Sáng sớm ngày thứ hai, Tiểu Tiểu liền tỉnh lại.
Đêm qua, Thạch Nhạc Nhi cùng nàng thảo luận về “kế hoạch đoạt lại Anh Hùng Bảo” đến hơn nửa đêm, cho nên đương nhiên nàng ở lại phòng ngủ qua đêm. Nhưng bất đắc dĩ là, tướng ngủ của Thạch Nhạc Nhi thật sự là không dám khen tặng. Cả một đêm, Tiểu Tiểu không có phút nào ngủ được an ổn.
Nàng chỉ cảm thấy thống khổ bất đắc dĩ. Trong lòng không khỏi than thở, sau này ai cưới phải Thạch Nhạc Nhi, nhất định là thê thảm vạn phần…
Vậy mà Thạch Nhạc Nhi lại tinh thần sáng láng, sau khi rửa mặt chải đầu xong, liền cao hứng phấn chấn kéo nàng đi ăn điểm tâm.
Đêm hôm qua vừa được Liêm Chiêu khai sáng, cho nên đối với chuyện Cửu Hoàng, Thạch Nhạc Nhi cũng không còn quá quan tâm đến nữa. Ngôn ngữ cử chỉ trong lúc đó, lại khôi phục dáng vẻ hồn nhiên trước kia.
Chỉ là, Tiểu Tiểu dù thế nào cũng không thoải mái nổi. Đặc biệt, lúc ăn điểm tâm lại còn phải nghe chuyện công việc, vậy nên càng không thoải mái.
Nàng bưng một chén cháo gạo nếp, nghiêm túc ngồi ở trước mặt Hạ Lan Kỳ Phong nghe hắn nói chuyện.
Hạ Lan Kỳ Phong nhìn bộ dạng như lâm vào đại dịch của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn mở miệng, nói, “Minh chủ, đêm hôm qua, đệ tử phụ trách việc điều tra của ‘Khúc phường’ đều đã triệu hồi tới, hôm nay liền phái đi các nơi để điều tra. Thằng nhãi Ngụy Khải này giảo hoạt phi thường, muốn tìm kiếm hành tung của hắn không phải chuyện dễ. Ta mới vừa cùng vài vị chưởng môn khác thương nghị qua. Tiêm chủ Hi Viễn và tỳ nữ của Tịch phu nhân là Triệu Nhan đều là thủ hạ của Ngụy Khải, có lẽ sẽ có manh mối. Ta đã phân phó thủ hạ vặn hỏi, hẳn là rất nhanh sẽ có được kết quả. Ngươi thấy được không?”
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, cái gì được hay không được a. Cái chức minh chủ mà nàng ngồi lên này vốn chỉ là bày ra cho người khác xem, công việc lớn nhỏ đều do mấy người kia thương nghị quyết định. Nàng chỉ cần gật đầu là được. Vì thế, nàng nghiêm túc gật đầu một cái.
Hạ Lan Kỳ Phong nhìn nàng, ý cười càng sâu. “Nhanh ăn cơm đi, minh chủ.”
Nghe câu này, Tiểu Tiểu mới thả lỏng tinh thần, múc một muỗng cháo gạo nếp, đưa vào trong miệng, còn liếc mắt nhìn Hạ Lan Kỳ Phong thêm một cái, giống như lo sợ hắn thay đổi.
Hạ Lan Kỳ Phong cười lắc đầu, bất đắc dĩ. Chỉ là, hắn thật sự lại nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, minh chủ, mấy thứ này giao cho ngài đi.”
Tiểu Tiểu cắn thìa, không hiểu nhìn đồ vật trong tay Hạ Lan Kỳ Phong liếc mắt một cái.
Hộp gỗ vuông vức, không hề có hoa văn trang trí, mộc mạc đến cực điểm. Chợt nhìn qua, không hề thấy có gì kỳ lạ. Nhưng chỉ liếc mắt một cái Tiểu Tiểu lại đã nhận ra cái hộp này. Chính là “Hàm Vũ” do chính Thích thị chế tác, bên trong làm từ thép tinh luyện, đao kiếm không phá, nước lửa không xâm. Cũng có cơ quan tinh vi, nếu như không biết phương pháp mở khóa, tuyệt đối không được cố gắng mở ra. Từ xưa đến nay đều dùng để truyền tín hàm cơ mật.
Còn nhớ rõ, lúc trước, lần đầu tiên ở Anh Hùng Bảo nhìn thấy hộp gỗ này. Khi đó, Mạc Doãn dùng thái độ cao ngạo hờ hững xông thẳng vào Kỳ Hóa hội của Anh Hùng Bảo. Mà sau, tất cả mọi người đều cho rằng, trong chiếc hộp này, chứa Cửu Hoàng thần khí. Nhưng Mạc Doãn lại nói với Triệu Nhan rằng: Đây là đồ cưới của ngươi.
Chuyện về Triệu Nhan, nàng cũng có nghe nói sơ qua. Tin tức khúc phường truyền đến, nói là Triệu Nhan dẫn Ngụy Khải đến nơi ẩn cư của Thích thị, đoạt đi một kiện Cửu Hoàng thần khí, còn nhốt Thích thị đương gia Thích Hàm lại. Mà Mạc Doãn cũng bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, hiện thời đang nhận sự trị liệu của Thần Nông thế gia. Nói đến việc này cũng rất phức tạp. Triệu Nhan quả thật đứng là nữ nhi thân sinh của Thích thị đương gia Thích Hàm, lúc trước, chuyện danh đao đổi mỹ nhân kia, hiện thời lại biến thành thảm kịch nhân gian như vậy. Không thể không cảm khái thế sự vô thường, nhân tình thay đổi a…
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu không khỏi có chút phiền muộn.
Thạch Nhạc Nhi lập tức nổi lên hứng trí, “Mọi người đồn đại, bên trong hộp gỗ này chứa ‘Tuyệt khí Thích thị’, cũng không biết là cái gì a.”
Hạ Lan Kỳ Phong lắc đầu, nói: “Hộp gỗ này phải giao lại cho đương gia Thích thị mới đúng, chỉ là, hắn kiên quyết không nhận. Mà phương pháp mở hộp, chỉ sợ cũng chỉ mình hắn mới biết.”
“Vậy là mở không ra?” Thạch Nhạc Nhi nhíu mày.
Hạ Lan Kỳ Phong nói: “ ‘Tuyệt khí Thích thị’ này chỉ sợ thật sự không có duyên nhìn thấy.”
Thạch Nhạc nhi tâm sinh tiếc hận, nàng ôm lấy hộp gỗ, đùa nghịch một chút. Chỉ nghe ‘Cạch” một tiếng, nắp hộp gỗ đột nhiên mở ra, lộ ra một cái khóa thiên can địa chi đồ*.
(* Thiên can địa chi đồ: Tham khảo lại chương 13 – quyển 4)
Thạch Nhạc Nhi thấy thế, kinh hỉ không thôi, “Mở!”
“Còn chưa đâu…” Tiểu Tiểu thốt ra, “Mở được ổ khóa này mới tính.”
Thạch Nhạc Nhi và Hạ Lan Kỳ Phong đồng thời nhìn nàng. Sau một lát, Thạch Nhạc Nhi nở nụ cười, “Sao ta lại quên mất, tỷ tỷ đã đọc qua ‘tập tranh ảnh tư liệu về Thích thị danh binh’, phương pháp mở hộp này, nhất định tỷ tỷ sẽ biết.”
Tiểu Tiểu lập tức hối hận bản thân mình đã nhanh mồm nhanh miệng. Nàng vội vã lắc đầu, nói: “Ta chỉ biết quy trình mà thôi a. Khóa của ‘Hàm Vũ’ cần di chuyển khối thiên can địa chi này vào đúng vị trí của nó mới có khả năng mở ra. Cách di chuyển các thiên can địa chi này thiên biến vạn hóa, tùy lúc có thể thay đổi, làm sao ta có thể biết chứ…”
“Thiên can địa chi… Chẳng lẽ là cửu cung? Bát quái*?” Thạch Nhạc Nhi giơ cái hộp lên, suy nghĩ, “Chẳng lẽ, là canh giờ?”
(* Bát quái: Một nhóm ký hiệu mang ý nghĩa tượng trưng ở thời Cổ đại. Gồm 8 quẻ: Càn, Khôn, Khảm, Ly, Chấn, Cấn, Tốn, Đoài. Mỗi quái tượng trưng cho 1 sự vật nhất định. Bát quái lại phối hợp nhau tạo thành 64 quái, dùng tượng trưng cho các loại hiện tượng tự nhiên và hiện tượng nhân gian. Về sau dùng để chiêm bốc, bói toán)
Chính trong chớp mắt đó, trong đầu Tiểu Tiểu đột nhiên có cái gì đó thoáng qua. Canh giờ?
Còn nhớ rõ, lần đầu tiên Mạc Doãn nâng hộp gỗ này tới, trước mặt mọi người trong Kỳ Hóa hội, mở miệng nói muốn tìm người. Không có tên họ, không có chân dung, chỉ dựa vào duy nhất một điều là ngày sinh tháng đẻ kia. Mà hộp gỗ này, là đồ cưới của Triệu Nhan…
Tiểu Tiểu cố gắng nhớ lại, nàng nhớ Triệu Nhan lớn hơn nàng một tuổi, bởi vậy, hai chữ đầu tiên trong bát tự* là “Bính Thần”… còn sau đó, nàng không nhớ được…
(* Bát tự: tám chữ (giờ ngày tháng năm sinh viết theo Thiên can và Địa chi) Là một cách xem số mệnh của Trung quốc. Người mê tín cho rằng giờ, ngày, tháng, năm con người được sinh ra đều bị Thiên can Địa chi chi phối. Mỗi giờ, ngày, tháng, năm sinh ấy được thay bằng hai chữ, tổng cộng là tám. Dựa vào tám chữ ấy, ta có thể suy đoán ra vận mệnh của một con người. Theo phong tục cũ, từ khi đính hôn, hai bên nhà trai và nhà gái phải trao đổi “Bát tự thiếp” cho nhau, còn gọi là “canh thiếp” hay “bát tự”)
Trong lúc nàng suy tư, bất giác tự nói ra, “Bính Thần Bính…”
Thạch Nhạc Nhi nghe vậy, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đang niệm cái gì vậy?”
Tiểu Tiểu ngước mắt, nói: “Bát tự của Triệu Nhan cô nương là cái gì?”
“Triệu Nhan?” Thạch Nhạc Nhi không hiểu, “Ta đâu có biết.”
Tiểu Tiểu gãi gãi đầu, “Ở trong Kỳ Hóa hội Mạc Doãn công tử đã từng nói qua một lần, nhớ không rõ…”
“A? Tỷ nói cái bát tự kia a. Cái đó ta biết, là ‘Bính Thần Bính Thân Ất Dậu Nhâm Ngọ’.” Thạch Nhạc Nhi trả lời, “Ai, lúc đó ta muốn giúp Mạc Doãn tìm người, nên cố gắng nhớ rõ cái bát tự này… Chẳng lẽ người Mạc Doãn muốn tìm lúc đó là Triệu Nhan? Nói như vậy, Triệu Nhan là nữ nhi của đương gia Thích thị?”
Tiểu Tiểu gật gật đầu, chỉ cảm thấy cỗ phiền muộn trong lòng kia lại mạnh mẽ dâng lên. Khúc chiết giữa Triệu Nhan và Mạc Doãn trong lúc đó, ngoại trừ Tiểu Tiểu, rất ít người biết được. Tiểu Tiểu không khỏi nhớ đến tình hình lúc đó, chính mình nói ra hai chữ “Triệu Nhan” kia. Nếu nàng không nói, hiện tại sẽ là quang cảnh thế nào đây?
“Ý của minh chủ là, cái khóa này có thể là bát tự của Triệu Nhan?” Hạ Lan Kỳ Phong hỏi.
Tiểu Tiểu mở miệng, “Có lẽ. Cứ thử xem…”
Nàng lấy hộp gỗ từ trong tay Thạc Nhạc Nhi, đưa tay di động mấy cái khóa kia. Chỉ nghe cơ quan liên tục kêu vang bốn lần, hộp gỗ liền lên tiếng bật mở.
Một luồng ánh sáng từ trong hộp chiếu ra, đâm thẳng vào hai mắt Tiểu Tiểu.
Hạ Lan Kỳ Phong và Thạch Nhạc Nhi nhìn thấy tình trạng này, đều vô cùng kinh ngạc, vội ngó đầu qua, nhìn xem kết quả.
Ánh sáng trong hộp lưu chuyển rồi biến mất, Tiểu Tiểu mở to hai mắt, khi thấy rõ đồ vật trong hộp, không khỏi sững sờ tại chỗ.
Hạ Lan Kỳ Phong và Thạch Nhạc nhi cũng kinh ngạc ngây ngốc hệt như vậy, sau một lát, Thạch Nhạc Nhi mở miệng, thanh âm vô cùng mờ mịt không hiểu, “Đây là ‘Tuyệt khí Thích thị’?”
Tiểu Tiểu nhìn thứ trong hộp, cảm động và thương cảm cứ luân phiên thay đổi, khiến nàng có chút kích động…
Lúc này, có người nhanh chóng đi đến, vừa vào cửa, nhìn thấy Tiểu Tiểu liền hành lễ, vội vàng nói: “Bẩm minh chủ, mới vừa rồi môn nhân Thích thị gây hỗn loạn, nói là muốn thanh lý môn hộ. Lúc này, họ muốn đi tìm Triệu Nhan. Thuộc hạ không biết ngăn đón thế nào…”
Tiểu Tiểu kinh hãi. Chợt nghe Thạch Nhạc Nhi mở miệng nói: “Triệu Nhan a… Nàng và Ngụy Khải cấu kết với nhau làm việc xấu, không biết nhân nghĩa. Cho dù Thích thị không tìm nàng gây phiền toái, ân oán trong Anh Hùng Bảo, ta cũng muốn tính toán cho xong với nàng ta. Hừ, chết là xứng đáng!”
“Minh chủ, chuyện này, vẫn là ngươi nên ra mặt xử lý một chút thì hơn.” Hạ Lan Kỳ Phong mở miệng, nói, “Thích thị là khách, hiện thời ở trong địa bàn của bảo chủ tiền nhiệm nhà người ta tùy ý làm bậy, sẽ gây tổn hại đến uy danh của minh chủ. Huống hồ, Triệu Nhan là manh mối quan trọng…”
Tiểu Tiểu vẫn nhìn hộp gỗ như cũ, khẽ nhíu mày, lập tức nghiêm túc gật đầu một cái.
…….
Mấy ngày này, Triệu Nhan đều nhốt mình trong phòng, ôm gối ngồi ở góc tường, không nói chuyện với ai, cũng không đứng dậy đi lại.
Lúc mọi người công phá phân đà, nhìn thấy tình trạng của nàng như vậy, liền cứ để nàng ở lại trong phòng, rồi phái người trông giữ bên ngoài.
Đợi đám người Thích Hàm đi vào, nàng vẫn không nhúc nhích như cũ, thậm chí, ngay cả mi mắt cũng không nâng một chút.
Môn nhân Thích thị nhìn thấy nàng, tình cảm quần chúng liền dâng trào.
“Đương gia! Xin ngài thanh lý môn hộ!”
Mặt Thích Hàm sắc lạnh, không lên tiếng trả lời.
“Đương gia, người còn do dự cái gì. Là chính nàng mở miệng thừa nhận mình dẫn đường cho Ngụy Khải, cơ nghiệp Thích thị chúng ta chính là bị hủy trên tay nàng! Nếu đương gia đã không nhận nàng là nữ nhi, thì còn do dự gì nữa?!”
Tựa hồ Triệu Nhan hoàn toàn không nghe thấy thanh âm quanh mình, nàng lẳng lặng ngồi, thần sắc chết lặng đến cực điểm.
Thích Hàm chau mày, bước lên, nói: “Đứng lên, ta có lời muốn hỏi ngươi.”
Triệu Nhan cũng không hề để ý.
Thích Hàm giận dữ, “Ta nói với ngươi đó. Ngươi điếc sao?”
Không đợi được phản ứng của nàng, trong biểu tình của Thích Hàm có thêm một chút bi ai.
Môn nhân Thích thị nhìn thấy tình hình như vậy, cũng vô pháp phản ứng. Nữ tử trước mặt bọn họ, đã mất hết hi vọng, sinh tử cũng không thể làm nàng xúc động dù chỉ một chút.
“Ta hỏi ngươi một câu cuối cùng…” Thích Hàm cao giọng, nhìn xuống Triệu Nhan, “Có phải ngươi dẫn đường cho Ngụy Khải hay không…”
Triệu Nhan lẳng lặng nhắm hai mắt lại, không đáp một câu.
Trong đám môn nhân Thích thị, lầm rầm có tiếng người truyền ra.
Thích Hàm hít sâu một hơi, vung chưởng.
Một chưởng đánh xuống, mắt thấy nó chỉ còn cách đỉnh đầu Triệu Nhan chỉ khoảng nửa tấc, lại cứng rắn ngừng lại. Hắn nhíu mày, vung mạnh tay lên, chưởng lực đánh về phía khác, cái bàn trong phòng ầm ầm vỡ tan. Mày Thích Hàm nhăn chặt lại, bàn tay nắm chặt, cực lực đè nén cảm xúc bản thân.
Không khí trong phòng cực kỳ ngưng trọng, không ai dám vội vàng mở miệng, đánh vỡ một khắc yên lặng kia.
Tiểu Tiểu chính vào cái lúc xấu hổ kia, sải bước vào trong phòng.
Môn nhân Thích thị không biết nàng, khi nhìn thấy nàng, cũng không để ý quá nhiều.
Tiểu Tiểu đang định mở miệng. Tùy thị phía sau là Bỉ Tử đã tiến lên, quát lớn: “Lớn mật, nhìn thấy minh chủ, còn không tránh đường!”
Môn nhân Thích thị xôn xao một trận, một lát sau, tránh ra một con đường.
Tiểu Tiểu đi vào, nhìn thấy cái bàn kia vỡ thành bốn năm mảnh, giống như gỗ vụn, còn có Triệu Nhan đang ôm gối ngồi ở góc tường. Nàng cân nhắc một chút, mở miệng nói: “Chư vị an tâm một chút, chớ nóng, vị Triệu cô nương này là khách nhân của ta…”
Nàng còn chưa nói xong, chợt nghe thấy Thích Hàm nói: “Thích thị thanh lý môn hộ, không nhọc minh chủ quan tâm.”
Tiểu Tiểu ngước mắt, nhìn Thích Hàm. Mới vừa rồi phiền muộn trong lòng trở nên sâu nặng, dần dần trải ra, khiến nàng muốn thở dài. Trên đời này, có một số người, thích đặt suy nghĩ ở trong lòng, kiên trì cao ngạo của bản thân, cho dù có tình, cũng không nguyện cúi đầu. Chỉ là, chờ người ta hiểu mình, thì sẽ là chuyện gian nan đến nhường nào chứ. Có bao nhiêu người đã bởi vì như vậy, mà hối hận cả đời…
Tiểu Tiểu đang nghĩ nên làm gì tiếp theo, lại nghe Quỷ Cữu giận giữ nói: “Thích thị! Hôm nay, ngươi cũng chỉ là khách, nói chuyện làm việc nên biết chừng mực một chút!”
Bỉ Tử nói tiếp: “Không sai. Nếu vẫn còn làm càn, đừng trách chúng ta không khách khí!”
Tiểu Tiểu nghe xong, trong lòng sinh cảm động. Hóa ra, làm minh chủ, ngay cả cãi nhau cũng không cần tự mình động khẩu a… Lợi hại…
Nghĩ đến đây, Tiểu Tiểu liền có chút lo lắng, nàng ngước mắt nhìn Thích Hàm, sau một thoáng suy nghĩ, mở miệng nói: “Nói vậy, ngài chính là đương gia Thích thị, tiền bối Thích Hàm sao. Đầu tiên hãy nghe ta nói vài câu được chứ?”
Thích Hàm liếc mắt nhìn nàng, cũng không trả lời.
Tiểu Tiểu nói: “Việc Thích thị, ta cũng nghe qua một chút. Mà ta và Triệu cô nương đây, cũng coi như có chút giao tình…”
“Ngươi muốn nói cái gì, không cần quanh co lòng vòng.” Thích Hàm không kiên nhẫn, nói.
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ, vẫn cười như cũ, nói: “Ta chỉ muốn nói, hiểu biết của chư vị đối với Triệu cô nương, chỉ sợ, còn không bằng ta.”
Nghe thấy một câu này, ánh mắt Thích Hàm biến đổi, trầm mặc lặng im.
“Không dối gạt các vị, lúc trước trong Anh Hùng Bảo, là do ta đem thân thế của Triệu cô nương báo cho Mạc Doãn công tử biết.” Lúc Tiểu Tiểu nói ra chuyện này, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ. Nếu lúc trước nàng không nói, có lẽ sẽ tránh được rất nhiều chuyện.
“Ngươi?” Thích Hàm đánh giá nàng một phen, “Làm sao ngươi biết được?”
“Làm sao ta biết được không quan trọng, quan trọng là ta hiểu rất rõ, lúc đó nếu như Triệu cô nương nói muốn quay về Thích thị, Mạc Doãn công tử tuyệt đối không có đạo lý không đáp ứng. Chỉ là, cho tới nay, Triệu cô nương đều cực lực cự tuyệt…” Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Thích Hàm, “Thử hỏi, làm sao giữa đường nàng có thể hồi tâm chuyển ý, muốn quay về Thích thị chứ? Chuyển ý như vậy, Mạc Doãn công tử nhất định sẽ cảm thấy khả nghi, chẳng lẽ nàng lại không biết rõ đạo lý này sao?”
“Cho nên nàng và Ngụy Khải mới cùng nhau diễn khổ nhục kế, lừa gạt thiếu đương gia. Cái này có gì kỳ quái!” Trong đám môn nhân Thích thị, có người mở miệng nói.
“Khổ nhục kế a…” Tiểu Tiểu hiểu rõ, gật đầu, “Buông tha cho phương pháp dễ dàng để có thể quay về Thích thị, sau đó, lại cố gắng dùng khổ nhục kế khiến mình thương cân động cốt, lừa gạt tín nhiệm một người, chỉ để trở lại Thích thị… Trên đời, liệu có đồ ngốc nào bỏ dễ tìm khó, tự tìm phiền toái như vậy không?” Tiểu Tiểu dừng một chút, lại nói, “Nói lùi lại một chút, cho dù sau khi Triệu cô nương và Ngụy Khải cùng nhau hợp tác, không liệu được chuyện sẽ biến hóa như vậy, nên chỉ chó thể dùng thủ đoạn phức tạp để trở về Thích thị. Vậy thì vì mục đích gì mà nàng lại muốn quay về Thích thị?”
“Trả thù…” Thích Hàm mở miệng, hờ hững nói ra hai chữ này.
“Trả thù?” Tiểu Tiểu cười nói, “Nếu đã là trả thù, tại sao chư vị vẫn còn an ổn đứng ở chỗ này, mà Triệu cô nương lại có bộ dáng như vậy?”
“Chẳng qua là Ngụy Khải muốn giữ lại tính mạng của chúng ta, để tra hỏi bí mật về Cửu Hoàng thần khí thôi!” Trong đám môn nhân, có người căm phẫn, hô lên.
Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Không sai. Mục tiêu của Ngụy Khải, từ đầu tới cuối chỉ có một, đó là ‘Cửu Hoàng thần khí’. Hiện tại xem ra, hoặc là Triệu cô nương lợi dụng tâm tư muốn tìm ‘Cửu Hoàng thần khí’ của Ngụy Khải, khiến hắn trợ nàng phá hủy Thích thị. Hoặc là, chính Ngụy Khải lợi dụng tâm tư muốn trả thù của Triệu cô nương, để khiến nàng trợ hắn tìm ra Thích thị.”
“Nói đi nói lại, rốt cục ngươi muốn nói gì?” Thích Hàm ngắt lời, nói.
Tiểu Tiểu nói: “Lợi dụng lẫn nhau, mới gọi là hợp tác. Tuy nhiên, Thích đương gia, Triệu Nhan dựa vào cái gì để lợi dụng được Ngụy Khải đây?”
Tiểu Tiểu đi đến trước mặt Triệu Nhan, “Chư vị không chỉ không biết về Triệu Nhan, còn càng không biết về Ngụy Khải. Ngụy Khải căn bản sẽ không hợp tác với bất kỳ kẻ nào. Thần Nông thế gia và Thần Tiễn Liêm gia đã từng là minh hữu của hắn, hiện tại cũng đều đã bị hắn phản bội. Triệu cô nương chỉ là một nữ tử yếu nhược không có võ công, lại cũng không có quyền lực hay tài phú gì. Tại sao Ngụy Khải lại có thể bị nàng lợi dụng, giúp nàng báo thù đây?” Tiểu Tiểu quay đầu, nhìn Thích Hàm, nói: “Huống hồ, biết nơi ẩn cư của Thích thị, không phải Triệu cô nương, mà là Mạc Doãn công tử. Muốn làm Mạc Doãn công tử khai ra, cần gì phải dùng khổ nhục kế phiền toái như vậy, chỉ cần dùng tính mạng của Triệu cô nương để uy hiếp, nhất định sẽ thành công. Không phải sao?”
Tiểu Tiểu nói tới đây, những người có mặt trong phòng đều kinh ngạc không thôi. Lúc này đây, nàng không hề bịa chuyện, tuy có một chút trong đó là suy đoán, nhưng chỉ sợ, so với nó, sự thật cũng không khác đi là bao.
Thích Hàm đột nhiên hiểu ra cái gì, hắn quay đầu nhìn Triệu Nhan, thần sắc dần dần trở nên phức tạp.
“Có phải Triệu cô nương đã bán đứng Thích thị hay không, ta cũng không thể kết luận. Nhưng mà, những hành vi đó của Ngụy Khải, quả thực quá quỷ dị, rõ ràng có rắp tâm khác. Hôm nay, chư vị đều đang nhất thời xúc động, nếu vì thế mà giết chết Triệu cô nương, chỉ sợ sẽ thành hại mình giúp người, tiện nghi cho người khác.” Tiểu Tiểu nói tiếp, “Quả thật, Triệu cô nương đã làm rất nhiều chuyện sai, nơi này, người muốn tìm nàng tính toán sổ sách cũng không ít. Ân oán giang hồ, đều có phương pháp thanh toán của giang hồ, Ta cũng không có ý tham gia vào. Chỉ là, hiện tại, tung tích đám người Ngụy Khải không rõ, Triệu cô nương lại là người có thể biết được manh mối, cho nên chính là khách nhân quan trọng của ta. Chẳng lẽ, đường đường là minh chủ, hôm nay, ngay cả bảo hộ cho một vị cô nương, ta cũng không làm được sao?”
Tiểu Tiểu hăng hái kết thúc bằng một câu hỏi, sau đó thở ra một hơi thật dài. Vừa quay đầu lại, đã thấy Quỷ Cữu và Bỉ Tử đang dùng ánh mắt vạn phần kính phục nhìn nàng.
Trong lòng Thích Hàm nảy sinh do dự, trong lúc nhất thời lại không biết nên làm thế nào. Lúc này, ánh mắt hắn dừng lại trên người Tiểu Tiểu, chỉ thấy, trong tay nàng nâng một hộp gỗ. Tầng khóa thứ nhất đã mở ra, lộ ra cái khóa thiên can địa chi, tổ hợp bát tự trên khóa, hắn lại vô cùng quen thuộc.
Đôi mày nhíu chặt của hắn dần buông ra, kinh ngạc không thôi nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu phát hiện ánh mắt của hắn, mỉm cười, nói: “Thích đương gia, có một sô việc không hề giống như mặt ngoài đơn giản của nó, mà cũng có một số việc không hề giống với vẻ phức tạp bên ngoài, đúng không?”
Thích Hàm nhìn nàng, thần sắc dần dần bình tĩnh lại. Hắn trầm mặc một lát, nhìn đám người đứng ở cửa, nói: “Đi.”
Môn nhân Thích thị nghe vậy, cũng không nói gì thêm, tản ra rời đi.
Trước khi Thích Hàm rời đi, có quay đầu lại nhìn Tiểu Tiểu một cái, hơi hơi gật đầu.
Tiểu Tiểu cười cười, gật đầu đáp lại.
Đợi bọn họ rời đi, Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống, nói với Triệu nhan: “Triệu cô nương…”
“Đây là đồ cưới của ngươi… Nhìn xem đi.” Tiểu Tiểu đem hộp gỗ để lên đầu gối của Triệu Nhan, nói nhưng lời này, sau đó lập tức rời đi.
Triệu nhan nhìn cái hộp gỗ kia, bất động thật lâu. Trong ánh mắt, hiện lên bốn tổ hợp thiên can địa chi: Bính Thần Bính Thân Ất Dậu Nhâm Ngọ…
Trong đôi mắt nàng, dần dần có chút thần sắc. Ngón tay nàng khẽ run, chạm lên hộp gỗ, sau đó, chậm rãi mở ra.
Trong hộp, đặt một mặt gương làm bằng thanh đồng (đồng đen), mặt kính sáng ngời soi rọi hình ảnh chiếu ngược của khuôn mặt nàng. Khuôn mặt tiều tụy tái nhợt, không chút ánh sáng, trong ánh mắt, chỉ còn lại bi thương và tuyệt vọng…
Triệu Nhan nhìn bản thân mình trong gương mà lòng đau xót, không khỏi rơi lệ. Nước mắt, từng giọt từng giọt rơi lên mặt gương. Một khắc kia, nàng không phân rõ đấy là nỉ non của bản thân hay là của người trong kính.
Một mặt gương, cái được gọi là “Tuyệt khí” của Thích thị, dĩ nhiên lại lại một mặt gương? Cái này, chính là thứ mà người đó không quản ngàn dặm, muốn tặng cho nàng làm đồ cưới?
Nàng run run, nâng chiếc gương lên, chậm rãi đưa lại gần.
Phía sau gương dùng kiểu chữ Khải tuấn lệ khắc lên tám chữ: Kiến nhật chi quang, trường vô tương vong*.
(* Thấy được ánh sáng, mãi không quên nhau)
“Kiến nhật chi quang… Trường vô tương vong…” Nàng nhẹ nhàng niệm một lần, liền hiểu ra. Tương tư trong tám chữ này, không phải cho nàng, mà là, cho mẫu thân nàng…
Tất cả mọi chuyện, đều hiện lên rõ ràng trước mắt. Tất cả thật giả, đến giờ khắc này, nàng đã có thể tinh tường nhận ra.
“Sư phụ không hề vứt bỏ ngươi, mười mấy năm qua, người luôn muốn tìm lại ngươi… Cái hộp gỗ kia, là do người tự tay chế tạo, lệnh cho ta phải đưa tới cho ngươi làm đồ cưới…”
Lời Mạc Doãn nói vang lên rõ ràng bên tai.
Tự tay chế tạo, tuyệt khí Thích thị… Phương pháp mở khóa kia, lại đơn giản đến thế. Nàng không thể nghĩ ra, không thể mở được, cũng chỉ vì từ trong đáy lòng nàng đã kháng cự…
Bởi vì không muốn tin, không muốn cúi đầu, cho nên mới không thể hiểu được. Dùng tất cả dè dặt cẩn trọng để nhắn nhủ, lại bị hiểu lầm, vặn vẹo, cuối cùng đẩy nó đến một kết cục khác hẳn…
Nàng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chiếc bàn bị người đó đánh thành muôn vàn mảnh nhỏ kia, lại hiện lên tươi cười. Nàng ôm gương kia vào ngực, há miệng khóc lên, lại không cách nào dừng lại.
………
Tiểu Tiểu đi ra khỏi cửa, đi chưa được bao lâu, liền nhìn thấy Thạch Nhạc Nhi và Ngụy Dĩnh. Bên người bọn họ, còn có một người nữa đi theo, đúng là đại tiểu thư trong Tê Vũ sơn trang kia, Thẩm Diên.
Khi Tiểu Tiểu nhìn thấy bọn họ, lại bắt đầu phiền muộn.
Thạch Nhạc Nhi thì thôi đi, nhưng Ngụy Dĩnh và Thẩm Diên đều có thâm cừu đại hận với Triệu Nhan, đừng có nói là, đến trả thù nhé? Ai, thật sự là cản cũng không được, không cản cũng không được a…
Lúc Thẩm Diên nhìn thấy nàng, hai mắt liền cụp xuống, nói: “Nàng không sao chứ?”
Tiểu Tiểu đi lên vài bước, gật đầu.
Thẩm Diên than nhẹ một tiếng, có chút bi thương nói: “Mặc dù tội ác tày trời, muốn quân pháp bất vị thân, cũng quá mức thảm khốc…”
Tiểu Tiểu không biết nên nói gì, chỉ đành trầm mặc.
Thẩm Diên miễn cường mỉm cười, nói: “Làm nhiều việc ác, tự nhiên sẽ có báo ứng. Ân oán khúc mắc, hôm nay, chỉ sợ cũng tính không rõ được nữa rồi…”
Nàng nói xong, hơi hạ thấp người, thản nhiên rời đi.
Tiểu Tiểu không thể ngăn mình thở dài. Ngày đó, Triệu Nhan lập kế hại chết phụ thân Thẩm Trầm của Thẩm Diên, thù giết cha này, tất nhiên là rất sâu nặng. Nhưng Thẩm Trầm lại thật sự là trừng phạt đúng tội, Thẩm tiểu thư cũng có ý niệm vì đại nghĩa không quản người thân. Ân oán trong này, thật sự là không còn phân rõ được nữa…
“Uy, Ngụy Văn Hi, không phải ngươi cũng bỏ qua đó chứ?” Thạch Nhạc Nhi đột nhiên mở miệng, nói.
Ngụy Dĩnh lắc đầu, nói: “Nàng giúp đại ca ta cướp lấy Anh Hùng Bảo, gián tiếp hại chết Tam Anh, đây là nợ máu, tất nhiên phải trả bằng máu.”
Tiểu Tiểu nhìn Ngụy Dĩnh, cảm giác đã có gì đó thay đổi. Trên mặt hắn, cái loại biểu cảm ăn chơi trác táng, lông bông xốc nổi đã dần biến mất, thay vào đó là bình thản và ổn trọng hơn.
“… Tuy nhiên, việc này, vẫn nên đợi đoạt lại Anh Hùng Bảo xong rồi hãy thanh toán đi.” Ngụy Dĩnh nói xong, cũng xoay người rời đi.
Thạch Nhạc Nhi thấy thế, khinh thường, “Thế này là thế nào, chơi trò lấy ơn báo oán à? Đúng là đầu óc bị lừa đá! Chả trách bị Ngụy Khải đùa giỡn đến gần chết!” Nàng liếc mắt nhìn Tiểu Tiểu một cái, nói, “Tỷ tỷ nói xem có đúng không?”
Tiểu Tiểu nghe vậy, lập tức gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy!”
“Nói đi nói lại, tức nhất vẫn là Ngụy Khải! Có Thần Tiêu phái làm chỗ dựa thì rất giỏi sao! Hai phe hắc bạch giang hồ chúng liên thủ, cũng không tin không đấu lại được hắn!” Thạch Nhạc Nhi căm giận, nói, “Đợi tới khi tìm được hắn, ta muốn hắn sống không được chết không xong!”
Tiểu Tiểu nghe đến đó, không khỏi cảm thấy hổ thẹn. Thân là minh chủ, sao nàng lại không có loại quyết đoán này chứ?
Thạch Nhạc Nhi nói xong, kéo tay tiểu Tiểu, “Tỷ tỷ, việc này không nên chậm trễ, chúng ta nhanh chóng đi thẩm tra tiêm chủ đi!”
Tiểu Tiểu bất đắc dĩ. Ai, nếu để Thạch Nhạc nhi đảm đương chức vị minh chủ thì thật tốt…