Chuyện Xưa Đế Kinh

Chương 5




Edit: Lãng Nhược Y

Beta-er: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Đêm nay ta luôn cảm thấy trong lòng không yên, Hạ Hầu Di cùng ta xem tấu chương, dường như phát hiện ta khác thường, quay đầu cười nói với ta: "Mệt mỏi thì đi nghỉ ngơi đi, ta phê duyệt số tấu chương này giúp muội."

Tấu chương lớn bé ít nhất cũng có mấy trăm bản, Bệ hạ trăm công ngàn việc, ta cần phải sàng lọc ra trước, sau đó mới trình những những tấu chương quan trọng lên cho người. Những việc này, lúc trước vốn là của Hạ Hầu Di. Ta lo Bệ hạ nhìn thấy chữ viết của hạ Hầu Di sẽ có khúc mắc, nên chỉ miễn cưỡng cười cười, lấy lại bút trong tay Hạ Hầu Di, nói: "Huynh nghỉ ngơi trước đi, ta không mệt."

Phía ngoài vang lên tiếng đập cửa, cắt ngang những lời định nói của Hạ Hầu Di, ta ngẩng đầu hỏi chuyện gì, chỉ nghe thị nữ nói Trương Thiếu Khanh của Hồng Lư Tự cầu kiến.

Ta nhất thời yên lặng. Hạ Hầu Di biến mất hai năm, mọi người đều cho rằng hắn đã chết, Hồng Lư Tự cũng bị người khác chiếm mất, bây giờ Bệ hạ vẫn chưa bố trí chức quan cho Hạ Hầu Di.

Ta giương mắt, thần sắc Hạ Hầu Di vẫn như thường, chỉ nhìn ta hơi mỉm cười: "Không sao, có lẽ Trương Thiếu Khanh có việc gấp."

Ta gật gật đầu, bảo tỳ nữ mời Trương Thiếu Khanh vào. Trước khi Trương Thiếu Khanh vào cửa, ta lại nhìn bóng dáng đơn bạc của Hạ Hầu Di, không nhịn được nói: "Nhớ phải uống chén canh nhiệt để ấm thân."

Hạ Hầu Di quay đầu lại, gật đầu cười với ta. Ta yên lòng, thấy tỳ nữ đã dẫn người đến phía sau cửa mới cau mày hỏi Trương Thiếu Khanh: “Đêm khuya đến thăm, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trương Thiếu Khanh do dự trong chốc lát, nở nụ cười nịnh nọt lấy lòng, do dự hồi lâu mới chuyển câu chuyện lên người Hạ Hầu Di: “Hạ Hầu đại nhân vạn hạnh trở về, vậy chức vụ ở Hồng Lư Tự nên sắp xếp thế nào…… Bản án cũ kia nên giải quyết ra sao?”

Ta lạnh mặt đánh giá hắn, giọng nói có chút không vui: “Ngươi an tâm làm việc của ngươi đi, chuyện của Hạ Hầu Di Bệ hạ tự có sắp xếp riêng của người.”

Giống như đã nhận được lời đảm bảo từ ta, mặt Trương Thiếu Khanh lộ vẻ vui mừng không ngừng nói lời cảm tạ rồi rời khỏi phòng. Nhưng ta nghĩ đến bản án cũ mà hắn nhắc đến, khó tránh khỏi tâm phiền ý loạn. Năm đó Hạ Hầu Di không rõ sống chết, Trần Đạt và Lý Tham vẫn bị giam trong kinh thành, Bệ hạ còn chưa xử trí.

Đang lúc suy tư, Hạ Hầu Di lại tới. Hắn nhìn ta cười đầy ôn hòa, trên vai vẫn còn vài bông tuyết chưa tan, tay bưng hai chén canh nóng hôi hổi. Ta vội đứng lên, tiếp lấy hai chén canh trong tay hắn, còn đang khó hiểu muốn hỏi, Hạ Hầu Di lại kéo tay của ta, sự ấm áp trên bàn tay to rộng của hắn truyền vào lòng bàn tay ta. Hạ Hầu Di nhìn ta, đáy mắt có chút dao động, sau đó lại nhìn ta cười, ta còn chưa hiểu được hàm ý trong đó, lại thấy hắn cong môi nhẹ nhàng nói: “An Vân, chúng ta thành thân đi.”

Ta không hiểu, rõ ràng Hạ Hầu Di đang cười, nhưng sao ta lại có cảm giác mình đã nghe thấy tiếng thở dài nặng nề sau lời kia của hắn, giống như sự giãy giụa cuối cùng sau khi đã vội vàng quyết đoán.

Ta ngây người một lúc, hắn lại nhẹ nhàng kéo tay của ta, ta nhất thời luống cuống, hoảng loạn vô cùng, vội vàng rút tay ra. Ta nghiêng đầu nhìn số công văn trên bàn, bàn tay run run tìm kiếm một quyển sổ nhỏ, tóc đen rủ xuống che mất biểu cảm trên mặt, ta miễn cưỡng cười nói: “Đi nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải lên triều.”

Hạ Hầu Di đứng ở ta phía sau ta một lúc lâu không nói, qua một hồi lâu hắn mới khẽ mỉm cười gật đầu, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì, nói với ta mấy câu rồi rời đi. Chờ hắn ra khỏi phòng, ta mới thả lỏng tinh thần, cả người như đang trôi nổi trong nước vậy, đầu óc hỗn hỗn loạn loạn, cũng không biết mình đang suy nghĩ cái gì.

Ta nghĩ, có lẽ bệ hạ đã nói đúng một câu, hắn nói: “An Vân, nàng không yêu Hạ Hầu Di.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.