Tiểu Tiểu dùng nhẫn cốt phân phó binh lính mang Lạc Nguyên Thanh ra, sau đó đưa tới sương phòng Ôn Túc.
Trong phòng đốt hương, mùi thơm ngọt ngào, có tác dụng an thần, giúp ngủ ngon hơn. Khói trắng nhè nhẹ tràn ngập bốn phía. Ánh trăng thanh lãnh chiếu khắp phòng. Mấy con đom đóm từ ngoài cửa sổ bay vào, chợt lóe sáng lên.
Tiểu Tiểu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn không đốt đèn. Nàng chậm rãi đi đến trước giường, quỳ xuống, nắm lấy cổ tay Ôn Túc.
Mạch đập tuy hơi nhẹ, nhưng đã có xu hướng vững vàng. Đúng như lời Thạch Mật đã nói, gân mạch bị đứt gãy đã được nối lại toàn bộ, còn lại, cũng chỉ là giải độc và khôi phục.
Tiểu Tiểu nắm tay hắn, nhìn dáng ngủ an tường của hắn, trong lòng vui sướng khiến nàng nở nụ cười.
“Sư thúc, hiện tại ta đã biết rõ vì sao Ngân Kiêu muốn gọi ta là Tiểu Tảo Bả…” Nàng thấp giọng nói, “Hóa ra, người nào có quan hệ với ta, thật sự đều xui xẻo nha.” Nàng bất đắc dĩ thở dài, nói: “Rốt cục ta cũng phát hiện… Nếu ta gọi ai là ‘sư phụ’, người đó nhẹ thì thương cân động cốt, nặng thì chết oan chết uổng…”
Nàng nói tới đây liền không nói tiếp được nữa. Nàng nắm chặt tay hắn, nói: “Nhất định ngươi sẽ không có việc gì. Ta chỉ kêu ngươi một tiếng ‘Sư phụ’, sẽ không tà môn như vậy đâu, đúng không nhỉ?” Mũi nàng đau xót, trong đôi mắt hiện lên lệ quang, “Ngươi sẽ không có việc gì…”
Nàng khụt khịt cái mũi, bình ổn cảm xúc. Nàng lấy từ trong lòng ra một chiếc hộp nhỏ. Giải dược của độc hương, Thạch Mật chỉ cho nàng một viên. Chỉ duy nhất một viên này, chứng minh rằng, mặc dù mặt ngoài nàng ta coi nàng là “Đồng bọn”, nhưng họ vẫn đề phòng nàng.
Nàng mở hộp thuốc ra, nhìn viên thuốc bên trong, lập tức để sát lên mũi ngửi ngửi. Vị thuốc đông y đắng chát, thoáng có chút gay mũi. Nàng không phải thầy thuốc, tất nhiên không có cách chỉ dựa vào mùi thuốc có thể nhận ra đã dùng những dược vật gì. Nàng cau mày, bắt đầu suy nghĩ.
Lúc này, tiếng cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra vang lên. Chợt nghe có người đứng ở ngoài cửa mở miệng, cung kính nói: “Tả cô nương, người đã đưa tới.”
Tiểu Tiểu đứng lên, nói: “Vào đi.”
Binh lính mở cửa, dẫn Lạc Nguyên Thanh vào, hành lễ xong liền rời đi.
Binh lính vừa đi, Tiểu Tiểu liền cúi đầu, suy nghĩ miên man.
Lạc Nguyên Thanh thấy nàng không nói chuyện, liền tự mình đánh giá căn phòng này. Lúc nhìn thấy Ôn Túc đang nằm trên giường, nàng nhíu mày, đi vài bước đến bên giường, nói: “Hóa ra hắn ở trong này, hắn sao rồi?”
Tiểu Tiểu thanh thanh cổ họng, lớn tiếng nói: “Thạch Mật tông chủ đã giúp hắn nối lại gân mạch, việc giải độc ‘Thất Sát’, cũng chỉ là vấn đề thời gian. Tuy nhiên, thân thể sư thúc của ta suy yếu, cần có người truyền chân khí cho hắn. Hiện tại, chỉ có người tu luyện ‘Huyền Nguyệt Tâm Kinh’ mới có thể trợ giúp hắn một tay…”
Lạc Nguyên Thanh nói: “… Hắn ruồng bỏ minh ước, không muốn hợp tác cùng Nam Hải ta, ta… Tại sao phải cứu hắn? Huống hồ, thân ta trúng phải độc hương, nội lực tan biến…”
“Độc hương không phải vấn đề.” Tiểu Tiểu nói, “Nam Hải và triều đình không có liên quan gì, cùng Thần Tiêu phái cũng không có ân oán, Lạc cô nương chỉ cần đáp ứng điều kiện của ta, ta lập tức sẽ giúp ngươi thoát thân.”
Vẻ mặt Lạc Nguyên Thanh lạnh lùng, “Có thể khiến những binh lính đó nghe lời sai phái, quả nhiên ngươi là người của triều đình!”
“Ta là người bên nào không quan trọng. Ta chỉ hỏi ngươi, đáp ứng hay không đáp ứng?”
Lạc Nguyên Thanh nhìn Ôn Túc, trầm mặc không nói.
“Nam Hải vốn là không có chút quan hệ gì với chuyện hôm nay. Lạc cô nương cũng không muốn bởi vậy mà hủy đi cơ nghiệp bao năm của Nam Hải chứ?” Trong lúc Tiểu Tiểu nói chuyện, đã đẩy giải dược tới, nói, “Viên giải dược này ngươi hãy ăn vào, sau khi chữa cho sư thúc hồi phục, ta sẽ đưa giải dược cho toàn bộ đệ tử Nam Hải.”
Lạc Nguyên Thanh suy nghĩ hồi lâu, vươn tay, nhận lấy hộp thuốc kia, nhưng mà, lúc tay nàng chạm vào hộp nhỏ kia, trong nháy mắt đó, Tiểu Tiểu bắt lấy cổ tay nàng, kéo nàng vào trong vài bước.
Lạc Nguyên Thanh kinh hãi, đang định chất vấn, lại thấy Tiểu Tiểu nói nhỏ bên tai nàng: “Lạc cô nương, tai vách mạch rừng, nên nhỏ giọng nói chuyện. Viên giải dược này tạm thời không thể cho ngươi, ta muốn mời ngươi vào cùng hội với ta.”
Lạc Nguyên Thanh có chút không hiểu, “Ngươi…” Nàng nghĩ nghĩ, đè thấp thanh âm, “Rốt cục ngươi muốn làm cái gì?”
Tiểu Tiểu cảnh giác nhìn khắp mọi nơi, nói: “Ách… Trộm dược.”
Lạc Nguyên Thanh mở to hai mắt nhìn, “Trộm dược?!”
Tiểu Tiểu ôm miệng nàng, ngón trỏ đặt trên môi, “Hư…” Nàng nhỏ giọng, nói, “Lạc cô nương, việc ngươi phải làm rất đơn giản. Ngươi chỉ cần ở trong này làm bộ chữa thương cho sư thúc của ta là được. Còn ta, sẽ đi trộm dược.”
“Ngươi đi? Vậy chẳng thà đưa viên giải dược đó cho ta, để ta đi!” Lạc Nguyên Thanh nói.
Tiểu Tiểu lắc đầu, “Lạc cô nương cũng biết dược phòng của Thần Nông ở nơi nào sao? Cũng biết giải dược kia là gì?”
Lạc Nguyên Thanh không trả lời được, chỉ đành trầm mặc.
“Thần Nông thế gia ta đã tới một lần, địa hình cũng biết được đại khái. Mà viên giải dược này, ta cũng phân rõ được các dược vật trong đó.” Tiểu Tiểu nói, “Hơn nữa, nếu người trộm dược là ta, cho dù thất bại, cũng không có ảnh hưởng đến tính mạng.”
Lạc Nguyên Thanh nghĩ nghĩ, gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi.”
“Ân.” Tiểu Tiểu cười cười, lại lớn tiếng nói, “Khụ khụ, Lạc cô nương, ngươi quả nhiên thức thời.”
Lạc Nguyên Thanh nghe vậy, cũng lớn tiếng nói: “Nam Hải ta vốn không có quan hệ gì với chuyện này, cũng không cần phải nhúng chân vào.”
Tiểu Tiểu lại hạ giọng, nói: “Hiện tại, ta gọi một tỳ nữ vào đây, điểm huyệt nàng, sau đó thay quần áo cho nàng, che giấu tai mắt người khác…”
Nàng còn chưa nói xong, tiếng đập cửa lại vang lên.
Hai người đều kinh hãi, vạn phần khẩn trương nhìn ra phía cửa.
Chỉ thấy người xuất hiện ở cửa kia, là Thẩm Diên. Nàng mặc một thân quần áo màu đỏ nhạt, sinh ra vài phần quyến rũ. Trong tay, bưng một chiếc khay, trên khay để một chén thuốc, một hộp thuốc cao và một ít băng vải. Sau khi nàng vào cửa, binh lính và thủ vệ quanh cửa đều khom người, sau đó đóng cửa lại, đi vào trong phòng.
“Tả cô nương, ta đến phòng ngươi đưa thuốc, thấy ngươi không ở đó, liền tìm đến nơi này.” Thẩm Diên buông khay, nhìn căn phòng, “Sao lại không đốt đèn vậy?”
Tiểu Tiểu không nói gì, đang suy nghĩ có nên xuống tay với Thẩm Diên hay không, Lạc Nguyên Thanh lại nở nụ cười, “Không cần lo lắng, người một nhà.”
Tiểu Tiểu không hiểu chút nào, “Người một nhà?!”
Thẩm Diên cũng không hiểu, có chút mờ mịt nhìn hai người kia.
Một lát sau, trong phòng, dưới ánh trăng mập mờ, hiện lên thân hình của ba nữ tử. Mà sau, cửa phòng mở ra, nữ tử mặc quần áo màu đỏ nhạt bưng khay đi ra khỏi cửa, mặt mày buông xuống, nhẹ nhàng hạ thấp người, đám thủ vệ binh lính chung quanh lập tức khom người hành lễ, sau đó nàng thản nhiên rời đi.
Nàng đi không lâu, trong góc khuất của căn phòng có một thân ảnh, bỗng nhiên lóe lên, biến mất trong bóng đêm.
…………
Đã qua giờ hợi (21h – 23h), trong Thần Nông thế gia yên tĩnh phi thường. Nhưng đèn đuốc trong khách phòng lại vẫn không hề tắt.
Trong phòng, Thạch Mật ngồi ngay ngắn trên chỗ ngồi chính giữa đường thượng, vẻ mặt bình tĩnh lãnh đạm. Liêm Chiêu ngồi ở vị trí phó tọa, trên mi mày có một chút mệt mỏi. Mà ngồi dưới sảnh là tiêm chủ Hi Viễn đang chau mày lại, vẻ mặt không vui.
Quỷ Cữu đứng ở trong sảnh, cung kính nghiêm túc nói: “Tả cô nương sau khi đưa Lạc Nguyên Thanh ra khỏi địa lao, liền dùng giải dược làm giao dịch, bức nàng chữ thương cho Ôn Túc. Lạc Nguyên Thanh đã đáp ứng rồi. Hiện tại, hai người đang canh giữ trong sương phòng Ôn Túc.”
“Còn có người khác đi vào không?” Thạch Mật hỏi.
Quỷ Cữu liếc mắt nhìn Liêm Chiêu một cái, nói: “Thẩm Diên từng vào đưa thuốc, đại khái lưu lại khoảng một khắc.”
Liêm Chiêu nghe xong, liền mở miệng nói: “Tiêm chủ, nghe mấy lời này, hoài nghi đối với Tả Tiểu Tiểu của ngươi, hẳn là có thể tiêu trừ rồi chứ?”
Hi Viễn vẫn nhíu mày như cũ, trầm mặc không đáp.
Liêm Chiêu nói: “Hiện tại, bọn họ nếu không phải là đang chịu thương tích trên thân, thì cũng là mất hết nội lực. Nơi này là Thần Nông thế gia, lại còn có cả binh tướng Liêm gia trấn thủ, tiêm chủ có thể yên tâm.” Hắn nói xong, đứng lên, “Giờ giấc cũng không còn sớm, chư vị nên quay về nghỉ ngơi đi.”
Hắn nói xong, dẫn gia tướng rời đi.
Hi Viễn nhìn hắn rời đi, lông mày từ đầu đến cuối vẫn luôn nhíu lại.
Thạch Mật đứng dậy, nói: “Tiêm chủ, theo bổn tọa thấy, chỉ cần Ôn Túc còn ở trong này, Tả Tiểu Tiểu quyết không hành động thiếu suy nghĩ. Mấy chuyện này rốt cục cũng vẫn là chuyện của triều đình, cứ giao cho Liêm gia là được. Bổn tọa cũng không muốn nhúng tay quá nhiều.”
Hi Viễn nghe thấy mấy lời này, chỉ đành mỉm cười, “Hi Viễn hiểu được.”
Thạch Mật gật gật đầu, sau đó, cũng mang theo cấp dưới của mình rời đi.
Hi Viễn tự nói, “Ta mới không tin nàng sẽ thành thật như vậy…” Nàng xoay người, phân phó nói, “Quan sát kỹ các nàng cho ta, còn nữa, cả nơi ở của Liêm Chiêu cũng vậy.”
“Dạ.” Thuộc hạ lĩnh mệnh, tản ra bốn phía.
……….
Liêm Chiêu vốn phải về phòng nghỉ ngơi, nhưng giữa đường lại cảm thấy có chút lo lắng, liền đi vòng tới sương phòng của Ôn Túc.
Binh lính ngoài phòng nhìn thấy hắn, hành lễ.
Liêm Chiêu đang định vào nhà, mấy binh lính này có chút khiếp đảm ngăn cản hắn, nói: “Công tử, Tả cô nương có dặn, không để cho người khác quấy rầy, tránh cho việc truyền khí bị ảnh hưởng.”
Liêm Chiêu có chút kinh ngạc, nhưng vẫn gật đầu, nói: “Được.”
Hắn dặn dò thêm vài câu, chuẩn bị rời đi, cuối cùng, lại vẫn mang theo lưu luyến quay đầu, nhìn thân ảnh hiện lên trên cửa sổ.
Nhưng mà, ngay trong lúc đó, hắn lại phát hiện khác thường. Hai thân ảnh ngồi xếp bằng trên giường, chắc là Ôn Túc và Lạc Nguyên Thanh, mà người vươn tay châm trà kia, đáng ra phải là Tiểu Tiểu. Chỉ là, không đúng, thân hình của nàng rõ ràng không phải như thế. Tạm thời không đề cập đến hành động và tư thái tao nhã kia, chỉ nói đến vóc dáng, cũng không hề giống.
Vừa rồi Quỷ Cữu có nói, ngoại trừ Thẩm Diên, nơi này cũng chưa có ai đi vào đi ra. Chẳng lẽ…
Nghĩ đến đây, hắn xoay người đi, bước nhanh trở về.
…………..
~~~~~~~~ Ta là mẹ ruột của hạt sen phân cách tuyến ~~~~~~~~
(Hạt sen ở đây có nghĩa khác! Mọi người sẽ hiểu tại chương sau. Ta không giải thích trước sẽ mất hay. >.
Tiểu Tiểu thật sự không nghĩ tới, thay quần áo của Thẩm Diên, vụng trộm đi bừa ra, vậy mà lại dễ dàng như vậy. Ha, thật ra, chiêu treo đầu dê bán thịt chó cũng không phải quá khó học nha!
Càng khiến cho nàng không thể tưởng tượng được là, Thẩm Diên vậy mà lại là người một nhà. Lúc trước, nghe thấy Thẩm Diên nói là cùng Liêm Chiêu đi đến, nàng còn từng lo lắng. Lấy tính cách tốt bụng thuần khiết của đại thiểu thư này, muốn đối nghịch với triều đình, làm chuyện phi pháp, còn khó hơn lên trời. Muốn nàng lừa gạt Liêm Chiêu, khó càng thêm khó. Nhưng hiện thời, nàng lại không chút do dự thay đổi quần áo với nàng, còn nói tỉ mỉ cho nàng biết về toàn bộ địa hình trong Thần Nông thế gia. Thậm chí còn nói, sẽ liên lạc với khúc phường để tiếp ứng… Oa, quả nhiên là kẻ sĩ ba ngày không gặp đã khiến người ta phải nhìn bằng ánh mắt khác… Không, là nữ tử ba ngày không gặp. Tóm lại, thật sự rất rung động a…
Tuy nhiên, có ai sẽ không thay đổi chứ. Không phải ngay cả hắn cũng đã thay đổi rất nhiều sao? Trở nên thâm trầm lãnh đạm, không còn giống với vẻ thân thiết ấm áp lúc nàng mới quen… Mà còn nàng, có lẽ chỉ có nàng là không thay đổi, từ đầu tới cuối, đều lặp đi lặp lại việc lợi dụng hắn, lừa gạt hắn. Lúc này đây, sau khi nàng trộm được dược xong, có lẽ sẽ không còn cơ hội để vãn hồi lại nữa…
Sư phụ từng nói, những thứ mình có được trên đời này rồi cũng sẽ biến mất, thứ duy nhất không biến, chỉ có chí nhớ mà thôi. Lúc này, nàng chỉ còn lại phần trí nhớ này, chắc có lẽ cũng đủ để trân quý cả đời rồi.
Nàng miên man suy nghĩ hồi lâu, mới giật mình nhớ ra còn việc phải làm. Nàng lắc lắc đầu, đem ý niệm cổ quái này vất ra sau đầu. Lập tức đi theo chỉ thị của Thẩm Diên, đến dược phòng của Thần Nông thế gia.
Cửa của dược phòng, có bốn gã đệ tử Thần Nông canh giữ.
Tiểu Tiểu nhận thấy thời gian còn sớm, liền tìm một cái góc yên lặng để ẩn thân, lẳng lặng ngồi chờ cơ hội ra tay. Nàng ngồi xuống, vươn ngón tay ra, thở dài.
Bốn người? Lúc nàng không bị thương, có thể đánh được ba người đã là giỏi lắm rồi. Bốn a, làm sao có thể làm được đây? Hơn nữa, lại không thể kinh động đến người khác, vậy thì quá khó khăn rồi? Đánh lén? Có bốn người, không có nhiều khả năng đắc thủ.
Nàng đang suy nghĩ, liền cảm thấy từ cánh tay dâng lên từng đợt tê dại. Nàng không khỏi rưng rưng, tiền đồ tăm tối a!!!
Nàng mở miệng, không tiếng động nói với chính mình: “Ngươi là đàn tam huyền nữ hiệp Tả Tiểu Tiểu, gặp dữ hóa lành, được thần linh phù trợ, sợ cái gì?” Nàng lại nhìn lên bầu trời, “Sư phụ, nếu ngươi người ở trên trời có linh thiêng, nhất định phải phù hộ cho con a!”
Nàng nhắm mắt lại, yên tĩnh đợi nửa canh giờ. Lúc này mới hít sâu một hơi, thả người một cái, xông ra ngoài.
Hiện tại, nàng chỉ có một phần thắng duy nhất, chính là nhờ vào bộ thủ pháp “Không thể không luyện” kia, và cả công phu điểm huyệt của mình. Cách quần áo, nàng không nắm chắc mình có thể tìm đúng vị trí huyệt đạo hay không, nhưng đến lúc này, cũng chỉ có thể cố gắng.
Bốn gã đệ tử kia thấy có bóng người phi đến, lập tức phản ứng. Tiểu Tiểu ra tay, chỉ tập trung vào huyệt Đại Chuy* sau lưng mấy người này. Thân thủ của nàng linh hoạt, lại đánh bất ngờ, trong nháy mắt đã chế trụ được hai người. Hai người còn lại biết tình thế không ổn, đang chuẩn bị gọi người tới. Nàng bắt lấy cổ tay một người, chuyển thành khóa lấy cổ họng hắn. Tên còn lại lo lắng cho tính mệnh đồng bạn, lập tức đi lên cứu giúp. Tiểu Tiểu buông người phía trước ra, xoay người xuất kích, đánh vào huyệt Đại Chuy của người sau.
(* Huyệt Đại Chuy: Là huyệt thứ 14 của mạch Đốc. Huyệt này nằm ngay chỗ lõm phía dưới đốt sống cổ số 7)
Nhưng mà, chính lúc này lại xuất hiện khe hở, khiến cho người còn lại có cơ hội mở miệng kêu cứu.
Cánh tay Tiểu Tiểu đã gần như chết lặng, sớm lực bất tòng tâm. Nhìn thấy hắn kêu lên, ngoại trừ kinh hoảng, chỉ còn bất lực.
Nhưng mà, chữ “Tới” của người nọ còn chưa phun ra hết, đã thấy một thân ảnh màu đen xẹt qua, nháy mắt đánh hắn choáng váng, khiến cho âm thanh kia ngừng ngay ở cổ họng.
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người, đợi đến lúc nhìn thấy người tới, trong lòng vui sướng và sầu lo lỗn lộn, nhưng lại khiến cho nàng không biết nên vui hay lên buồn.
Một thân hắc y mộc mạc đến cực điểm kia, lại vô cùng quen thuộc. Cái khăn che mặt, vì đề phòng có người nhận ra, ngay cả một sợi tóc cũng không lộ ra. Binh khí trong tay, vẫn là thanh trường kiếm quá mức bình thường kia…
Tiểu Tiểu nhìn hắn, sững sờ một lát, vất vả lắm mới mở miệng: “Là… Là ngươi a…” Nàng lại nghĩ nghĩ, nói, “Ân công…”
Người nọ gật đầu, ý bảo nàng đi vào dược phòng.
Tiểu Tiểu bình ổn tinh thần, lắc mình đi vào dược phòng.
Trong dược phòng một mảnh tối đen, tình huống đặc thù cho nên không thể đốt đèn. Tiểu Tiểu nhắm mắt một lát rồi mở ra, liền thấy mấy vệt ánh trăng chiếu vào, miễn cưỡng có thể nhìn thấy đồ vật. Các loại hương vị dược vật trộn lẫn với nhau, lẫn lộn khứu giác.
Nếu là giải dược, nhất định là thuốc được pha chế sẵn. Nàng không để ý đến mấy ngăn đựng dược liệu, trực tiếp đi đến ngăn tủ đặt rất nhiều bình thuốc. Nàng lấy giải dược kia ra, đặt ở trên mũi, ngửi ngửi, lại cầm lấy một bình sứ khác, ngửi hương vị. Cứ lặp đi lặp lại như thế.
Mà lúc này, hắc y nhân kia cũng đi vào, cùng nàng tìm.
Lúc phát giác ra hắn đang đi đến bên người, Tiểu Tiểu không tự giác ngừng lại, ngơ ngác nhìn hắn.
Hắc y nhân kia nhận thấy ánh mắt của nàng, cũng ngừng động tác trên tay, quay đầu nhìn nàng.
Trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau kia, không hiểu sao yên tĩnh tràn ngập bốn phía. Cái loại yên tĩnh này, ẩn trong đó là bất an và xao động cực độ. Chỉ cần nhẹ nhàng chạm nhẹ, sẽ cứ thế mà phá tung tất cả bắn ra. Mà yên tĩnh yếu ớt đó, lại giống như vĩnh viễn không thể đánh vỡ được, nặng nề khiến cho người ta hít thở không thông.
Lúc này, Tiểu Tiểu đột nhiên cảm thấy có cái gì đó lướt qua tay nàng. Cái loại cảm giác trơn ẩm lạnh như băng này, khiến nàng nháy mắt run hết cả người. Trong chớp mắt nhìn xuống đó, khi nàng nhìn thấy vật thể kia, không khỏi kinh hô.
Hắc y nhân nhanh tay lẹ mắt, vươn tay che kín miệng nàng.
Tiểu Tiểu rưng rưng không dám lên tiếng, run run chỉ vào một thứ trên giá tủ.
Nhìn theo ngón tay nàng, đó là một con rắn dài hơn một thước, đầu hình tam giác, hiển nhiên là loại kịch độc. Hắc y nhân nhíu mày, đang định rút đao, sau một lát, lại cố gắng nén lại thanh âm, bật cười.
Hắn vươn tay, nắm lấy con rắn kia, vung vẩy.
Tiểu Tiểu lúc này mới phát hiện, con rắn kia đã chết rồi, chỉ là đồ giả đặt trên giá làm thứ tượng trưng cho dược liệu thôi. Cũng không biết Thần Nông dùng phương pháp gì để bảo tồn, làn da bên ngoài vẫn tươi mới như khi còn sống.
Tiểu Tiểu cũng thở ra một hơi dài, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Cái cười này, không thể ngừng lại.
Hai người liền đứng trong căn phòng dược liệu hắc ám này cười vô cùng vui vẻ, cảm xúc phập phồng trong lòng, không cách nào bình ổn. Tiểu Tiểu cười ra nước mắt, nàng nhìn người trước mắt kia, chỉ cảm thấy đáy lòng thoải mái, giống hệt như trong trí nhớ vậy.
Một lúc sau, hai người mới bình tĩnh lại, tiếp tục tìm kiếm thuốc giải.
Ước chừng mất khoảng một khắc, rốt cục Tiểu Tiểu cũng tìm được bình sứ chứa vị thuốc giống hệt kia. Nàng hướng hắn y nhân kia gặt gật đầu. Hắc y nhân hiểu ý, kéo nàng, đang định đẩy cửa đi ra ngoài.
Đột nhiên, ám khí lạnh lẽo xẹt qua. Hắn nhanh nhẹn tránh đi, chỉ thấy trên đất, cắm mấy chiếc Phong Mạch châm sáng loáng.
“Tặc nhân lớn mật! Dám trộm dược ở Thần Nông thế gia.” Người phát châm, dĩ nhiên là tiêm chủ Hi Viễn. Lúc nàng nói lời này, tuy có chút tức giận, nhưng trên mặt, vẫn là vẻ hơi đắc ý.
Nàng dẫn theo mấy đệ tử Thần Tiêu phái, lạnh lùng nói: “Bắt cho ta!”
Tiếng nói vừa dứt, mọi người liền ra tay tấn công.
Tiểu Tiểu cảm giác vô cùng bất đắc dĩ, nhưng ngay lúc đó lại nhận thấy có thứ gì đó được bỏ vào trong tay nàng. Bên tai, vang lên thanh âm quen thuộc, “Đi thôi.”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị một luồng sức mạnh nâng lên, đẩy ra bên ngoài đám người. Lúc hai chân chạm đất, nàng biết không còn thời gian để nàng do dự hay nghi hoặc. Hiện tại, việc duy nhất có thể làm, chỉ có chạy!
Nàng nắm chặt thứ đó trong tay, dùng hết sức lực, chạy trốn. Trong đầu, chỉ còn lại duy nhất hai chữ: Liêm Chiêu.