Nhìn người đàn ông mặc đồ tây trước mặt, kỳ thật tôi chẳng nói nên lời.
Bỗng dưng rơi vào yên lặng, tôi không nói và có vẻ như anh ta cũng không có ý định nói.
“À…, ý là tôi có thể đi trước không…” Với không khí như thế làm cho tôi có cảm giác ngạt thở không có cách nào hít thở được, đôi tay siết chặt làn váy che lại đùi, ánh mắt có chút lơ lửng không dám nhìn thẳng vào anh.
Nhưng anh ấy lại không nói gì, chỉ híp mắt đánh giá tôi.
Tôi cũng không biết rõ, chúng tôi chia tay đã gần một năm, anh ấy từ một học sinh nam bình thường bây giờ đã biến thành tổng giám đốc đang ký tên lên văn kiện để cho ra quyết định cuối cùng kia rồi.
“Vậy tôi đi trước…, phỏng vấn cũng đã xong rồi…” Tôi bắt đầu nói năng lộn xộn, nhưng vẫn không nhìn vào anh, chỉ lui lại về phía sau rồi dự định quay ra ngoài.
Người mà mình từng nghiêm túc yêu chỉ cần nhìn lại một chút thì trái tim nơi lồng ngực này vẫn sẽ tiếp tục đập mạnh.
“Không được đi.”
Người đàn ông bỗng nhiên cất tiếng nói làm cho tôi đứng lại sững sờ ngay tại chỗ.
“Tôi không cho phép cô đi.”
Anh ấy đứng lên, với đôi chân dài ấy bước một bước là đã kéo gần khoảng cách của chúng tôi lại với nhau, tôi theo bản năng lùi về sau một bước để vẫn duy trì khoảng cách an toàn.
Nhìn thấy tôi kháng cự thì đầu tiên anh ấy hơi sửng sốt, sắc mặt sau đó cũng không tốt lắm, khoé miệng cong lên mang theo vẻ châm chọc.
“Thiếu chút nữa thì đã quên, năm đó chính em là người tuỳ tiện đá tôi đi.”
Nghe được anh nói như vậy, dĩ nhiên là tôi rất muốn cười.
Làm sao tôi có thể có năng lực đá một sinh viên tài cao học giỏi của trường kiêm tổng giám đốc có địa vị xã hội khá cao trong xã hội này đây?
Nói về sao Bò Cạp thì là nói về anh ấy đúng không, cực kỳ thù dai, rõ ràng chỉ là một hiểu lầm nhưng lại lấy ra nói nhiều lần như thể không nói ra thì trong lòng sẽ khó chịu vậy.
Từ sau khi gặp được anh ấy, tôi đều mang thái độ kính nhi viễn chi đối với những người con trai thuộc chòm sao Bò Cạp. Mỗi lần nhìn thấy chòm sao này trong đầu tôi sẽ nhanh chóng vẽ ra hình dáng của anh ấy, giống như là nhìn thấy một người cùng họ với anh cũng sẽ nghĩ đến anh ấy, nhìn thấy người có cùng sinh nhật với anh cũng nghĩ đến anh ấy, chỉ cần bất cứ thứ gì có liên quan đến anh tôi đều nghĩ đến anh ấy.
Tôi rất căm ghét bản thân mình như vậy.
“Nói đùa rồi.” Tôi nghiêng mắt không nhìn đến anh, “Người theo đuổi anh nhiều đến như vậy thì cũng không cần dây dưa quấn lấy tôi đâu đúng không?”
“Dù sao anh cũng không thèm khát tình yêu của tôi.”
Nghe được tôi nói thế thì anh bỗng kinh ngạc, lúc phục hồi lại tinh thần thì giống như nhìn tôi cười nhạo, thay đổi dáng vẻ thoạt như là không rõ ý gì.
Tôi thấy được dáng vẻ này của anh thì thầm cảm thấy kỳ quái.
Anh không có trả lời câu hỏi của tôi ngay lập tức, mà chỉ áp sát về phía tôi một chút, lùi vài bước nữa thì đã tựa lưng lên tường rồi.
“Anh anh anh không được đùa bỡn lưu manh à nha.”
Nghe tôi nói thế thì anh cười khẽ, như hiểu được cái gì rồi đột nhiên cúi người ghé sát bên tai tôi nói:
“Không có những cô gái khác theo đuổi, theo đuổi anh chỉ luôn có một cô gái mà thôi.”