Xuống núi, ngoài đó vào dặm, có một thị trấn. Mấy ngày trước, Anh Hùng Bảo vì lùng bắt đào phạm, đã có một đám người đến, bao trọn mấy khách điếm lớn trong trấn. Mấy ngày liền, không ngừng có nam tử đeo đao kiếm, giục ngựa qua lại, dần dần, dân chúng trong trấn cũng bỏ qua không thèm trách cứ.
Ngụy Khải ngồi trong một gian lầu các của khách điếm, nghe ca nữ hát sướng, trong tay cầm một chén trà xanh.
Mới vừa rồi, nam tử đeo đao kiếm trong sơn lĩnh kia mới cung kính đi đến trước mặt hắn.
Ngụy Khải buông chén trà, nói: “Xem ra, bọn họ rất nhanh sẽ đến chỗ ẩn cư của Thích thị, theo dõi thật chặt cho ta.”
“Dạ.”
Ngụy Khải ngước mắt, nhìn thoáng qua đám ca nữ đang mỉm cười hát xướng kia, nhẹ giọng tự nói với bản thân: “… Nữ nhân, rốt cục vẫn không đáng tin…”
Ca nữ thấy hắn nhìn mình, cười càng thêm quyến rũ.
Ngụy Khải cũng cười, vừa định nói gì đó, đã thấy có người vội vàng đi vào, nói: “Bảo chủ, đảo chủ Ôn Tĩnh của Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo cầu kiến.”
“Ôn Tĩnh?” Ngụy Khải đứng dậy, hơi hơi kinh ngạc.
“Bảo chủ…” Trong giọng nói của người tới có một tia kinh sợ, “Tiêm chủ đang ở trong tay hắn.”
Ngụy Khải nhíu mày. Hắn nâng tay, ý bảo ca nữ lui ra. Sau đó, liền chờ Ôn Tĩnh tiến vào.
Lúc Ôn Tĩnh đi vào, trên mặt vẫn mang theo ý cười ôn thiện như trước đây. Hắn hơi hơi chắp tay, nói: “Ngụy công tử… Không, hiện tại phải là bảo chủ.”
Ngụy Khải cũng đứng dậy, ôm quyền nói: “Ôn đảo chủ khách khí rồi.”
Ôn Tĩnh cười cười, đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Ngụy Khải cũng ngồi xuống, nói: “Vô sự không đến điện tam bảo*, Ôn đảo chủ đã đến, vậy thì xin nói thẳng đi.”
(* : Có nghĩa là không có chuyện gì thì không đến tìm)
Ôn Tĩnh gật đầu, nhìn ra ngoài cửa. Chỉ thấy vài tên Ninja Nhật bản đang áp tải Hi Viễn đi đến.
Bộ dạng Hi Viễn thật sự rất suy yếu, ngay cả khí lực để bước đi cũng không có.
“Trên đường lão phu tới chỗ này, gặp được tiêm chủ, trò chuyện với nhau rất vui, cho nên cùng đi tới. Nghe nói bảo chủ có chí thống nhất giang hồ, không biết lão phu có may mắn được hợp tác cùng bảo chủ hay không đây?” Ôn Tĩnh cười nói.
Ngụy Khải nở nụ cười, “Ôn đảo chủ võ nghệ cao cường, lại có Ninja Nhật Bản phụ tá, có thể hợp tác cùng đảo chủ, là vinh hạnh của ta. Đảo chủ xin mời ra khách phòng nghỉ ngơi trước. Việc kết minh, chút nữa sẽ đàm luận sau.”
Ôn Tĩnh đứng dậy, cười nói: “Bảo chủ quả nhiên là người sảng khoái. Ôn Tinh xin cáo từ trước.”
Ninja buông Hi Viễn, đi theo Ôn Tĩnh cùng ra khỏi phòng.
Ngụy Khải cũng không tức không giận. Hắn đứng dậy, giúp Hi Viễn giải huyệt đạo.
Hi Viễn khôi phục được hành động, lập tức cả giận nói: “Ngươi thực sự muốn hợp tác với hắn?!”
Ngụy Khải cười nói: “Tức giận được như vậy, xem ra là không có gì đáng ngại.”
“Ngươi không cần cố gắng nói tránh đi việc về hắn. Từ sau khi Ôn Tĩnh tự thoát ly khỏi Thần Tiêu phái, đã ở khắp nơi đối địch với thiên sư. Ngươi hợp tác với hắn, là muốn phản bội thiên sư sao?!”
Ngụy Khải lại ngồi xuống uống trà một lần nữa, “Sở dĩ ta phải hợp tác với hắn, xét cho cùng, cũng là vì ngươi hành sự bất lực a.”
Hi Viễn nghe vậy, trong lòng cảm thấy có chút không yên. Ngày đó, nàng đoạt được ba kiện thần khí, lại thành công vây khốn mọi người, vốn tưởng rằng đại công cáo thành. Ai ngờ, bọ ngựa bắt ve, hoàng tước rình sau. Trên đường đến đây, lại bị Ôn Tĩnh phục kích, bên người nàng căn bản không có bao nhiêu binh mã, tất nhiên thất thủ thảm bại.
Nàng nhíu mày, nói: “Ôn Tĩnh đa mưu túc trí, ta cũng chỉ là nhất thời sơ ý, mới có thể…”
“Không cần nói nữa, mấy món thần khí kia cũng đã ở trên tay hắn rồi.” Ngụy Khải giễu cợt, “Nữ nhân đúng là nữ nhân, thực sự gặp phải đại sự, ngay cả một điểm dùng được cũng không có…”
“Ngụy Khải ngươi…” Hi Viễn giận dữ, đang định nói gì đó, lại bị Ngụy Khải cắt ngang.
“Tiêm chủ đừng tức giận. Hợp tác với hắn, cũng chỉ là kế sách tạm thời. Thần khí ta sẽ đoạt lại sau. Ngươi cũng mệt mỏi rồi, nên nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Hi Viễn áp chế lửa giận trong lòng, “Ngụy Khải, ngươi có thể có được ngày hôm nay, đều là do một tay ‘Thiên sư’ đề bạt. Nếu ngươi dám phản bội thiên sư, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Lời Hi Viễn còn chưa nói xong, lại ngay trong giây phút điện quang hỏa thạch đó, cổ bị bóp chặt.
“Tiêm chủ, nay đã khác xưa rồi. Ngươi nói chuyện với ta, cần có chừng mực một chút.” Trên tay Ngụy Khải tăng lên một phần lực đạo, “Ngươi cũng chỉ là một tú nữ, không nên hơi một tí là dùng thiên sư để ép ta. Hiện tại, thần khí là do chính tay ngươi đánh mất, ta không giết ngươi, đã là nể mặt mũi thiên sư lắm rồi.”
Hắn nói xong, hung hăng đẩy nàng ra, cất cao giọng nói: “Người đâu!”
Hi Viễn đang định phản kích, đã thấy vài tên đệ tử của Anh Hùng Bảo đi vào, ba chân bốn cẳng, bắt lấy nàng.
“Mang tiêm chủ đi xuống nghỉ ngơi.” Ngụy Khải lạnh lùng phân phó.
Hi Viễn giãy dụa, nhưng thương thế trên người chưa lành, không có chút sức lực nào để phản kháng, liền bị đưa xuống.
Ngụy Khải bình ổn nỗi lòng, trên mi mày hiện lên sát ý. Hắn nâng chén trà lên, uống một hơi cạn sạch. “Thiên sư, Ôn Tĩnh…” Khi hắn nói chuyện, chén trà trong tay bị bóp nát, rơi xuống đất.
…….
Sau khi Mạc Doãn và Triệu Nhan cùng nhau rời khỏi sơn lĩnh, liền che giấu hành tung, chạy tới chỗ ở của Thích thị.
Thích thị vang dang giang hồ, nhưng lại rất ít người có thể tìm được tung tích của họ. Triệu Nhan vốn tưởng rằng nơi ẩn cư kia nhất định là ẩn mật phi thường, nhưng sau nửa tháng, hai người cuối cùng cũng đến nơi. Hóa ra, nơi đó cũng chỉ cách Thái Bình thành hơn mười dặm, ở trong một khe núi, tuyệt đối không phải là nơi không có ai đi tới. Mà trái ngược với nó, quanh đó còn vô cùng náo nhiệt.
Mạc Doãn dẫn Triệu Nhan đi tới trước cửa một sơn động. Triệu Nhan đi vào trong động, chỉ thấy trong động có chiếc hồ lớn, căn bản không có khả năng có người ở.
Nàng ngước mắt nhìn Mạc Doãn, hình như có chút không hiểu.
Mạc Doãn lại rất bình tĩnh, mang nàng tới phía sau một cột đá trong động.
Sau cột đá là một chiếc thuyền nhỏ, nhiều lắm cũng chỉ chở được ba người. Mạc Doãn đẩy thuyền nhỏ ra, lại đốt lên một cây đuốc, đưa cho Triệu Nhan.
Triệu Nhan vẫn không hiểu gì như cũ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cùng hắn bước lên thuyền nhỏ.
Mạc Doãn lấy một cây sào dài, bắt đầu chèo thuyền, đi sâu vào trong động.
Triệu Nhan nắm lấy cây đuốc, nhìn chằm chằm một mảnh hắc ám trên con đường phía trước, trong lòng tuy có lo lắng, nhưng bình bĩnh vẫn nhiều hơn. Tiếng nước chậm rãi va vào thành thuyền, ì oạp.
Ước chừng đi được nửa canh giờ, con đường phía trước liền sáng bừng lên. Hóa ra, hồ lớn trong động kia là một mảng tối của con sông, đợi tối tăm biến mất, men theo đường sông ra khỏi sơn động, liền gặp được một thôn xóm nhỏ, suối chảy róc rách, hoa cỏ xanh tươi. Sắp tới tháng tám, trong không khí lẫn hương hoa quế, chậm rãi thấm nhập lòng người.
Mạc Doãn chống sào, để thuyền nhỏ tự trôi theo dòng nước chậm rãi đi về phía bờ.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên bờ, sau đó, vươn tay, kéo Triệu Nhan lên theo.
Triệu Nhan cũng không kháng cự, nàng vươn tay, mượn lực lên bờ.
Hai người vừa mới đứng vững, vài người trông như thôn dân bình thường liền đi lên đón. Nhìn thấy Mạc Doãn, mấy người mỉm cười, mở miệng nói: “Thiếu đương gia, rốt cục ngươi cũng đã trở lại.”
Mạc Doãn gật gật đầu, quay lại nói với Triệu Nhan: “Ta dẫn ngươi đi gặp sư phụ.”
Thôn dân nhìn thấy Triệu Nhan, trên mặt hiện lên chút trêu tức, “Thiếu đương gia, vị này là?”
Mạc Doãn nhìn Triệu Nhan liếc mắt một cái, giới thiệu chi tiết.
Thôn dân nghe thấy, đều vô cùng kinh ngạc.
Mạc Doãn cũng không giải thích nhiều, lôi kéo Triệu Nhan, đi về phía căn nhà chính trong thôn.
Đợi đến lúc vào đại sảnh, Mạc Doãn kéo Triệu Nhan đến một bên ngồi xuống, nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi báo với sư phụ.”
Nhìn hắn cười, Triệu Nhan đã có chút sầu lo, nàng nắm chặt tay hắn, muốn nói lại thôi.
Mạc Doãn ngồi xổm xuống đất, nói: “Ngươi đã đến rồi, còn sợ gì nữa?”
Triệu Nhan chậm rãi buông tay, gật đầu.
Nhìn hắn rời đi, bất an trong lòng nàng cũng dần dần mạnh lên.
Mặc dù theo như lời Mạc Doãn nói, Thích Hàm luôn đi tìm nàng, nhưng mà, khi nhìn thấy, thì sẽ thế nào đây? Nên nói cái gì?… Nếu mà, tất cả đều trái ngược với lời Mạc Doãn đã nói, thì nàng nên làm như thế nào?
Những nghi vấn này lật đi lật lại trong đầu nàng, khiến nàng đứng ngồi không yên. Tay nàng mất tự nhiên túm lấy vạt áo, lập tức, đầu ngón tay chạm vào hộp son trong lòng.
Nàng dè dặt cẩn trọng lấy hộp son ra, đặt trong lòng bàn tay, cẩn thận tinh tế. Nàng suy nghĩ một lát, mở nắp hộp ra, nhẹ nhàng quệt một chút lên ngón tay. Nàng mỉm cười, đang định thoa lớp son trên tay lên gò má, lại nghe ngoài cửa có một trận ồn ào.
Triệu Nhan hoảng hốt, vừa đứng dậy. Chỉ thấy vài thôn dân tiến vào, ngã trên đất, thương thế không nhẹ.
Nàng kinh sợ thối lui vài bước, đã thấy có người thản nhiên cất bước, đi vào đại sảnh.
Khi thấy rõ người tới là ai, hộp son trong tay nàng rơi xuống đất, tim liền đập mạnh.
“Ngụy Khải!”
Hô lên cái tên này, không phải Triệu Nhan, mà là Mạc Doãn.
Triệu Nhan kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Mạc Doãn đã đi ra, bên cạnh còn có một người nam tử khác nữa. Nam tử kia mặc quần áo màu yên thanh, nhìn qua cũng chỉ mới ba mươi lăm ba mươi sáu, không để râu. Dáng người hắn cao ngất, dung mạo tuấn lãng, trong lúc đó, mặt mày tràn ngập ngạo khí bức người. Xem ra, đây chính là Thích thị đương gia, Thích Hàm.
Thích Hàm nhìn thôn dân bị thương ngã xuống trong phòng, không nói hai lời, rút trường tiên bên hông ra, trực tiếp quật về phía Ngụy Khải đang đứng ở cửa.
Ngụy Khải liên tục lùi lại mấy bước, tránh được công kích.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, trường tiên trong tay Thích Hàm chính là hàng loạt các lưỡi đao nhỏ ghép lại, một kích này, dù chưa đả thương được Ngụy Khải, nhưng lại khiến sàn phòng bị đánh tung lên. Mấy tấm đá phiến dày nặng bị đánh bể thành từng khối. Lực đánh của lưỡi dao kia hiển nhiên không tầm thường.
Ngụy Khải đứng yên, chắp tay nói: “Thích đương gia, ngưỡng mộ đã lâu.”
Thích Hàm cũng không đáp lời, đang định côn kích tiếp. Ngụy KHải đứng ở sau cửa đột nhiên xoay người ra, nhìn ra phía sau hắn, người trong thôn đã bị thủ hạ của Ngụy Khải vây kín, thôn dân đều bị chế phục, vây trong khoảng đất trống của thôn.
“Tại hạ ngưỡng mộ phong thái Thích thị đã lâu, hôm nay hạnh ngộ, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.” Ngụy Khải cười vô cùng thản nhiên.
“Ngụy Khải ngươi…” Mạc Doãn nhìn tình trạng trước mắt, tâm sinh tức giận.
Ngụy Khải liếc mắt nhìn Triệu Nhan một cái, lại nói: “Lần này, cũng nhờ Nhan nhi dẫn bước ít nhiều, bằng không, làm sao tại hạ có thể tìm được chỗ ẩn cư này chứ?”
Khi Triệu Nhan nghe được câu đó, chỉ cảm thấy trong đầu ầm một tiếng, suy nghĩ tán loạn. Nàng ngước mắt, nhìn Mạc Doãn, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Mạc Doãn nghe thấy những lời kia của Ngụy Khải, cũng khiếp sợ. Nàng quyết liệt với Ngụy Khải, Ngụy Khải xuất chưởng đánh nàng, lại không dùng hết toàn lực. Mà sau đó, không biết từ chỗ nào nàng lấy được nhuyễn cốt tán. Thái độ khác thường của nàng, muốn hắn mang nàng quay về Thích thị. Một đêm kia sơn thôn bị đồ sát, chỉ duy nhất mình nàng bình yên. Hắn lại nghĩ đến đêm đó bị người phục kích, sau khi hắn hít bột phấn vào, những người đó rõ ràng có cơ hội chiến thắng, lại không hề tiếp tục công kích mà chỉ bỏ chạy. Sau đó, hắn liền gặp được Triệu Nhan… Hắn bị lừa sao? Tất cả những chuyện kia đều là diễn xuất của nàng?
Hắn nhìn thôn dân bị nhốt, lại nhìn về phía Triệu Nhan, muốn hỏi, lại hỏi không được.
“Nhan nhi, hiện tại ngươi muốn ta làm gì đây?” Ngụy Khải chậm rãi đi đến bên người Triệu Nhan, nói, “Tuy rằng ta đã đáp ứng ngươi, giúp ngươi san bằng Thích thị, trả thù cho ngươi và nương ngươi. Nhưng mà… Hắn dù sao cũng là cha ngươi a…”
Triệu Nhan ngước mắt, nhìn Ngụy Khải, muốn nói gì đó. Lại nghe có người lạnh lùng mở miệng.
“Nó không phải là nữ nhi của ta.”
Triệu Nhan đột nhiên quay đầu, chỉ thấy vẻ mặt Thích Hàm lạnh như băng, ánh mắt nhìn nàng, toàn là chán ghét.
Thích Hàm nắm trường tiên trong tay, nói: “Mạc Doãn, ai cho ngươi tự quyết định, mang người ngoài vào.”
Người ngoài…
Trong lòng Triệu Nhan đột nhiên lạnh lẽo, nhớ tới lời Mạc Doãn đã từng nói: Mang ngươi về Thích thị, để người và ngươi nhận nhau, là chủ ý của riêng ta.
Người trước mắt, cho tới tận bây giờ, cũng chưa từng có ý nghĩ muốn nhận lại cốt nhục. Đáng ra ngay từ đầu, nàng đã không nên tin. Không tin, sẽ không thất vọng. Nàng thật sự quá ngu ngốc mới muốn về nhà, lừa gạt và vứt bỏ trên thế gian này, nàng còn chưa hiểu thấu sao?
“Sư phụ…” Mạc Doãn nghe vậy, tâm sinh sốt ruột, đang định giải thích.
“Thích đương gia cần gì phải thế. Mẫu thân Nhan nhi chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Diễm Cơ. Nàng không phải nữ nhi của ngươi, vậy thì ai là nữ nhi của ngươi đây?” Ngữ khí của Ngụy Khải vô cùng chân thành, lại mang theo một chút bất đắc dĩ.
“Việc này không đến lượt ngươi lo!” Khi Thích Hàm nói chuyện, lại đánh ra một tiên, quật về phía Ngụy Khải.
Ngụy Khải kéo Triệu Nhan, thả người nhảy khỏi đại sảnh, đứng ở trong thôn.
Thích Hàm đuổi theo ra ngoài, đang định công kích tiếp.
Ngụy Khải lại cao giọng, nói: “Thích đương gia, ngươi không nhận nữ nhi cũng không quan trọng, nhưng ngay cả tính mạng của thôn dân không phải ngươi cũng không để ý chứ?”
Thích Hàm nhướng mày, dừng chân lại.
“Nhan nhi, hiện tại ngươi cao hứng chưa?” Ngụy Khải cầm lấy cổ tay Triệu Nhan, cúi đầu cười nói.
Triệu Nhan chỉ cảm thấy trên cổ tay có một trận đau nhức, nàng cố gắng giãy ra, lại không sử dụng được nửa phần sức lực.
Thích Hàm thấy hai người thân mật như vậy, thanh âm lạnh lẽo, nói một câu: “Hạ tiện.”
Lúc nghe đến hai chữ kia, Triệu Nhan đột nhiên bình tĩnh lại. Nàng không giãy dụa nữa, ánh mắt vốn sợ hãi lại trở nên sắc bén kinh người.
Nàng đột nhiên nở nụ cười, quay đầu, nhìn Thích Hàm, “Ta hạ tiện, nhưng ta thắng! Thích thị danh chấn giang hồ, còn không phải cũng đều bị hủy trên tay ta!”
Thích Hàm nghe thấy thế, trường tiên trong tay run lên, quất về phía Triệu Nhan.
Ngụy Khải buông tay, thối lui sang một bên, mặc kệ không quan tâm.
Mạc Doãn thấy thế, vội vàng rút đao tiên lên, đỡ lấy chiêu thức của Thích Hàm. “Sư phụ!”
Thích Hàm thấy thế, càng thêm phẫn nộ, “Hỗn trướng! Được, tiểu tiện nhân này là do ngươi mang về, vậy ngươi liền cùng nàng nhận lấy cái chết đi!”
Mạc Doãn không dám mạo phạm, chỉ cố gắng phòng thủ.
Tức giận trong lòng Thích Hàm càng tăng, hắn đẩy Mạc Doãn ra, trường tiên đánh ra, công kích mạnh mẽ về phía Triệu Nhan.
Triệu Nhan mỉm cười, không hề trốn tránh. Trong ánh mắt chẳng có chút sợ hãi, chỉ có chê cười.
Mắt thấy trường tiên kia tiến gần sát đến trước mặt, ý cười của nàng càng đậm, trong lòng đã hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng mà, ngay sau đó, có người che ở phía trước nàng. Trong nháy mắt, máu tươi bắn ra, ấm áp nhiễm lên khuôn mặt nàng.
“Mạc Doãn…” Nàng nhìn người trước mắt, thanh âm nghẹn lại.
Trường tiên của Thích Hàm quất qua, kéo theo huyết nhục, một khắc kia, vẻ kinh ngạc của hắn hiện hết lên trên mặt.
Mạc Doãn ngã xuống đất, lại vô lực đứng dậy.
Trong lòng Triệu Nhan chấn động, quỳ thân xuống, “Ngươi…” Nàng muốn trào phúng, lại không nói ra được mấy lời khiến người khác đau lòng kia. Mặc dù trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng lại không nói ra được nửa tiếng ôn nhu. Nàng cứ nhìn như vậy, hoảng sợ, trầm mặc.
Mạc Doãn nhìn nàng, cười khổ, “Ta sai lầm rồi sao…”
Hắn không còn sức lực để nói cái gì nữa, ngất đi.
Triệu Nhan ngây ngẩn cả người, ngơ ngác lại vô pháp phản ứng.
Thích Hàm cũng ngây ngẩn cả người, hắn nhìn trường tiên nhiễm máu, lạnh lùng cao ngạo trong ánh mắt ảm đạm xuống.
Ngụy Khải đứng bên hứng trí nhìn biến hóa này, khóe môi nhấc lên mang theo một nét cười tàn khốc.
“Thích đương gia, cần gì phải thế chứ…” Hắn cười, nói.
Thích Hàm nhìn hắn một cái, trong thanh âm có một tia suy sụp, “Rốt cục ngươi muốn như thế nào?”
Ngụy Khải cười tiến lên, nói: “ ‘Cửu Hoàng thần khí’.”
Thích Hàm lên tiếng nở nụ cười, hắn cầm trường tiên trong tay ném xuống dưới chân Ngụy Khải, khinh thường nói: “Đây là ‘Cửu Hoàng thần khí’.”
Ngụy Khải nhìn trường tiên nhiễm máu kia, nhíu mày, “Thích đương gia đừng đùa.”
“Ngươi cũng biết ta là đương gia Thích thị. Vậy ta nói nó là, nó chính là! Tin hay không tùy ngươi!” Thích Hàm hờ hững nói.
Trong lòng Ngụy Khải không vui, nhưng ý cười trên mặt vẫn khôi phục lại. Hắn gật đầu, nói: “Nếu Thích đương gia đã nói như vậy, sao ta dám không tin chứ. Chỉ là, ta còn rất nhiều chuyện không hiểu, muốn nhờ Thích đương gia chỉ dạy.” Hắn phất phất tay, thủ hạ rút đao, hướng về môn nhân Thích thị, “Phiền Thích đương gia đi theo ta một chuyến…”
Vẻ mặt Thích Hàm vẫn tràn đầy khinh thường như cũ. Hắn liếc mắt nhìn Mạc Doãn và Triệu Nhan một cái, chắp tay ra sau lưng, cất bước.
…….
Một canh giờ sau, môn nhân Thích thị đã được đưa tới một phân đà phụ cận của Anh Hùng Bảo, giam giữ lại.
Mà Triệu Nhan lại vẫn được coi là thượng khách như cũ, an trí trong một sương phòng.
Một ngày này, dài lâu quá mức.
Triệu Nhan cảm thấy bản thân đã trải qua rất nhiều chuyện, nhiều đến mức nàng không còn rõ chúng là những gì nữa. Tất cả mọi chuyện, tưởng chừng như mộng. Nàng đột nhiên không rõ, bản thân có thật sự đã từng đến Thích thị, đã từng gặp được người phụ thân sinh thành ra mình hay không… hay tất cả, chỉ là giấc mộng.
Trong lúc nàng hoảng hốt, dường như lại nghe thấy câu nói kia của Mạc Doãn: Ta sai lầm rồi sao…
Nàng che kín đôi tai, khép chặt hai mắt, không muốn suy nghĩ nữa.
Lúc này, có người mở cửa tiến vào, mang theo ý cười, gọi một tiếng: “Nhan nhi.”
Triệu Nhan đột ngột ngước mắt, khi nhìn thấy người đến, nàng chỉ cảm thấy phẫn nộ, bi thương, căm hận, tuyệt vọng… Tất cả cảm xúc đều bỗng chốc dâng lên, quấn quanh trong lòng. Nàng cứ nhìn chằm chằm vào hắn, không mở miệng.
“Nhan nhi, ngươi làm sao vậy?” Ngụy Khải cười rất ôn nhu, “Thích thị đã bị ta hủy đi, ta còn cho rằng ngươi sẽ cao hứng chứ.”
Triệu Nhan cố gắng bình ổn tâm tình, mở miệng: “Rốt cục ngươi… Rốt cục ngươi muốn thế nào?”
Vẻ mặt Ngụy Khải tràn ngập nghi hoặc, “Di, hôm bay sao lại có nhiều người cùng hỏi ta một vấn đề giống nhau vậy chứ? Ta muốn thế nào? Thật là kỳ quái, không phải ngươi nói muốn hợp tác cùng ta, muốn ta giúp ngươi trả thù Thích thị hay sao? Giả vờ quyết tuyệt với ta, dụ Mạc Doãn nói ra nơi Thích thị ẩn cư, mấy thứ này, không phải đều là chủ ý của ngươi sao?”
Thân thể Triệu Nhan hoàn toàn lạnh lẽo. Nàng đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện. Hiểu ra như vậy, lại khiến nàng cảm thấy sợ hãi khôn cùng…
“… Ngươi căn bản không hề hợp tác với ta, ngươi chỉ muốn lợi dụng ta…” Nàng run run, nói.
Ngụy Khải nở nụ cười, “Nhan nhi, lúc trước không phải ngươi đã nói với ta, ngươi có giá trị lợi dụng sao? Bằng không, sao ta phải giữ tính mạng cho ngươi chứ?”
“Không…” Thần sắc của Triệu Nhan trở nên quái dị, “Không… Ta không hề có giá trị lợi dụng… Cho dù không có ta, ngươi cũng có thể làm được tất cả những chuyện hôm nay…”
Ngụy Khải nghe được mấy câu này, đột nhiên vỗ tay, nở nụ cười.
“Nhan nhi, ngươi tự nhiên thông minh ra nha.” Ngụy Khải đến gần vài bước, trong ánh mắt đều là ý cười, “Ta chưa từng thấy người nào tự cho mình là đúng như ngươi, nhìn ngươi, ta liền cảm thấy buồn cười, ha ha…”
“Vậy tại sao ngươi lại muốn giữ ta lại bên người… Rốt cục ngươi có mục đích gì…” Triệu Nhan chống đỡ kiên cường cuối cùng của bản thân, chất vấn.
Trong ánh mắt Ngụy Khải, mang theo tàn khốc, “Triệu Nhan a Triệu Nhan, thật ra, ta luôn luôn nghĩ, nếu không có ngươi ở bên cạnh Tịch phu nhân, có lẽ ta có thể bớt đi không ít sức lực… Lúc trước, là ngươi bảo Tịch phu nhân tìm Liệt Anh làm chỗ dựa vững chắc nhỉ?”
Triệu Nhan hoảng sợ nhìn hắn, không nói chuyện.
Ngụy Khải vươn tay, nắm lấy cằm nàng, “Ngươi nói không sai, ta căn bản không cần phải lợi dụng ngươi. Vị trí bảo chủ của Anh Hùng Bảo sớm muộn gì cũng là vật trong tay ta. Ta cũng chỉ muốn đem ngươi làm vật chơi đùa một chút thôi. Về phần Thích thị… Thật ra, chỉ cần ta bắt ngươi, lấy tính mạng ra để áp chế, nhị đệ ngu dốt kia của ta nhất định sẽ khai ra nơi ẩn cư của Thích thị. Ngươi có biết vì sao ta lại muốn phí nhiều tâm tư khổ sở như vậy, bảo ngươi dụ hắn mang ngươi về Thích thị hay không?”
Triệu Nhan cố gắng giãy dụa, lại không hề có hiệu quả.
“Bởi vì không đủ…” Ánh mắt Ngụy Khải lạnh như băng hàn, “Căn bản không đủ. Không chỉ tính mạng, ta muốn các ngươi phải hoàn toàn trắng tay, sống không bằng chết… Đây, mới gọi là trả thù…”
Triệu Nhan dùng hết khí lực, đẩy hắn ra, thối lui sang một bên.
“Không phải sợ.” Ngụy Khải cười, “Ta sẽ không đả thương ngươi. Nói như thế nào thì ngươi cũng là một thứ khá thú vị để tiêu khiển.”
Hắn nói xong, vỗ vỗ tay. Hạ nhân nâng lên một cái hộp gỗ, đẩy cửa tiến vào.
Hắn cầm lấy cái hộp gỗ kia, đặt ở trên bàn.
“Mới vừa rồi, ta đã khảo vấn qua môn nhân Thích thị. Hộp gỗ này, xem ra cũng không phải ‘Cửu Hoàng thần khí’ gì đó. Vậy ngươi cứ giữ lấy đi, sau này, còn có thể nhớ lại.” Hắn nói xong, cười rời đi.
Triệu Nhan lại vô lực chống đỡ, suy sụp ngã ngồi xuống. Mọi thứ bên ngoài, nàng không còn sức để để ý tới, trước mắt chỉ còn lại một mảnh u ám.
Ngụy Khải đi ra khỏi cửa phòng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập khoái ý, sung sướng vô cùng.
Mà sau, hắn ngẩng đầu liền nhìn thấy Ôn Tĩnh đứng ở trước đó không xa, đang tràn ngập ý cười nhìn hắn.
“Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên,” Ôn Tĩnh mở miệng, nói, “Hôm nay, lão phu thật sự mở mang tầm mắt a.”
Ngụy Khải mỉm cười, nói: “Đảo chủ quá khen.”
“Là bảo chủ quá khiêm tốn rồi. Có thể sử dụng thủ đoạn như vậy khiến Thích thị tan rã, thật sự có thể nói là không đánh mà thắng.”
“Đâu có.” Ngụy Khải khiêm tốn nói, “Chút tài mọn này, không làm nổi đại sự. Nếu như muốn thành nghiệp lớn, ta còn rất nhiều chuyện phải học đảo chủ.”
“Bảo chủ khách khí.” Ôn Tĩnh nói, “Hiện thời, số Cửu Hoàng thần khí trong tay lão phu, đã có tới sáu kiện. Không biết bước tiếp theo, bảo chủ định đi như thế nào đây?”
Ngụy Khải nhìn Ôn Tĩnh, địch ý trong ánh mắt lóe lên rồi biến mất. Hắn mỉm cười, nói: “Cách nơi này không xa, chính là địa giới của Nhạc Lam kiếm phái. Ta đã sớm muốn diện kiến ‘Lam Kiếm mười bảy thức’ nổi tiếng thiên hạ này rồi, thuận tiện, mời Thái Bình thành ra làm chứng. Đến lúc đó, còn cần đảo chủ tương trợ đấy.”
Ôn Tĩnh suy nghĩ một lát, hiểu rõ, “Nói rất hay.”
Ngụy Khải và Ôn Tĩnh nhìn nhau cười cười. Dưới tươi cười kia có quá nhiều thâm trầm, sâu không thấy đáy….
………
Tác giả có chuyện muốn nói: Khụ khụ… Thật ra ta muốn nói, ta cũng không định viết ra một tiết mục khoa trương giả tạo như vậy, nhưng mà ngoại trừ tiết mục khoa trương giả tạo, ta không thể nghĩ ra được tiết mục nào khác… Quẫn ~~~
Ân, ta phát hiện, những chuyện xưa liên quan đến Anh Hùng Bảo đều rất qua trương giả tạo… Quẫn ~~~
Căn cứ vào việc Triệu Nhan đồng học đã được tẩy trắng, phía dưới là bảng danh mục các hành vi phạm tội của Triệu Nhan đồng học ~~~
1, Hạ mê dược, đem Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu đặt lên trên một cái giường…
Tội danh: …. Làm mối?
Hậu quả: Sáng tạo ra cặp đôi vô cùng hài hòa trong bài này… Quẫn ~~~
2, Dụ dỗ Mạc Doãn đi vào hậu hoa viên, vu oan giá họa…
Tội danh: Vu hãm người khác
Hậu quả: Đương sự không thèm truy cứu…
3, Hạ thạch tín, ý đồ độc chết Mạc Doãn.
Tội danh: Có ý định mưu sát chưa thành.
Hậu quả: Đương sự không thèm truy cứu… Quẫn ~~~
4, Tự xưng là nữ nhân bị Ngân Kiêu bắt cướp.
Tội danh: Vu hãm tội danh, tạo chứng cứ giả.
Hậu quả: Đương sự tỏ vẻ muốn đi bắt cướp thêm thiếu nữ khác… Quẫn…
5, Lấy trộm Dẫn cổ hương, nói Thẩm Trầm là hung thủ giết hại thiếu nữ, cũng gián tiếp làm cho Thẩm Trầm tử vong.
Tội danh: Cố ý đả thương người, ngụy tạo chứng cứ giả.
Hậu quả: =.= Bởi vì Thẩm Trầm thật sự chính là hung thủ giết hại thiếu nữ, cho nên việc này không đáng truy cứu… Quẫn…
6, Hạ nhuyễn cốt tán, cũng lừa Liệt Anh Trương Kế Viễn vào cạm bẫy, gián tiếp làm hắn tử vong.
Tội danh: Cố ý giết người.
Hậu quả: Tội danh thành lập…
Bi kịch a, nhìn trước nhìn sau, sau cả trăm chương, ngẫu (cách xưng hồ của tác giả) mới thấy Triệu Nhan đồng học chỉ làm được có duy nhất một việc xấu mà tội danh thành lập… Quẫn… Hiện tại, mọi người đã hiểu vì sao câu nói lúc trước của Mạc Doãn đồng hài có bao nhiêu đả kích người khác chưa… Quẫn… Trên thực tế, bởi vì Triệu Nhan đồng hài chỉ là người phối hợp diễn xuất, cho nên không có cách nào hưởng thụ đãi ngộ “Chuyện xấu biến thành chuyện tốt” như Tiểu Tiểu… Quẫn… Vì muốn thể hiện sự đối lập, cho nên chương sau sẽ tổng kết tất cả những chuyện xấu của Tiểu Tiểu đồng hài ~~~
Cuối cùng, mọi người hỏi, tại sao lại muốn đem Mạc Doãn bán phân phối cho Triệu Nhan, thật sự chính là một đóa XX cắm vào một đóa OO mà.
Ta muốn nói, cho tới bây giờ, ta chưa từng nói rằng giữa bọn họ có JQ. Xin mời xem lý do thoái thác của Mạc Doãn đồng hài:
Nguyên văn: Một ngày làm thầy cả đời làm cha, ngươi và sư phụ, đều là thân nhân của ta. Ta chỉ mong một nhà đoàn tụ, mãi không phân cách
Phiên dịch: Ta nói là ngươi chính là tiểu muội muội đang trong thời kỳ phản nghịch bỏ trốn khỏi nhà của ta, mặc kệ thế nào, cứ đem ngươi về nhà trước rồi hãy nói…
Quẫn ~~~
Thế giới… Thật hài hòa…
Quần chúng: Cút! ! !