàm chán chơi di động, nghe thấy có người kêu hắnmình liền ngẩng đầu, thấy Thiệu Dịch Vĩ cùng một người rất tuấn tú đã đi tới.

Thiệu Dịch Vĩ ở chỗ đối diện Diệp Hoài ngồi xuống, Đỗ Phi cũng ngồi xuống, thấy trên bàn Diệp Hoài trống rỗng, Thiệu Dịch Vĩ liền hỏi: “Cậu chờ bạn gái sao?”

“Không, nàng đang ở trường học.”

“Vậy cậu đây là?”

“Đợi lát nữa đi mua mì Quan Đông.”

“Làm gì lại phải đợi lúc nữa?” Thiệu Dịch Vĩ khó hiểu.

“Qua 9 giờ mua rẻ hơn.”

“Tại sao?” Lần này là Thiệu Dịch Vĩ cùng Đỗ Phi trăm miệng một lời.

Diệp Hoài nhìn bọn họ liếc mắt một cái, làm ra vẻ đương nhiên nói: “10 giờ liền đóng cửa, không bán rẻ bọn họ liền phải đổ đi.” Cậu nhìn xem thời gian, không sai biệt lắm, mới đứng dậy hướng phố ăn vặt đi đến.

Đỗ Phi nói: “Vị đồng học này của cậu thật thú vị nha.”

Thiệu Dịch Vĩ cười cười, thuận tay lấy túi hạt dưa của Đỗ Phi, đưa đến bên miệng mới giác ngộ: “Khụ! Tôi nào có giống anh! Một chút hình tượng đều không có!”

Diệp Hoài bưng hai cái hộp trở lại, đưa cho Thiệu Dịch Vĩ bọn họ một hộp: “Cho hai người ăn.”

Đỗ Phi không chút khách khí mà ăn, “Hương vị không tồi, bán như thế nào?”

“Ngày thường một hộp hai ba khối, qua 9 giờ hai ba khối một hộp.”

Sau khi ăn xong, Đỗ Phi sống ở phía ngược đường với họ, liền ở cửa siêu thị cùng bọn họ chia tay. Đi vài bước mới quay đầu lại cùng Thiệu Dịch Vĩ làm thủ thế: Đừng quên gọi điện cho tôi!

Thiệu Dịch Vĩ vươn tay: OK!OK!

Diệp Hoài chưa từng mở miệng hỏi người đó là ai, chỉ dùng ánh mắt nhìn hắn.

Thiệu Dịch Vĩ vội vàng trả lời: “Đây là một cái bằng hữu của tôi, kêu Đỗ Phi.”

Trở lại ký túc xá, vừa lúc đang náo nhiệt. Cao Phong định viết thư tình cho nha muội muội, Giả Lượng làm tham mưu, khoa tay múa chân. Lưu Vĩnh Duệ đã là người của Ban tuyên truyền của Hội sinh viên, vội vàng hoàn thành công việc được giao — rửa và phân loại ảnh của buổi liên hoan các đại học do thành phố tổ chức.

Cậu ta liền giơ lên một tấm ảnh: “Đây là đệ nhất mỹ nhân trong truyền thuyết của hệ quản lí!”

Hai người kia liền vây lại xem.

“Ta phi! Mặt đầy là phấn, đẹp ở chỗ nào?”

“Khí chất!” Giả Lượng quay đầu đang muốn đi ra ngoài rửa mặt lại hỏi Thiệu Dịch Vĩ: “Aiz lão đại,  hoa hậu giảng đường của trường ta là ai?”

“A?” Thiệu Dịch Vĩ chớp chớp mắt: “Nha muội muội, làm sao vậy?”

Cao Phong mũi nở hoa: “Đúng vậy, này còn phải hỏi!”

Lưu Vĩnh Duệ lại đưa ra một bức ảnh: “Người này được công nhận.”

Hai người kia lại kéo lại xem.

“Di? Bên cạnh, không phải là chủ tịch?”

“Ân, hai người đó giới thiệu chương trình. Mấy người không biết, ở cao tầng của Hội sinh viên, tai tiếng của hai người này nổi danh là ồn ào huyên náo!”

“Kim Đồng Ngọc Nữ a.”

Thiệu Dịch Vĩ phi thường bát quái chen tới: “Ta nhìn xem ta nhìn xem.” Nhìn liếc mắt một cái, “Đều là một dáng vẻ như vậy.”

“Hừ,” Lưu Vĩnh Duệ chê cười: “Cậu là không ăn được nho thì nói nho còn xanh đi!”

Thiệu Dịch Vĩ bưng cái chậu rửa mặt đi ra ngoài, một bên lẩm nhẩm lầm nhầm: “Ăn qua, bất quá cũng đều vậy.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.