Tiền Đường tháng sáu, gió mang hơi ẩm cùng hương hoa, liễu xanh ngói hồng.
Thiếu niên một thân áo vải màu yên thanh (màu xanh khói), lưng đeo hộp gỗ, lững thững đi trên con đường lát đá răm. Hắn đi thật nhàn nhã, biểu cảm vui mừng trên mặt. Đi trong khung cảnh ôn hòa sạch sẽ, như thơ như họa này, cho dù là ai cũng đều thích thú như vậy.
Mãi đến khi, tiếng pháo phá vỡ không gian yên tĩnh, mùi thuốc súng át hương hoa, vẻ thản nhiên của hắn cũng biến mất bên trong khung cảnh huyên náo ở nơi này.
Hoa rơi đầy trời, nhiễm mùi thuốc súng, rơi trên đầu vai hắn. Hắn hơi hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn lên. Trên không khói trắng tản ra, như một cái lồng trùm lên một mảnh màu đỏ chói mắt.
“Không hổ là Tê Vũ sơn trang, ngay cả nạp một thiếp thất cũng phô trương như vậy.” Trong đám người, có người mở miệng, bàn tán nói.
“Vậy cũng phải nhìn xem người hắn nạp là ai. Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân đó nha, không làm phô trương, chẳng phải là mất mặt sao?” Có người đáp lại.
“Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân?” Thiếu niên mở miệng, hơi khinh thường.
Người bàn tán quay đầu, nhìn hắn, cười nói, “Tiểu ca không phải người ở đây đúng không. Ha ha, người mà thiếu trang chủ Tê Vũ sơn trang này nạp, chính là cô nương đầu bài của “Tê Hương lâu” ở Tiền Đường này, Diễm Cơ. Dung mạo khuynh thành, thiên hạ vô song. Nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, hoàn toàn xứng đáng đó!”
Người khác nghe xong, trả lời: “Nhiều người nói vậy, nhưng ta lại cảm thấy ‘Vân Yên Tiểu Trúc’ Tịch Nghi cô nương mới xứng với danh hiệu này hơn. Kỹ thuật nhảy trác tuyệt kia, thật sự khiến lòng người nhộn nhạo a!”
“Ai, luận dung mạo, Diễm Cơ cô nương đứng thứ hai, ai dám đứng thứ nhất a!” Có người không phục.
“Phi, đừng có ở chỗ này khoe khoang. Hai vị cô nương kia đều là mỹ nhân tiếng tăm lừng lẫy, không có một trăm tám mươi hai lượng bạc, căn bản không thể làm khách đi vào trong màn. Các ngươi lại chưa từng thấy qua người thật, so đo cái gì a!” Người bàn tán dần dần nhiều lên.
“Cũng từng trông thấy từ xa a, nói thì nói đấy, sao hả?”
“Lại nói tiếp, Tịch Nghi cô nương đã gả vào Anh Hùng Bảo rồi thôi… Tiền Đường song xu* cuối cùng cũng coi như có nơi quy túc, không cần lưu lạc hồng trần.” Có người thở dài nói.
(Song xu: Hai mỹ nhân)
Mọi người nghe thấy câu này, ào ào hưởng ứng.
“Tân nương tử tới!”
Không biết là ai hô một câu. Lúc này, mọi người liền dừng tranh luận, người trước người sau cùng nhau chen lên, muốn một lần nhìn thấy phong thái mỹ nhân.
Tân nương tử được hai cô nương nâng xuống, khoan thai đi đến, hồng khăn quàng vai, hỉ khăn làm từ voan, che lại dung nhan thật sự, hiển nhiên không nhìn thấy chút gì.
Thiếu niên mỉm cười, nhón tay cầm lấy một viên đá nhỏ, âm thầm vận lực, bằn thẳng về phía đầu gối tân nương.
Tân nương lảo đảo một cái, ngã về phía trước. Hai cô nương đi bên cạnh thấy thế, lập tức nâng lên. Tân nương mặc dù đứng vững lại dược thân mình, nhưng hỉ khăn lại rớt xuống.
Lúc này, trong đám người, tiếng tán thưởng vang lên.
Thiếu niên chỉ nhìn thoáng qua, liền khinh miệt, lắc lắc đầu, “Cũng chỉ đến thế.”
Mà một chớp mắt kia, trước khi hắn xoay người rời đi, tân nương ngước mắt, mỉm cười.
Trước đây, hắn chưa bao giờ nghĩ rằng, trên đời lại có nụ cười say lòng người như vậy. Giống như mặt hồ tịch mịch âm u, đột nhiên được ánh trăng chiếu xuống, trong khoảnh khắc đó, quang hoa liễm diễm, rạng rỡ sinh huy. Một khắc kia, tâm hắn hơi run lên, chậm rãi khuếch đại, nổi lên gợn sóng.
Tâm nương mỉm cười, mang theo e lệ nhìn thoáng qua chú rể ngồi trên lưng ngựa.
Chú rể cũng mỉm cười, hơi vuốt cằm.
Tân nương cầm lấy hỉ khăn, đội lên một lần nữa.
Nhưng mà, lúc tất cả mọi người cho rằng xôn xao sẽ ngừng lại, đột nhiên, có người mở miệng nói, “Chờ một chút.”
Lập tức chú rể nghi hoặc quay đầu. Một thiếu niên chậm rãi tách đám người ra, đi vào trong đội ngũ đón dâu.
Thiếu niên kia cũng chỉ mười tám mười chín tuổi. Áo vải màu yên thanh, tóc búi gọn trên đầu, hiển nhiên là bộ dạng buồn chán của người đi trên giang hồ. Làn da hắn hơi đen, ngũ quan tuấn lãng, dáng người cao ngất, giống như có luyện công phu.
Chú rể chắp tay, nói: “Vị tiểu huynh đệ này, hôm nay Tê Vũ sơn trang có chuyện vui. Nếu như ngươi có chuyện gì, có thể đợi lúc khác…”
Thiếu niên ngước mắt, cười cười, trên mi mắt vẫn như cũ mang theo nét khinh thường nhè nhẹ.
“Ta muốn đổi tân nương tử với ngươi.” Hắn mở miệng, ngữ khí bình thản.
Lời này vừa nói ra, tất cả đều ồ lên.
Chú rể nhíu mày, “Tiểu huynh đệ, ngươi có biết mình đang nói gì không?”
Thiếu niên cởi hộp gỗ sau lưng xuống, dựng thẳng, đặt trước mặt bản thân, tay phải thoải mái đặt trên nóc hộp, “Ta muốn đổi tân nương tử với ngươi.” Hắn cười, lặp lại lần nữa.
Chú rể giận dữ, xoay người xuống ngựa, nói: “Xem ra ngươi định tới đây quấy rối.”
Chú rể vừa thốt ra xong, gia đinh hai bên liền cầm gậy gộc xông lên.
Thiếu niên vẫn cười như cũ. Hắn vươn tay mở hộp gỗ ra. Trong hộp, đặt một thanh đoản đao. Hắn cầm thanh đoản đao, nhẹ nhàng rút ra khỏi vỏ. Động tác kia ôn như như thế, giống như thứ mà hắn đối đãi chính là một tuyệt thế gia nhân vậy.
“Dạ Linh, sống lưỡi thẳng tắp, dài một thước hai tấc, rộng một tấc, dày một phân. Hoa văn cánh chuồn…” Thiếu niên huơ đao, chỉ thấy đao phong xé gió, tiếng chém ngọt như mật, “Tiếng chém thanh thúy, cắt ngọc dễ dàng.”
Thiếu niên nói xong, xoay người vung đao. Chỉ thấy đôi cò trắng bằng đá trước “Tê Hương lâu, nhẹ nhàng bị chặt đứt một cánh.
Trong đám người vang lên tiếng tán thưởng.
Thiếu niên mỉm cười thu đao, nói với chú rể: “Tại hạ Thích Hàm, muốn dùng thanh đao trong tay đổi lấy tân nương tử của các hạ.”
“Thích…” Chú rể nhíu mày, “Thích thị binh khí?”
Thiếu niêm cất đao lại vào trong hộp, đặt hai tay lên, lẳng lặng nhìn chú rể.
“Thiếu trang chủ…” Mặt gia đinh hai bên lộ vẻ khó xử, mở miệng nói.
Trong thần sắc của chú rể có chút do dự.
“Binh khí Thích thị, ngàn vàng khó cầu a…” Trong đám người, có người lên tiếng.
Đột nhiên, có người hô: “Vô nghĩa, đương nhiên là chọn binh khí! Đại trượng phu sợ gì không có vợ! Binh khí Thích thị này cũng không phải tùy tiện là có thể có được!”
“Đúng vậy đúng vậy!”
Trong lúc nhất thời, tiếng la nổi lên bốn phía, trong những người xem, không hề ít nhân sĩ giang hồ, thấy chuôi đao này, ai mà không thèm nhỏ dãi.
Trong biểu tình của thiếu niên, ẩn chứa đắc ý, “Sao nào?” Hắn nhìn chú rể, hỏi.
Chú rể quay đầu, liếc mắt nhìn tân nương một cái, trên mặt lộ vẻ khó xử.
“Lề mề, có phải nam nhân không!” Có người ồn ào nói, “Thích thị, nếu lão tử đoạt nữ nhân kia cho ngươi, đao kia có phải sẽ thuộc về lão tử hay không?”
Nghe thấy câu này, Thích Hàm quay đầu, nói: “Được.”
Lời này vừa nói ra, đám người liền cười vang một trận.
“Thiếu trang chủ.” Một giọng nữ hiền hậu ôn hòa truyền đến. Một chiếc xe ngựa ngừng lại, bước xuống xe là một phụ nhân khoảng chừng bốn mươi, “Thần binh lợi khí và nữ tử thanh lâu, tại sao phải do dự?”
“Nương…” Chú rể cau mày, có chút bất mãn.
“Thích thiếu hiệp, Tê Vũ sơn trang ta tuy không phải là người trong giang hồ, cũng không muốn gặp phải phân tranh trong đó. Nếu ngươi thích cô nương này, Tê Vũ sơn trang tự nhiên sẽ vui vẻ giúp ngươi hoàn thành ước vọng.” Phụ thân tiến lên, mở miệng, “Ta nhận chuôi đao này, coi như là cùng với Thích thị kết giao bằng hữu.”
Thiếu niên cười cười, cầm hộp gỗ trong tay ném đi. Hộp gỗ vững vàng dừng lại trong tay phụ nhân. Thiếu niên xoay người, kéo theo tân nương, cất bước rời đi.
“Diễm nhi!” Chú rể đuổi theo vài bước, kêu.
“Thiếu trang chủ…” Phụ nhân mở miệng, quát nhẹ.
Chú rể dừng bước chân, ánh mắt không cam lòng giống như đao phong, đâm thẳng về phía bóng lưng thiếu niên kia.
Thiếu niên lại hồn nhiên không phát hiện. Hắn lôi kéo tân nương xuyên qua đám người, biến mất ở chỗ tảng đá nhỏ cuối đường.
………
Ước chừng đi được một khắc, hai người quẹo vào một ngõ nhỏ không người. Thiếu niên dừng chân, xoay người nhìn tân nương mình đổi được kia.
“Hừ, cứ tưởng cướp cô dâu khó khăn thế nào, hóa ra cũng chỉ như thế.” Hắn cười cười, nói, ‘Ta hủy nhân duyên của ngươi. Ngươi muốn hận thì hận, không cần khách khí.”
Trên đầu tân nương vẫn che hỉ khăn, nhìn không thấy biểu cảm.
Thiếu niên do dự một chút, vươn tay. Không hiểu sao, tay hắn có chút run run. Hắn lẳng lặng hít một hơi, sau đó, giật khăn voan màu đỏ kia xuống.
Hắn thế nào cũng không thể dự đoan được, nữ tử dưới hỉ khăn kia, dĩ nhiên lại mỉm cười. Cười một cách tươi đẹp, xán lạn như hoa, ôn nhu như nước.
“Thích công tử…” Nàng cười, hành lễ.
Thanh âm của nàng ôn nhuyễn mềm nhẹ, giống như mưa gió thoảng qua, lẳng lặng rót vào trong lòng hắn. Một khắc kia, hắn không biết diễn tả cảm xúc trong lòng như thế nào. Nhưng lập tức, liền khinh miệt nở nụ cười.
“Quả nhiên là đầu bài thanh lâu, kiểu tươi cười này, khiến cho bao nhiêu nam tử vung tiền như rác…” Hắn mở miệng.
Nàng vẫn mỉm cười, nói: “Nếu công tử đã thay đổi nhân duyên của ta. Vậy thì từ nay về sau, tươi cười của ta cũng chỉ thuộc về một mình công tử.”
Hắn hơi giật mình, lập tức nở nụ cười, “Hay cho một câu chỉ thuộc về một mình ta.” Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, cười nói, “Chỉ cần là nam nhân, ai có thể cự tuyệt những lời này?”
Nàng lẳng lặng cười, không trả lời.
Hắn buông tay, nói, “Được. Một khi đã vậy, từ nay về sau, ta đi nơi nào, ngươi tới nơi đó.” Hắn vươn tay, lấy từ trong lòng ra một dây tiền, ném cho nàng, “Đi thay quần áo trên người xuống.”
Nàng đón lấy dây tiền kia, cần thận nắm trong lòng bàn tay, gật đầu, “Dạ, công tử.”
“Thích Hàm.” Hắn mở miệng, “… Đừng dùng cái giọng điệu thanh lâu đó gọi ta.”
Nàng cười, dịu ngoan gật đầu, “Thích Hàm.”
……….
Trước khia gặp nàng, hắn chưa bao giờ tin, trên đời lại có mỹ nhân như thế. Bỏ đi son phấn, châu ngọc, cởi xuống phục trang hoa lệ, vậy mà nét đẹp diễm lệ ấy của nàng lại không chút nào hao tổn. Nàng chỉ lẳng lặng đi theo hắn, nhưng cũng khiến cho đám hành giả, người đi đường ngoái đầu nhìn lại.
Hắn xoay người, cau mày, nhìn nàng.
Nàng mặc một thân quần áo mà tro nhạt, mái tóc đen như mực được vấn lên một cách đơn giản, cắm lên đó một cây trâm ngọc. Từ đầu tới chân nàng, quý giá nhất, chỉ sợ cũng chỉ có cây trâm ngọc này. Điền ngọc loại tốt nhất, oánh ngọc nhẵn mịn, ôn nhuận uyển chuyển hàm xúc, sợ là cũng không so nổi với trang sức của nàng.
Thấy hắn dừng bước, nàng cũng ngừng lại, mỉm cười.
Hắn đi đến trước mặt nàng, nhìn cây trâm kia, nói: “Tiền ta đưa cho ngươi, không đủ để mua cây trâm này…”
Nàng cười yếu ớt, vươn tay sờ trâm cài tóc, “Đây là khách tặng cho ta, ta vô cùng yêu thích, cho nên…”
Hắn nhíu mày.
Nàng thấy vậy, liền nhổ cây trâm cài tóc xuống, xoay người, ném về phía xa xa.
“Làm gì vậy?” Hắn không hiểu.
Nàng quay đầu, nói: “Tất cả của ta đều thuộc về ngươi. Ngươi không thích, ta tất nhiên không thể giữ lại.”
Một khắc kia, nàng cười hồn nhiên như trẻ nhỏ, hơi thở như tơ hơi hơi phất qua mặt hắn. Không sai, chỉ cần là nam nhân, đều không có khả năng cự tuyệt.
Hắn cúi mắt, không nói một câu, xoay người.
Lúc này, một đám nam tử lực lưỡng từ bốn phía nhảy ra, vây quanh bọn họ. Người đi đường chung quanh đã bỏ chạy toán loạn từ lâu, một mảnh hỗn độn trên đường cái giờ chỉ còn lại một mình bọn họ.
“Thích thị đương gia Thích Hàm?” Trong đám nam tử, có người mở miệng, hô.
Thích Hàm khoanh hai tay trước ngực, đứng nhàn nhã, trong giọng nói vẫn theo quán tính có chút khinh thường, “Phải.”
“Được. Giao Cửu Hoàng thần khí ra, tha cho ngươi một mạng.”
Thích Hàm nhíu mày cười, nâng tay vung lên. Vài tên nam tử liền ngã xuống đất, thống khổ rên rỉ.
“Tôi Tuyết Ngân Mang!” Có người nhận ra ám khí trên người những người đó, kinh hô.
Thích Hàm thừ dịp này, tung người bay lên, đánh bại thêm mấy tên nữa.
Đám nam tử lúc này mới phản ứng lại, ào ào phản kích.
Diễm Cơ thấy thế, đi sang một bên, yên lặng quan sát.
Đám người kia mặc dù người đông thế mạnh, nhưng võ nghệ thật sự quá kém, cũng chỉ qua vài phút, đã rơi vào thế yếu. Thích Hàm tở vẻ khinh miệt. Hắn vận công, tung người thối lui vài bước, nhìn đám nam tử người thì ngã xuống đất rên rỉ, người thì gãy tay, gãy chân.
“Muốn động thủ liền động thủ, nhiều lời vô nghĩa. Lần sau nhớ kỹ?” Thích Hàm cười khẽ, ánh nên nét giảo hoạt, trào phúng đặc hữu của thiếu niên.
Lời hắn còn chưa dứt, đột nhiên một cỗ chưởng phong đánh úp lại. Hắn nhanh nhẹn tránh đi. Cái sạp phía sau của tiểu thương nháy mắt bị đánh tan, không còn tồn tại nữa.
“Minh Lôi chưởng?!”
Trên mặt hắn hiện lên một tia kinh hoảng, “Từ khi nào Thần Tiêu phái làm việc trở nên lén lút như vậy?!”
“Muốn động thủ liền động thủ, nhiều lời vô nghĩa…” Có người chậm rãi mở miệng, lặp lại một lần nữa lời hắn vừa nói.
Thích Hàm ngẩng đầu, liền thấy một gã nam tử thong thả bước đến. Hắn đứng giữa đường, cúi đầu, nhìn đám người bị thương trên đất.
“… Đệ tử bổn môn không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, Thích thiếu hiệp giáo huấn rất phải…
Nam tử kia bình tĩnh nói xong, ngước mắt nhìn Thích Hàm.
Nam tử kia cũng chỉ hơn hai mươi, dung mạo tuấn dật, lỗi lạc xuất trần. Một thân áo bào màu mực thêu mây, giống như trang phục người tu đạo. Chỉ là, màu đen trên áo ẩn chứa sát khí, nhiễm lên mi mắt hắn, khiến cho người khác cảm thấy lạnh lùng băng giá.
“Ngươi là?” Thích Hàm đề phòng, hỏi.
Nam tử kia ôm quyền, cười như có như không, “Tại hạ Hàn Khanh.”
(Ôi! Ông sư phụ gác chân lên ghế, nhìn xuân cung đồ, ăn bánh táo của Tiểu Tiểu đây sao!!! Chậc chậc!)
“Quỷ Sư Hàn Khanh?!” Thích Hàm không khỏi cả kinh.
Hàn Khanh hơi hơi vuốt cằm, nói: “Thích thiếu hiệp đã biết danh hào của tại hạ, chuyện lúc trước môn hạ đã nói, thiếu hiệp có thể suy nghĩ hay không?”
“Thần Tiêu phái các ngươi là người tu đọa, vậy mà cũng mơ ước có được thiên hạ sao?” Thích Hàm đưa tay phải ra sau lưng, ngón tay giữ Tôi Tuyết Ngân Mang. Hắn âm thầm vận khí, cẩn thận dị thường, nhưng ngoài miệng vẫn không dừng khiêu khích.
Hàn Khanh nhìn hắn, sau đó, chậm rãi cúi đầu.
Một khắc kia, Thích Hàm vẫy tay, bắn “Tôi Tuyết Ngân Mang” ra.
Hành Khanh lạnh nhạt nở nụ cười, rút bội kiếm ra, đánh rớt toàn bộ ngân châm. Cổ tay hắn vung lên, kiếm xoay một vòng, quang hoa lưu chuyển, mê hoặc ánh nhìn. Hành động này chính là cười nhạo không thể nghi ngờ.
Thích Hàm nhíu mày, thả người tấn công.
Dáng người Hàn Khanh linh hoạt, mỗi chiêu đều tránh được trong gang tấc, nhưng cứ tránh thoát trong gang tấc như vậy lại càng khiến đối thủ càng thêm vội vàng xao động.
Võ công Thích Hàm hỗn độn, không hề có chiêu thức. Từ trước tới nay đều là dùng sự kỳ lạ của chiêu thức để giàng thắng lợi. Nhưng giờ khắc này, người trước mặt lại bình tĩnh đến mức khiến hắn hoảng loạn.
Hàn Khanh phá giải từng chiêu của hắn, khiến cho hắn càng lúc càng loạn. Mà khiến hắn lo lắng hơn là, cho đến bây giờ, Hàn Khanh chưa từng có ý định sử dụng Minh Lôi chưởng.
Tâm tư của hắn biến loạn, chiêu thức trên tay cũng chậm mất nửa phần. Chỉ là trong cái chớp mắt hắn ngây người đó, cổ tay liền bị bắt lấy, không thể động đậy.
“Thích thiếu hiệp, võ công của ngươi không kém, nhưng muốn thắng tại hạ, còn kém một chút.” Hàn khanh không nóng không lạnh nói, “Cửu Hoàng thần khí, là vật địa hung trong hiên hạ, giao cho bổn phái bảo quản, mới là thượng sách.
“Hừ!” Thích Hàm đá một cước về phía ngực Hàn Khanh, thoát khỏi kiềm chế, nói, “Buồn cười, ngươi cũng biết Cửu Hoàng thần khí là vật đại hung, cũng nên biết, Thích thị ta đã đem Cửu Hoàng hủy đi rồi. Thiên hạ này, đã không còn Cửu Hoàng thần khí nữa!”
Hàn Khanh liếc hắn một cái, “Gia sư xem chiêm tinh chưa bao giờ đoán sai.”
“Ta nói hắn sai!” Thích Hàm vừa dứt lời, liền rút cây trường tiên bên hông ra. Hắn dùng lực gạt mạnh, chỉ thấy trường tiên kia biến thành lưỡi đao mỏng, sắc bén vô cùng. Lưỡi đao cắt qua đá trên mặt đất, khiến cho đá tách ra làm đôi, đá vụ bắn ra, bay về bốn phía.
Hàn Khanh nhíu mày, nâng kiếm xông vào bóng người kia. Trong khoảnh khắc đó, chỉ thấy kiếm quang lóe ra, tiếng gió xẹt thê lương, khiến cho người ta sợ hãi.
Thế công của Thích Hàm tuy rằng lợi hại, nhưng tiên phán trái ngược với đao kiếm, nếu không phải khổ luyện nhiều năm, căn bản khó mà sử dụng trường tiên nhuần nhuyễn. Ở mặt ngoài thì trông Hàn khanh có vẻ khó khăn chống đỡ, nhưng ngoại trừ góc áo bị cắt phải, không hề có chút thương tích nào. Trên mặt Hàn Khanh, hơi có ý cười. Hắn nghiêng người, tránh đi một kích của trường tiên, lập tức nâng tay, dùng mũi kiếm chặn lại tiên phong. Trong nháy mắt, trường tiên chịu lực, bắn ngược trở về, đánh thẳng về phía Thích Hàm. Thích Hàm vội vàng trốn tránh, lại vẫn bị tiên phong sắc bén đả thương như cũ, ngã xuống trên đất.
Hàn Khanh thu kiếm, đứng thẳng nói với môn hạ: “Dẫn hắn về.”
“Dạ.” Môn hạ hơi ngừng lại, hỏi, “Vậy còn nữ nhân này?”
Hàn Khanh ngước mắt, thấy Diễm Cơ đang đứng ở một bên. Từ đầu đến cuối, nàng chưa từng rời đi, chỉ lẳng lặng đứng một bên, nhìn trận chiến. Vẻ mặt của nàng vô cùng bình tĩnh, có chút sợ hãi kinh hoảng, phảng phất giống như một gốc liễu, một đóa hoa, tất cả mọi chuyện xảy ra đều không có quan hệ đến nàng.
Hàn Khanh đi đến trước mặt nàng, hỏi: “Tại sao không trốn?”
Diễm Cơ mím môi, nở nụ cười, không hề sợ hãi.
Lúc nhìn thấy nàng cười, Thích Hàm không tự giác cắn chặt khớp hàm. Một khắc kia, có bao nhiêu trái tim nam tử dao động, hắn không muốn biết. Chỉ là, một chớp mắt sơ sẩy đó cũng đủ để hắn phản kích. Hắn bật người đứng dậy, lấy toàn bộ Tôi Tuyết Ngân Mang trong người bắn ra. Chiêu thức lung tung như vậy, lại khiến mọi người khó lòng phòng bị. Thích Hàm phòng qua Hàn Khanh, kéo Diễm Cơ, thả người rời đi.
Hàn Khanh tránh thoát khỏi Ngân Mang, lúc định thần lại, hai người kia đã chẳng biết đi đâu rồi.
Hàn Khanh nhìn môn hạ bị thương, nở nụ cười, than nhẹ, “…Mỹ nhân kia…”
………
Thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường. Gần trưa còn nắng, sau đó, trời liền u ám, tiếng sấm điếc tai. Cuồng phong mang theo hơi ẩm, biến thành mưa to, trút xuống.
Ra khỏi thành năm dặm, có một cái hào. Theo truyền thuyết địa phương ước gì được nấy, thường ngày khói hương rất nhiều, mà giờ phút này, cũng trở thành chỗ tốt để tránh mưa. Người đi đường tốp năm tốp ba tụ lại trong miếu, có người tránh mưa, có người tán gẫu việc nhà.
Mà ở trong một góc miếu, có một nam một nữ đang ngồi. Nam tử có vẻ rất mỏi mệt, dựa vào tường hồn nhiên ngủ. Mà nàng kia, tóc tai bù xù, mặt đầy nước bùn, nhìn qua có vẻ vô cùng chật vật.
Khi đó, người trốn mưa trong miếu có ai dự đoán được, hai người này, một người là chú sư Thích thị danh chấn thiên hạ, một người là đệ nhất mỹ nhân vang danh một vùng chứ?
Thương thế trên người Thích Hàm tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng máu không ngừng chảy, đau đớn gần như chết lặng, ý thức bắt đầu mơ hồ.
Diễm Cơ nâng tay, đang định giúp hắn cầm máu. Thích Hàm không hề cảm kích, có chút thô bạo vung tay hất ra.
Vẻ mặt Diễm Cơ có chút kinh ngạc, nhưng ánh mắt vẫn mỉm cười như cũ.
“Ngoại trừ biết cười, ngươi còn có thể làm cái gì?” Thích Hàm hạ giọng, trong giọng nói tràn đầy bất mãn.
Diễm cơ nghĩ nghĩ, nói: “Ta còn có thể ca hát, đánh đàn, vẽ tranh…”
“Hầu hạ nam nhân?” Thích Hàm không hề khách khí nói.
Diễm Cơ nhìn hắn, không nói chuyện.
“Chỉ cần có tiền, cho ngươi đi với ai ngươi cũng đi?” Ngữ khí Thích Hàm vô cùng khinh miệt.
Diễm Cơ nở nụ cười, nói: “Hiện giờ, ngươi đã mua ta, ta là của ngươi.”
Thích Hàm cũng cười, “Vậy khi ta chết?”
Diễm cơ không trả lời được, cúi đầu suy nghĩ.
Hắn chờ nàng trả lời, chờ nàng ngẩng đầu, nói đáp án cho hắn, nhưng cuối cùng không chịu nổi đau đớn, nặng nề ngủ mất.
……….
Lúc hắn tỉnh lại, bên tai vẫn là thanh âm của cơn mưa rào và tiếng sấm. Vài giọt nước mưa nhỏ lên trái hắn, khiến hắn tỉnh lại.
Lúc này hắn mới phát hiện, mình nằm trên một đống cỏ khô, xiêm ý trên người bị cởi ra. Hắn đứng dậy, phát hiện vết thương trên người đều đã băng bó, không còn đáng ngại. Hắn nhìn khắp mọi nơi, nơi này, vẫn là hào miếu như lúc trước. Chỉ là, hiện giờ trời đã hoàn toàn tối, đám người tránh mưa lúc trước đều đã lên đường rời đi. Trong cái miếu to như vậy, chỉ còn lại một mình hắn.
Mái ngói trên nóc nhà có chút thấm, nước mưa lạnh như băng vẫn nhỏ giọt trên vai hắn, khiến hắn cảm thấy rét lạnh.
“Ngươi tỉnh?”
Khi đó cho dù như thế nào hắn cũng không nghĩ tới bản thân có thể nghe được một thanh âm như thế. Âm điệu ôn nhu mềm mại, phảng phất có thể ngấm vào trong xương cốt.
Diễm Cơ ôm cửi lửa, đi đến bên người hắn, ngồi xuống.
“Ngươi nằm xuống đi, ta đốt chút nửa.” Nàng cười, nói.
Thích Hàm vẫn chưa nghe theo. Hắn ngồi, nhìn nàng gian nan đánh đá lửa. Mưa gió ẩm ướt, đá lửa không dễ đánh, nàng thử rất lâu, đến khi ngón tay đều đỏ lên, mới đánh ra được một chút lửa nhỏ. Mà củi gỗ dính ẩm, lại không dễ cháy. Mất một hồi công sức, mới thấy khói nhẹ bốc lên.
Diễm Cơ bị làn khói nhẹ kia làm sặc, ho khan vài tiếng, thấy ánh mắt của Thích Hàm. Nàng ngẩng đầu, có chút xấu hổ cười, “Ta vung về, để ngươi chê cười rồi.”
Thích Hàm nhẹ nhàng nâng tay, giúp nàng chà lau gương mặt bị bụi đất làm bẩn. Thanh âm của hắn có chút khàn khàn, “Tại sao không đi?”
Diễm Cơ nhìn hắn, mỉm cười, dùng ngữ khí bình thản nói: “Ta là cửa ngươi.”
Hắn không thể suy nghĩ, cũng không muốn suy nghĩ. Một khắc kia, điều duy nhất hắn muốn làm, chỉ có một việc: Hắn vươn tay, ôm nàng vào lòng, có chút trúc trắc hôn lên môi nàng.
Nàng mở to hai mắt, giãy dụa trong chớp mắt. Chỉ là, ngay sau đó, nàng dịu ngoan nhắm hai mắt lại, dè dặt cẩn trọng đáp lại hắn.
Khi mới bắt đầu, chỉ là thử chạm nhẹ, vụng về hôn lên. Nhưng thiếu niên không ai bì nổi, ánh mắt khinh miệt kia, không ngờ lại ngây ngô chưa rõ thế sự như vậy. Nàng không khỏi mỉm cười, nhẹ cắn môi dưới của hắn. Cái cảm giác hơi tê dại này, giống như khiêu khích kích động cao nhất của hắn.
Mà sau khoảng khắc kích động kia, liền gợi lên cuồng nhiệt thiêu đốt. Không thể kiềm chế, cũng không thể khắc chế.
Một đêm tiếng sấm ầm vang, nước mưa dừng lại trên da thịt ấm áp, đè nén, kịch liệt, tiếng thở dốc… Bao nhiêu năm về sau, vẫn như cũ khắc sâu vào xương cốt, không cách nào hủy diệt…