“Ta ấy à…” Ngụy Khải mở miệng, hiện lên một chút ý cười, “… Chỉ tín nhiệm người chết.”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, hơn mười cỗ Hành Thi phía sau đột nhiên đung đưa tấn công về phía Ôn Tĩnh. Ôn Tĩnh thấy thế, kinh hoàng lúc trước biến mất, vẻ khinh thường hiện lên trên mặt, vung chưởng đón đánh.
Hành Thi hành động chết lặng, ngay cả người bình thường cũng có thể đoán được bước di chuyển, sao có thể là đối thủ của Ôn Tĩnh. Chỉ trong chớp mắt, đã có mấy cỗ Hành Thi bị Minh Lôi chưởng đánh trúng, ngã xuống đất không dậy nổi, cũng không còn năng lực để công kích nữa.
Ngụy Khải nhìn tình hình phát triển như vậy, cũng không kinh không sợ. Hắn chậm rãi buông “Thao cổ hương” trong tay, mỉm cười nhìn đám Ninja Nhật Bản trước mặt bị Hành Thi cuốn lấy, chậm rãi mở miệng, nói: “Tuy Ôn đảo chủ có một thân võ nghệ cao cường, chỉ tiếc cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Vận số Đông Hải đã cạn, chư vị bằng hữu Nhật Bản cần gì phải chôn cùng hắn?”
Đám Ninja lần đầu gặp phải Hành Thi, giao chiến liền rơi vào hoàn cảnh xấu, đã có khiếp sợ, lại nghe thấy những lời này của Ngụy Khải, liền nảy sinh ý nghĩ chạy trốn.
Ôn Tĩnh nghe vậy, nói: “Chuyện đã tới nước này, ngươi cho là lão phu còn để ý đến vấn đề bị người của mình xa lánh sao?” Trong lúc hắn nói chuyện, tấn công lên, đánh thẳng về phía Ngụy Khải.
Ngụy Khải cũng nghiêm túc, khởi chưởng đón nhận. Hai người lập tức lao vào nhau giao chiến, không phân rõ thân ảnh.
Ngụy Khải và Ôn Tĩnh đều cùng tu luyện Minh Lôi chưởng. Nhưng Ôn Tĩnh dù sao cũng vẫn là người từng trải, nội lực tinh thâm, đối chiến thong dong, Ngụy Khải tất nhiên rơi vào bất lợi. Nhưng nơi này là phân đà của Thần Tiêu, Ngụy Khải lại chiếm được địa lợi*.
(* Địa lợi: Trong thiên thời địa lợi)
Chỉ thấy Ngụy Khải không chút hoang mang, hóa giải sát chiêu của Ôn Tĩnh, đánh trả một chưởng. Ôn Tĩnh tự nhiên xuất chưởng đón đánh. Song chưởng va chạm, Ngụy Khải bị bức lui. Hắn ổn định thân hình, lại tao nhã cười, lập tức, quay người lại, rút binh khí vừa rồi mới cắm lên trên pháp trận.
Họa kích “Tư Thần”, vốn là thần khí của Anh Hùng Bảo. Ngụy Khải nắm chặt họa kích, trong một chớp mắt, lập tức đưa kích quét nang một cái.
Ôn Tĩnh kiêng kị thần khí, liền lui lại mấy bước. Hắn dùng tay không, tất nhiên bất lợi, liền cũng sinh ra ý niệm dùng thần khí. Nhưng hiển nhiên là Ngụy Khải nhìn ra tâm tư của hắn, chiêu thức từng bước ép sát, không cho Ôn Tĩnh có một khe hở để lấy binh khí.
Cho tới nay, thứ Ngụy Khải sử dụng đều là Minh Lôi chưởng, cũng chỉ có duy nhất một lần trong trận đoạt lấy vị trí bảo chủ Anh Hùng Bảo hắn mới sử dụng võ học nhà mình. Nhưng mà, lần đó hắn chỉ chuyên tâm cầu bại, căn bản không hề thể hiện ra công phu thực sự. Mà giờ phút này, họa kích trong tay được hắn điều khiển lại vô cùng sắc bén bá đạo, hiển nhiên là khổ luyện đã lâu.
Ôn Tĩnh liên tục lui lại vài bước, tránh khỏi mũi nhọn của họa kích. Tuy rằng địa thất kia trống trải, nhưng dù sao cũng là không gian kín, thế công của họa kích dần ép sát, không mất bao lâu, Ôn Tĩnh đã không còn đường thối lui.
Ngụy Khải đem họa kích đưa ra sau người, ngược lại xuất chưởng, đánh thẳng vào Ôn Tĩnh.
Ôn Tĩnh chỉ đành xuất chưởng đón đỡ.
Song chưởng va chạm, trong lúc đó, Ôn tinh chỉ cảm thấy một cỗ kình lực xuyên qua cánh tay, đánh thẳng vào ngực. Dưới cái đau đớn đó, hắn lảo đảo nghiêng người, lúc này đây, rõ ràng đã thật sự chấn kinh rồi.
“Ngươi…” Hơi thở của Ôn Tĩnh đã loạn, trừng lớn hai mắt, nhìn Ngụy Khải.
Ngụy Khải mỉm cười, nói: “Ôn đảo chủ, xem ra, so về nội lực, ta vẫn cao hơn ngươi một bậc.”
Đau đớn trong ngực Ôn Tĩnh càng ngày càng tăng. Nhìn xuống cánh tay, gân mạch đã sưng phù lên, thật sự khiến cho người ta kinh hãi. Tình trạng như vậy, rõ ràng là do tác dụng của Minh Lôi chưởng. Chỉ là, hắn không bao giờ có thể tưởng tượng được, chưởng lực của Ngụy Khải lại có thể thắng hắn.
“Không có khả năng…” Ôn Tĩnh cắn răng, nói, “Ngươi… Ngươi là một kẻ hậu sinh, làm sao có khả năng…”
Ngụy Khải nhìn bốn phía, mới vừa rồi, lời hắn nói đã khiến tâm lý của đám người Ninja Nhật Bản dao động, hiện tại, Ôn Tĩnh trúng thương. Ninja đã sớm ào ào trốn chạy, không còn tâm lý chiến đấu nữa.
Hắn nhìn cục diện dần dần yên tĩnh lại, lẳng lặng nở nụ cười. Hắn đưa họa kích ra đặt ngang trước mặt, mở miệng nói: “Người tập võ, nếu như không có thiên phú, vậy cũng chỉ còn con đường cần lực (cần cù nỗ lực). Cần cù bù thông minh, quả nhiên là thế.”
Ôn Tĩnh cùng nhìn về phía họa kích trong tay hắn. Trong ba người thừa kế Anh Hùng Bảo, chỉ có tam tử Ngụy Dĩnh là có thiên phú cao nhất, có thể coi là kỳ tài võ học. Còn nhị tử, cũng chỉ là hiếm thấy bình thường. Nửa năm trước, cái người Ngụy Khải này, ở trên giang hồ, cũng chỉ là một tên tiểu bối không có chút tiếng tăm. Mà ngày nay, hắn lại có thể chỉ bằng hai chữ “Cần lực” này, đánh bại kẻ là tiền bối như mình. Nghị lực như vậy, thực khiến cho người ta sợ hãi.
Ngụy Khải nói xong, ngẩng đầu nhìn Ôn Tĩnh, tiện đà vươn tay, gạt mạnh họa kích.
Ôn Tĩnh vốn đã bị Minh Lôi chưởng làm tổn hại đến nội tức, nhưng vẫn cố dựa vào một cỗ oán khí trong lòng, đánh ra một chưởng, đầy Ngụy Khải ra.
Ôn Tĩnh lảo đào, đi vào trong pháp trận, rút song đao “Trục Dương” ra. Binh khí trong tay, Ôn Tĩnh lập tức có thêm tin tưởng. Nhưng mà, lúc này, Hành Thi lại bắt đầu chuyển động, đánh về phía hắn.
Ôn Tĩnh thấy thế, chỉ đành ứng đối. Nhưng thật sự là không địch nổi số đông, dần dần lộ ra bại thế.
Trong lúc đang triền đấu, Ngụy Khải tìm được khe hở, tấn công lên.
Trong lúc đó, Ôn Tĩnh cuống quýt, không kịp tránh thoát, mũi nhọn họa kích kia chợt lóe lên, đâm vào trong ngực hắn. Ôn Tĩnh bỗng chốc cứng người lại. Hắn chậm rãi cúi mắt, nhìn họa kích, bên trong thần sắc đột nhiên hiện lên suy sụp.
Ngụy Khải nới tay, trên mi mày lúc đó tràn ngập khoái ý.
Ôn tĩnh cứng người, chậm rãi quỳ xuống, máu tươi tràn ra, men theo họa kích, chậm rãi rơi xuống, nhiễm đỏ pháp trận bằng cẩm thạch. Ôn Tĩnh cố hết sức ngẩng đầu, nhìn Ngụy Khải.
Ngụy Khải nhìn xuống hắn, vẻ mặt kia dĩ nhiên giống như kẻ làm quân chủ.
Ôn Tĩnh dùng hết khí lực nâng tay, cầm binh khí ném về phía Ngụy Khải.
Ngụy Khải cũng không né tránh, đao phong xẹt qua gương mặt hắn, cắt đứt vài sợi tóc. Ngụy Khải lẳng lặng nhìn Ôn Tĩnh, mãi đến khi đồng tử Ôn Tĩnh dần dần giãn ra, không còn sinh khí.
Ngụy Khải lạnh lùng cười, lẩm bẩm: “Đi không tiễn, sau này không hẹn gặp lại.”
Trong địa thất đột nhiên an tĩnh lại, Hành Thi đong đưa đứng xung quanh Ngụy Khải, cảnh tượng quỷ dị.
Ngụy Khải đi đến trước mặt Ôn Tĩnh, rút họa kích ra, một lần nữa đặt lại lên pháp trận. Tiếp theo, hắn nhặt thanh đao Ôn Tĩnh đã ném đi lên, để vào. Sau khi thất cả đều được đặt lại, hắn đứng giữa pháp trận, cất cao giọng nói: “Nếu như ngươi có thể thu thập đủ chín kiện thần khí, ta liền đem bí mật về Cửu Hoàng nói cho ngươi.”
Trong lúc hắn nói chuyện, dưới chân đạp mạnh một cái, chín đỉnh ngôi sao trong pháp trận hạ xuống, vách tường địa thất chậm rãi nâng lên, lộ ra một ngục thất. Ngục thất kia dùng thép tinh luyện để chế ra. Mỗi thanh thép đều rộng bằng một miệng bát, vô cùng thô to. Chỉ thấy, ngục thất kia được bài trí như một gian tăng phòng, án thư, giường ngủ, cái nào cũng có. Trong ngục thất có một người đang ngồi, chỉ thấy tóc hắn bạc trắng, thân mặc vân bào, là trang phục của người tu đạo. Thân hình hắn mảnh khảnh, ngồi khoanh chân trên gối, mặc dù đang ở trong ngục thất, lại tỏa ra khí chất thản nhiên.
Ngụy Khải nhìn đạo nhân kia, tiếp tục nói: “Hiện tại, ta đã mang tất cả thần khí đến đây, ngươi có thể nói đáp án cho ta chứ, Thiên Sư?”
Người trong lao ngẩng đầu, vẫn là hạc phát đồng nhan*, hoàn toàn không có chút sắc thái tuổi già nào. Hắn không phải ai khác, đúng là chưởng môn của Thần Tiêu phái, Xung Hư Diệu Đạo tiên sinh, Vương Văn Khanh!
(* Hạc phát đồng nhan: tóc bạc mặt hồng hào, già nhưng vẫn tráng kiện)
Vương Văn Khanh nhìn Ngụy Khải, lạnh nhạt cười, tiện đà, nâng tay đánh đàn.
“Xem ra, cuối cùng ngươi vẫn không đoán ra được bí mật về Cửu Hoàng, cuối cùng cũng vẫn cần quay lại nơi này của bần đạo.” Cùng với tiếng đàn, Vương Văn Khanh mở miệng nói.
Ngụy Khải nhìn hắn, trầm mặc.
Vương Văn Khanh lắc đầu, than một tiếng, nói: “Luôn có người cả đời tính toán, cho rằng bản thân hiểu rõ thiên mệnh, chỉ tiếc, tất cả đều là vô căn cứ. Bên trong mọi việc, sớm đã có an bày…”
Nghe thấy thế, Ngụy Khải nhíu mày, nói: “Thiên Sư cần gì phải cố làm ra vẻ huyền bí.”
Vương Văn Khanh đè dây lại, dừng tiếng đàn, cười nói: “Ngày đó ngươi ám toán bần đạo, lại không hạ sát thủ. Nhất định là muốn mượn tên bần đạo để hiệu lệnh Thần Tiêu, và cũng để lấy được bí mật về Cửu Hoàng. Tình thế hôm nay, nếu bần đạo đem bí mật này nói ra, chẳng phải là chỉ còn con đường chết?”
Ngụy Khải nghe hắn nói như vậy, mày nhíu càng chặt, nói: “Ta đã có được Cửu Hoàng thần khí, tất nhiên có tư cách tọa ủng thiên hạ! Đây là thiên mệnh quy về! Thiên Sư tội gì phải nghịch thiên mà đi?!”
Vương Văn Khanh nâng tay, bấm đốt ngón tay tính toán, nói: “Người có Cửu Hoàng, có được thiên hạ. Thật sự là thiên mệnh quy về. Chẳng qua, hôm nay người có được thần khí, lại không phải là ngươi.”
Ngụy Khải nghe vậy, nhìn khắp mọi nơi. Trong địa thất, ngoại trừ hắn, chỉ có một đám Hành Thi và cái kẻ chết không nhắm mắt Ôn Tĩnh kia, không còn ai khác. Trong lòng hắn không hiểu, lại nhìn về chín kiện binh khí đặt trên pháp trận kia.
Vương Văn Khanh buông tay xuống, tiếp tục đánh đàn, lại nói: “Bí mật này, nói cho ngươi cũng không sao…”
Ngụy Khải mạnh mẽ xoay người, nhìn về phía Vương Văn Khanh. Trên vẻ mặt, có thêm một chút khẩn trương.
Vương Văn Khanh mang theo ý cười lạnh nhạt, chậm rãi nói: “Ngươi nghe cho rõ…”
……….
~~~~~~~~~~~ Dưới đây là thời gian luận đạo phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~
Vào tảng sáng, trên bầu trời chỉ có duy nhất một ngôi sao mai, rạng rỡ tỏa sáng. Vạn vật câu tịch, chỉ đợi một tia nắng sớm hiện lên.
Khi tới được phân đà của Thần Tiêu trong thành Nam Phong, Tiểu Tiểu ngẩng đầu, nhìn thoáng qua ngôi sao mai kia. Trong lúc đó, không khí tươi mát, thấm nhập huyết mạch, khiến nàng cảm thấy có một tia hàn ý.
Nhân mã đi trước thấy liên minh đã đến, liền từ chỗ ẩn nấp quanh đạo quan hiện thân, tiến lên, đem chuyện Ôn Tĩnh đánh bất ngờ hôm nay thuật lại một lần, lại báo thêm hành tung của Ngụy Khải. Mọi người nghe xong, liền muốn xông lên tổng tiến công.
Hạ Lan Kỳ Phong lại nói: “Mặc dù Ôn Tĩnh đánh bất ngờ, nhưng lần thảo phạt phân đà này chắc chắn cũng vẫn bị tổn thất nghiêm trọng. Mà Ngụy Khải phản bội Thần Tiêu, nhất định bên người không còn nhiều cấp dưới. Bắt hai người này không cần huy động nhiều người, cứ lưu người lại thủ vệ bên ngoài, đề phòng viện quân.”
Tiểu Tiểu vốn chỉ là minh chủ trên danh nghĩa, cho nên nếu Hạ Lan Kỳ Phong đã mở miệng, người xung quanh không ai phản đối, nàng liền sảng khoái đáp ứng. Một lát sau, mọi người liền chọn được vài người đi vào đạo quan. Người đứng đầu Thần Tiễn Liêm gia, liên minh Đông Nam Hải, Anh Hùng Bảo, Thái Bình thành, Tụ Phong trại, Huyền Linh Đạo, Nhạc Lam Kiếm phái, cùng vài tinh anh, do chính minh chủ tự mình dẫn đường, đi vào bên trong. Bên ngoài, để lại Hạ Lan Kỳ Phong và Ba Kích Thiên trông giữ, khống chế đại cục.
Giờ này khắc này, Tiểu Tiểu vậy mà lại có cảm giác không thể thoái thác. Nàng hạ kiệu, nhìn đạo quan trước mặt, trong lòng bình tĩnh, hoàn toàn không hề e ngại.
Đúng như lời Hạ Lan Kỳ Phong đã nói, bên trong đã không còn nhiều đệ tử Thần Tiêu. Trên đường ngẫu nhiên có ngăn trở cũng đều là Hành Thi. Bỉ Tử tùy thị bên người Tiểu Tiểu, một tấc cũng không rời. Nàng cầm đèn đi ở phía trước, mùi hương trong đèn, đuổi Hành Thi đi. Một đường đi vào này, tự nhiên không có nửa điểm khó khăn.
Mọi người tiến vào đã được một lát, vẫn như cũ không thấy Ôn Tĩnh và đám người Ngụy Khải. Đang lúc mọi người cố gắng tìm kiếm, bỗng nhiên, tiếng đàn nhè nhẹ, từ sâu phía bên trong đạo quan truyền ra.
Tiểu Tiểu nghe tiếng, không khỏi thất thần.
Một bên, Ôn Túc cũng nhíu mày, có chút đăm chiêu. Ngụy Dĩnh cũng cảm thấy tiếng đàn quen tai, sau khi suy nghĩ, kinh ngạc mở miệng: “Tả minh chủ, này…”
Tiểu Tiểu nhìn theo phương hướng tiếng đàn truyền đến, nhẹ giọng nói: “Cảm thán nghìn đời phong vân biến hóa, chiến tranh bốn biển, máu đỏ chiến giáp. Mưu đồ bá nghiệp, đắc ý một lúc, chớp mắt tóc đã bạc. Mọi tính toán cũng không ngăn nổi thành bại trong phút chốc, cảm thán một đời cũng chỉ như khói hoa. Tỉnh rượu, mộng cũng đã tàn, nửa đời chìm nổi, hỏi ai vướng bận.”
Khúc nhạc này, là khúc sư phục thường hay đàn nhất, Nghe qua thì cảm thấy tràn ngập bất đắc dĩ, nhưng nghe một thời gian dài, lại cảm thấy có chút thoải mái, dí dỏm. Mà một khúc này cũng là khúc nàng quen thuộc nhất, nhưng lại đàn kém nhất. Những suy nghĩ bên trong đó, chỉ sợ cả đời này nàng cũng không học được.
Mà hôm nay, một khúc này dùng đàn cổ diễn tấu, thiếu đi thanh âm thê lương của đàn tam huyền, lại có hơn một phần thanh lãnh biến ảo.
Nàng ổn định tinh thần, bước nhanh về hướng tiếng đàn phát ra.
Trong đạo quan, có một gian phòng luyện đan. Mọi người đi vào trong phòng, liền nhìn thấy lò luyện rời khỏi vị trí, một cái bí đạo rõ ràng hiện ra trước mắt.
Tiểu Tiểu nghi hoặc trong lòng, đang định dẫn đầu đi xuống bí đạo, lại bị Liêm Chiêu ngăn lại. Liêm Chiêu nhìn nàng, cười nhẹ một cái, đi ở phía trước nàng.
Tiểu Tiểu ngẩn người, nhưng lập tức liền cười, thành thành thật thật đi theo hắn.
Bí đạo cũng không dài, cầu thang cũng chỉ có hơn mười bậc, sau khi đi xuống cầu thang, tiếng đàn càng thêm rõ ràng. Có ánh sáng mờ nhạt ẩn hiện, dẫn mọi người đi vào trong một gian địa thất.
Chỉ thấy bên trong gian địa thất kia, chất kín Hành Thi. “Khu cổ hương” trong tay Bỉ Tử dần dần khuếch tán, Hành Thi ào ào ngã xuống. Đợi mọi người nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong, đều bị kinh ngạc. Pháp trận kia bày kín “Cửu Hoàng thần khí”, Ôn Tĩnh quỳ trên đất, chết không nhắm mắt, Ngụy Khải trầm mặc đứng đó, đưa lưng về phía mọi người, còn cả lão giả đang thản nhiên đánh đàn trong ngục thất nữa…
“Sư phụ…” Khi Ôn Túc nhìn thấy Ôn Tĩnh, liền thất thanh gọi. Hắn chạy nhanh đến trước thi thể kia, quỳ một gối xuống, trong lòng nhất thời ngổn ngang trăm mối. Trải qua nhiều chuyện, cái gọi là tình cảm đã sớm không còn. Nhưng mà, giờ này khắc này, hắn không biết nên vì ân tình mười mấy năm dưỡng dục kia mà bi thương, hay vẫn là cảm thấy may mắn vì không phải tự tay mình giết chết hắn…
Tiểu Tiểu nhìn tình cảnh này, trong lòng nổi lên bi thương. Bên tai, tiếng đàn nhè nhẹ, quấn lấy suy nghĩ của nàng. Nàng chậm rãi ngước mắt, nhìn lão giả ngồi trong ngục thất kia, mở miệng: “Thiên sư… Vương Văn Khanh?”
Tiếng đàn im bặt, Vương Văn Khanh bên trong ngục thất ngẩng đầu, nhìn Tiểu Tiểu, lạnh nhạt cười.
“Là nàng…” Ngụy Khải đột nhiên mở miệng, tiện đà xoay người lại.
Một khắc kia, nhìn thấy hắn, Tiểu Tiểu không tự chủ được lui lại một bước. Từ trước tới nay, trên mặt Ngụy Khải, vẫn đều là ý cười. Mà giờ phút này, trên mặt hắn chỉ còn lại hận ý. Lạnh lẽo tựa băng, sắc bén như đao, phảng phất như là có thể đâm thẳng vào xương thịt.
“Thiên mệnh quy về…” Trong ánh mắt Ngụy Khải, đều là sát khí, “Ta không tin!”
Hắn nói xong, nhảy dựng lên, rút họa kích trong pháp trận ra, tấn công về phía Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, Liêm Chiêu ở bên cạnh đã tiến lên nghênh đón. Mọi người thấy thế, ào ào ứng chiến.
Ôn Túc ở một bên nghe tiếng đánh nhau, thoáng nhắm mắt, nâng tay, khép lại hai mắt Ôn Tĩnh. Sau đó, lập tức đứng dậy, gia nhập cuộc chiến.
Võ công của Ngụy Khải không kém, nhưng đối mặt vời nhiều cao thủ như vậy, cũng không thể chiếm được chút tiện nghi nào. Mà trong lúc hắn ra chiêu, tất cả đều vô cùng luống cuống, sơ hở chồng chất. Chỉ không lâu sau, liền rơi xuống thế hạ phong.
Cuộc chiến hỗn loạn, nhưng Tiểu Tiểu lại có một cảm giác xa cách kỳ quái. Nàng chỉ thấy bên người thật yên tĩnh, trong cái yên tĩnh kia, tiếng đàn lại vang lên, uyển chuyển quanh quẩn ở bên tai.
“Tiểu cô nương, ngươi tên là gì?”
Tiểu Tiểu nghe thấy vô cùng rõ ràng là Vương Văn Khanh đã hỏi như vậy.
“Tả Tiểu Tiểu.” Tiểu Tiểu bình tĩnh trả lời.
“Tiểu Tiểu,” Vương Văn Khanh gọi một tiếng, dừng một lát, hỏi, “Ngươi có từng nghĩ muốn chiếm được thiên hạ kia không?”
Vương Văn Khanh vừa dứt lời, chợt nghe Ngụy Khải quát: “Không có khả năng! Người trong thiên hạ ai cũng có thể, chỉ có nàng là không!”
Tiểu Tiểu quay đầu, chỉ thấy trên người Ngụy Khải đã sớm thụ thương, không còn sức lực để ngoan cố chống lại. Nhưng hận ý trong mắt hắn lại càng lúc càng mãnh liệt, dọa nàng khiếp đảm.
Trong địa thất, đột ngột an tĩnh lại. Bên trong tiếng đàn nhè nhẹ, chỉ còn lại duy nhất thanh âm của Vương Văn Khanh.
“Người có được Cửu Hoàng, có được thiên hạ. Thái Bình thành, Anh Hùng Bảo, Thần Nông thế gia, Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, Nhạc Lam Kiếm phái, Phá Phong Lưu, Thần Tiêu phái, Thần Tiễn Liêm gia, Thích thị. Có được chín gia tộc này tương trợ, cầu thiên hạ có khó gì…”
Người trong địa thất nghe được những lời này, tâm sinh mờ mịt, hai mặt nhìn nhau.
Ngụy Khải đột nhiên điên cuồng cười rộ lên. “Người có được Cửu Hoàng, có được thiên hạ… Hóa ra, ta vẫn luôn bị lừa. Thiên sư quả đúng là thiên sư, hay cho một chiêu bày mưu tính kế. Ngươi nói cho ta nơi cất giữ chín kiện binh khí này, chỉ là vì muốn kéo dài thời gian.” Hắn nhìn Ôn Tĩnh, lại ngước mắt nhìn Tiểu Tiểu, “Chỉ thiếu một chút… Rõ ràng ta đã nắm tất cả trong tay. Thiên sư, ngươi nói ta cả đời tính toán, vậy ngươi không phải sao?! Hiện giờ, người có thể có được thiên hạ cũng không phải là ngươi! Mà là vị ‘Tả minh chủ’ này… Ha ha ha…”
“Thế nhân nông cạn. Mượn lực Cửu Hoàng, làm quân chủ một phương, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đây là ước muốn thấp kém.” Vương Văn Khanh cười nhìn Tiểu Tiểu, nói: “Cả đời này bần đạo đều đang đợi một người có thể thống nhất được thiên hạ. Tiểu cô nương, ngươi hiểu được ý của ta sao?”
“Đừng có nói bậy!” Liêm Chiêu tiến lên một bước, trách mắng, “Thiên sư, ngài là người tu đạo. Hôm nay lại nói ra những lời đại nghịch bất đạo này, không phải đã làm thất vọng ân sủng của tiên đế sao?!”
Vương Văn Khanh đánh giá qua Liêm Chiêu, nói: “Trường cung, hộp tên, vị này hẳn là công tử của Thần Tiễn Liêm gia. Nhận bổng lộc vua, trung quân ái quốc. Quả nhiên là trụ cột đương thời. Nếu bần đạo đoán không sai, ngươi hẳn đang phụng mệnh thánh thượng, muốn tới tru sát bần đạo.”
Liêm Chiêu nhíu mày, trầm mặc.
“Không, không chỉ có bần đạo, tất cả đệ tử thuộc Thần Tiêu phái chỉ sợ cũng không thể tránh được một kiếp này.” Vương Văn Khanh vô cùng thản nhiên, trong giọng nói hoàn toàn không có chút ngại ý, “Gạt bỏ căn nguyên tai họa, củng cố triều cương. Trên phương diện này, thánh thượng thật sự là làm rất tốt, Nhạc nguyên soái cũng có thể trảm, bần đạo tự nhiên cũng có thể.”
“Lớn mật!” Vẻ tức giận của Liêm Chiêu hiện lên trên mặt, ngữ khí cũng càng trở nên nóng vội.
Vương Văn Khanh nở nụ cười, nói: “Liêm công tử, lời bần đạo vừa nói, ngươi cũng nghe thấy rồi đó. Giờ này ngày này, người có được ‘Cửu Hoàng thần khí’ không phải là bần đạo. Bần đạo nhiều nhất cũng chỉ là một trong Cửu Hoàng.” Hắn nhẹ nhàng thở dài một hơi, “Nếu như Liêm công tử thật sự muốn diệt trừ tai họa, vậy phải giết cái người có thể thống lĩnh Cửu Hoàng kia mới đúng.”
Liêm Chiêu cảm thấy căng thẳng trong lòng, quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu. Sát ý trên mặt sụp đổ, trở thành mê võng trống rỗng.
“Không có khả năng…” Sau khi trầm mặc, hắn lại mở miệng, nói ra bốn từ vừa rồi Ngụy Khải đã nói.
“Thuật chiêm tinh của bần đạo, chưa bao giờ sai. Cửu Hoàng hiện thế, thiên hạ thống nhất.” Vương Văn Khanh nhìn quét qua từng người, “Hôm nay, chư vị có thể tề tụ ở đây, đủ loại nhân duyên trùng hợp, đều là do thiên mệnh cho phép. Những ảo diệu trong đó, hẳn chư vị cũng phát hiện ra được rồi chứ?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, sắc mặt mọi người đều hơi hơi biến hóa.
Đến được tới đây, mọi chuyện phát sinh, giống như trùng hợp, lại giống như do chính con người làm ra. Cái này không thể giải thích là vận tốt hay vận xấu, chẳng lẽ, đúng là hai chữ “Thiên mệnh”?”
Vương Văn Khanh nhìn mọi người kinh ngạc nghi hoặc, trên khuôn mặt hiện lên một tia bất đắc dĩ. Hắn mở miệng, nói: “Liêm công tử, ngươi cũng là một trong Cửu Hoàng. Nếu vị tiểu cô nương này thật sự muốn thống nhất thiên hạ, ngươi nên đứng chỗ nào đây?”
Liêm Chiêu chỉ cảm thấy suy nghĩ của bản thân hỗn loạn. Hắn nhìn Tiểu Tiểu, hô hấp ngừng lại, toàn thân đều cứng ngắc.
Tiểu Tiểu nhìn hắn. Nhớ tới điều mà trước lúc xuất phát nàng đã mạc danh kỳ diệu lo lắng. Quả nhiên… Ứng nghiệm…
Nhớ tới lời Liêm Chiêu từng nói: … Đương kim thánh thượng, cũng không đem ‘Cửu Hoàng’ để vào mắt. Cái thánh thượng lo lắng, chính là có người dùng uy danh của ‘Cửu Hoàng’, yêu ngôn hoặc chúng, nhiễu loạn triều cương… Loạn thần tặc tử, không đủ để gây sợ hãi. Chỉ sợ Thần Tiêu phái đưa ra một cái ‘Chân mệnh thiên tử’, đến lúc đó, thật sự sẽ là thiên hạ đại loạn.
Mà hiện thời, nàng đóng vai nhân vật, vừa đúng là “Chân mệnh thiên tử” được Thần Tiêu phủng ra?… Cái này cũng quá châm chọc đi…
Lúc này, Ngân Kiêu đột nhiên quát lớn: “Xú tiểu tử!” Hắn túm chặt lấy Liêm Chiêu, trợn mắt nói, “Ngươi dám động đến một sợi tóc của nha đầu kia xem!”
Lí Ti thấy thế, nói: “Ai u, cường đạo, đầu ngươi hư thật rồi sao. Làm sao hắn có thể làm vậy a!”
“Cũng không hẳn nha, vạn nhất quân pháp bất vị thân thì sao?” Một bên, Nhạc Hoài Khê chen đầu lên, nói một câu.
“Không cho phép bất kỳ kẻ nào động đến chủ nhân!” Bỉ Tử và Quỷ Cữu trăm miệng một lời, nói.
“Tất cả đều là người một nhà, trước đừng cãi cọ.” Ngụy Dĩnh thấy thế, khuyên nhủ.
“Ai là người một nhà với chó săn triều đình hả?! Kết minh đều là do nể mặt mũi nha đầu kia!”
“Cái này không phải mấu chốt a!”
…….
Không biết vì sao, trong khoảng thời gian ngắn, tình huống bên trong địa thất lại trở nên vô cùng hỗn loạn. Tiểu Tiểu nháy nháy mắt, nhìn đám người có thể là nhân vật nắm giữ “Cửu Hoàng” kia, nhịn không được bật cười.
Nhân tâm khác nhau, Tả Tiểu Tiểu nàng thật sự làm rất nhiều việc sai sót ngẫu nhiên, cũng mạc danh kỳ diệu ngồi lên vị trí minh chủ võ lâm này. Nhưng mà, cũng không có nghĩa tất cả mọi người ở đây đều nghe theo hiệu lệnh của nàng. Không nói đến người khác, chỉ riêng Liêm Chiêu, nhất định sẽ không. Muốn hắn làm ra cái chuyện mưu nghịch phạm thượng, thì có biết bao khó khăn a? Nói không chừng, thật sự sẽ quân pháp bất vị thân nha! Chậc, nếu bởi vậy, liên minh nhất định tan rã. Đến lúc đó, nàng giúp ai thì tốt đây a? A nha nha, sao lại quay lại điểm ban đầu rồi?
Nàng nghĩ nghĩ, cười ra tiếng.
Mọi người nghe tiếng cười kia, đều yên lặng lại, nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu dừng lại ý cười, nhìn Vương Văn Khanh, nói: “Thiên sư, ngươi thật sự cảm thấy ta có thể thống nhất thiên hạ?”
Vương Văn Khanh nhìn nàng, hơi nheo lại ánh mắt, không nói chuyện.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ nói: “Thật ra, ta ấy, không có bản sự (khả năng) gì. Nữ hiệp gì chứ, hoàn toàn là hiểu lầm. Võ lâm minh chủ sao, chỉ là trên danh nghĩa. So võ công thì cũng chỉ có một bộ tiểu bắt, tuy nhiên cũng thua trên tay rất nhiều người. Còn lại, chỉ có thể hù người. Chỉ là, người bị ta hù vài lần, lần sau liền sẽ không tin nữa.” Nàng nói tới đây, liếc mắt nhìn Ngân Kiêu một cái, “Còn nữa, chính là hát rong… Tuy nhiên, đàn tam huyền cầm còn không bằng sư thúc, hát cũng không hay bằng Lí cô nương…”
Ôn Túc và Lí Ti đều sửng sốt, tiện đà cũng không biết nên nói như thế nào.
“Tóm lại…” Tiểu Tiểu cười cười, “Ta cảm thấy bản thân không thể có được thiên hạ… Hẳn là hiểu lầm…”
Vương Văn Khanh thở dài một hơi, nói: “Tiểu cô nương, ngươi thật sự không muốn nhất thống thiên hạ?”
Tiểu Tiểu hỏi lại, “Vì sao thiên sư muốn nhất thống thiên hạ?”
Vương Văn Khanh muốn nói lại thôi, sau khi suy nghĩ một lát, nói: “Tiểu cô nương, lấy tuổi ngươi, hẳn cũng đã từng chính mắt nhìn thấy chiến loạn rồi chứ?”
Tiểu Tiểu gật đầu.
“Phân tranh trên đời, cũng như nhật nguyệt, lúc mạnh lúc yếu, Giang Hà (Trường Giang, Hoàng Hà) đầy vơi, một vòng luẩn quẩn. Chỉ nói riêng triều đại chúng ta, loạn Tịnh Khang mặc dù đã qua, nhưng cường địch vẫn còn, tranh chấp không dứt. Việc này, Thần Tiễn Liêm gia hẳn còn rõ ràng hơn bần đạo.”
Nghe thấy lời này, Liêm Chiêu không khỏi phiền muộn.
“Mới vừa rồi bần đạo cũng có nói, lợi dụng ‘Cửu Hoàng’, làm quân chủ một phương, hưởng thụ vinh hoa phú quý. Đây chỉ là ước muốn thấp kém.” Trong giọng nói của Vương Văn Khanh, đột nhiên có thêm một tia nhuệ khí, “Nếu như mượn lực Cửu Hoàng, có thể nhất thống tứ hải, từ đây về sau, quốc gia không còn phân cách, cũng không còn chiến loạn, thế nhân mãi mãi thái bình. Đây, mới là đại đạo quy về. Tiểu cô nương, ngươi hiểu được ý bần đạo chứ?”
Tiểu Tiểu cúi đầu, trong lòng hiểu rõ. Nếu như không có sự phân chia giữa Kim và Tống, có lẽ, cũng không có loạn Tịnh Khang. Quốc thù cũng không còn là quốc thù, gia hận cũng không còn là gia hận nữa. Thiên hạ thống nhất, thế gian liền có thể được hưởng thái bình thực sự.
Nàng là cô nhi. Hồi nhỏ, sư phụ từng nhắc qua với nàng, người nhặt được nàng trên Chu Tiên trấn. Một năm kia, Nhạc nguyên soái bị mười hai đạo kim bài triệu hồi, quân Kim phản công, dân chúng không kịp chạy thoát, chịu khổ tàn sát. Cha mẹ ruột của nàng, có lẽ cũng đã chết trên chính chiến trường đó.
Nàng ngây ngốc được sư phụ thu dưỡng, vô ưu vô lự bình an lớn lên. Nhưng mà, trong thiên hạ, đứa nhỏ như nàng có nhiều lắm, trong đó có bao nhiêu đứa có được vận khí tốt như nàng, có thể gặp gỡ sư phụ? Suy bụng ta ra bụng người, ai không hy vọng thiên hạ thái bình, rời xa chiến hỏa?
“Đại đạo” như vậy, so với bảo vệ quốc gia, so với trừ bạo an dân, so với bất kỳ cái gì, đều “Đại” hơn nhiều lắm… “Đại” khiến người ta không thể phản bác.
Một khắc kia, mọi người ở đây, thậm chí ngay cả Liêm Chiêu, đều nảy sinh nghi hoặc này trong lòng.
“Thiên sư, nếu ta chính là người kia.” Tiểu Tiểu lại đột nhiên nói như vậy.
Vương Văn Khanh nhìn nàng, chờ nàng nói tiếp.
“Thiên sư nói không sai, nếu được như thế, thì thật sự có thể tiêu trừ chiến loạn. Chỉ là…” Tiểu Tiểu hít một hơi, nói, “… Hôm nay, nếu ta đáp ứng yêu cầu này, chính là công khai đối địch với triều đình. Tất cả mọi người nơi này sẽ biến thành khâm phạm. Trước khi thiên hạ thái bình, sẽ phải lâm vào phân tranh trước. So sánh với “Đại đạo” mà nói, hy sinh như vậy thật sự không tính là gì. Chỉ là, ta chỉ là một kẻ phàm nhân, so với việc mưu cầu đại đạo thiên hạ thái bình kia, ta lại chỉ hi vọng, có thể giữ chặt được mọi thứ trước mắt.”
Nàng dừng một chút, cười nói: “Thiên hạ vi đại, vạn vật vi tiểu. Lấy tiểu vi tiểu, phương tiểu vi đại*. Ta gọi là ‘Tiểu Tiểu’, vậy thì làm sao làm được ‘Đại sự’đây?”
(*: Thiên hạ to lớn, vạn vật nhỏ bé. Nhỏ thì làm việc nhỏ, nhiều nhỏ gộp lại sẽ thành lớn)
Vương Văn Khanh nhìn nàng, sau một hồi lâu trầm mặc, chậm rãi nở nụ cười, “Vô vi*…”
(* Vô vi: Không có chí hướng)
Hắn nói xong hai chữ này, liền mỉm cười đánh đàn, không nói thêm một câu nào nữa.
Tiểu Tiểu cũng không nói chuyện, chỉ là cảm thấy, bản thân trong lúc đó, dường như đã hiểu ra được rất nhiều chuyện. Sư phụ buông tha cho Cửu Hoàng, lý do rời bỏ Thần Tiêu, tựa hồ nàng cũng đã bắt đầu chậm rãi hiểu được. Mà hiểu được như vậy, lại khiến lòng nàng cảm thấy thỏa mãn, vui sướng.
Nàng cười, nhìn về phía mọi người, nói: “Chúng ta đi ra ngoài đi!”
Mọi người nghe xong lời nàng vừa nói, vốn là một mảnh trầm mặc. Nhưng sau khi nghe được lcâu này của nàng, tất cả mọi người đều dần hiện lên ý cười.
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đi ra ngoài đi. Nghe các ngươi nói chuyện, nghe đến mức bao tử của ta phát đau.” Thạch Nhạc Nhi nhanh chóng cau mày, bất mãn nói.
Nàng xoay người, kéo lấy tay Tiểu Tiểu, cất bước đi ra ngoài.
Tiểu Tiểu nhìn Liêm Chiêu liếc mắt một cái, bất đắc dĩ.
Chính vào lúc này, một đệ tử “Khúc phường” chạy nhanh đến, có chút kinh sợ, nói: “Minh chủ! Bên ngoài có một đại đội binh mã triều đình, đã vây kín đạo quan rồi.”
Tiểu Tiểu cả kinh, lại nghe thấy tiếng đàn đột ngột đình chỉ.
Vương Văn Khanh chậm rãi đứng lên, “Quả nhiên là đến…”
Tiểu Tiểu không hiểu, đến ? Ai đến ?
…….
Tác giả có chuyện muốn nói: Ha ha, ta là Hồ Ly, ta lại đã về rồi! ! !
Quần chúng: Dẫm! Giẫm chết ngươi! ! !
~~~~~~~~~ Được rồi, ta để mọi người dẫm một lát phân cách tuyến… ~~~~~~~~
Khụ khụ… Tin tưởng, đến lúc này, bị sét đánh ngây người không chỉ có Ngụy Khải, còn có cả một nhóm chư vị đại nhân đang đọc văn chứ nhỉ.
Thuận tiện nói thêm một câu, phía sau chính là hoàng đế xuất chướng.
Cái gì? Sét mạnh?… Ai, đây chính là kết quả do ta và mọi người thảo luận nửa này mới ra a. Mọi người hình như đều tỏ vẻ: Không phải chỉ là hoàng đế thôi sao? Sét mạnh hơn nữa ta cũng đã nhìn qua rồi…
Quẫn, vì thế ta mặt dày, viết ra như vậy ~~~ ha ha ha ~~~
Quần chúng: Còn có thể dẫm nữa không?
~~~~~~~~~ Được rồi, ta để mọi người dẫm một lát phân cách tuyến… ~~~~~~~~
Vì phòng ngừa mọi người hiểu nhầm, ngây ngốc trong gió, tựa như ảo mộng… Ta cần phải nói cho mọi người biết, kịch tình phía dưới sét đánh càng mạnh hơn, càng thêm khoa trương giả tạo, càng thêm mạc danh kỳ diệu… Khụ khụ…
Nhưng mà, ta thật sự nghiêm túc muốn thuyết minh, đây chính là thành quả do ta nỗ lực suy nghĩ suốt một tháng đó… Bi kịch a…
Thuận tiện còn một vấn đề nữa cần nhắc tới, chính là: Một tháng này không phải vì việc xuất bản mà ngừng viết. Nếu vì xuất bản mà ngừng viết, ta sẽ báo cáo với mọi người. Điểm RP ấy ta vẫn phải có, mọi người phải tin tưởng ta a!
Quần chúng: Dẫm a a a a a! ! !