Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 29: Đến hết tháng ba (Trung)




Liêm Chiêu thoáng trầm mặc, lập tức trả lời: “Ta tha thứ cho ngươi…”

Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Ân…”

…….

Từ phía xa xa, nhìn thấy một màn như vậy, Thẩm Diên cúi đầu, xoay người tránh đi.

Nàng đi rất chậm, dường như mỗi bước đều vô cùng mỏi mệt. Đợi cho đến lúc đứng trước cửa phòng, nàng mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng đẩy cửa ra, đi vào trong, lập tức ngồi lên trên giường. Nàng lẳng lặng ngồi, không tựgiác rơi lệ.

Lúc này, một tiếng động rất nhỏ vang lên, khiến nàng hơi kinh hãi. Nàng đứng dậy, nhìn về phía phát ra tiếng động. Mà sau đó, nàng lại càng kinh ngạc hơn. Thiếu chút nữa nàng quên mất, trong phòng mình còn có một cửa để đi vào địa cung. Giờ phút này, vách tường hơi động, giống như là có người.

Thẩm Diên nhịn kinh hoảng xuống, nàng vươn tay, cầm lấy trâm cài tóc trên bàn trang điểm, chậm rãi đi tới trước cửa ngầm, hít sâu một hơi, sau đó, mở cửa ngầm ra. Trong cái chớp mắt đó, nàng còn chưa kịp nhìn rõ, cổ tay nắm trâm cài tóc đã bị người gắt gao túm lấy. Mà sau đó, trên cổ họng có cảm giác bị đè lại, khiến đầu óc nàng trống rỗng trong nháy mắt. Nàng mở to hai mắt, run giọng nói: “…Ngân… Ngân Kiêu?”

Ngân Kiêu nhận ra nàng, buông lỏng tay ra, vô lực ngồi xuống, “Hóa ra là ngươi… Sớm biết như vậy, đã không cố gắng vận công…” Hắn mỉm cười, oán giận nói.

Thẩm Diên vừa định lớn tiếng quát to, nghĩ một chút, lại nhịn xuống. Nàng đề phòng, nói, “Sao ngươi lại ở trong này?”

Ngân Kiêu vươn tay, gõ gõ vách tường phía sau, “Ta chỉ biết mỗi lối ra này…”

Thẩm Diên buông trâm cài tóc, “Ngươi đi đi.”

Ngân Kiêu dựa vào vách tường, cười nói, “Nếu có thể đi, ta cũng không cần ở trong này ngây ngốc lâu như vậy…”

Thẩm Diên thoáng đánh giá hắn một phen, sắc mặt của hắn tái nhợt như tờ giấy, hơi thở gấp gáp, thương thế có vẻ không nhẹ. Ngoại trừ nội thương, lúc trước tay trái của hắn còn trúng thần châm, đầu ngón tay hơi hơi có máu tươi nhỏ ra.

“…” Thẩm Diên thoáng suy nghĩ một chút, nói, “Nghỉ ngơi xong rồi thì đi đi.”

Ngân Kiêu gật đầu, tiện đà mở miệng, “Thẩm tiểu thư, quen biết một hồi, có thể giúp chút việc nhỏ chứ?”

Thẩm Diên cúi mắt, “Ngươi nói đi.”

Ngân Kiêu lấy từ trong lòng ra một cái Linh Vũ, nói, “Thành đông mười dặm, khúc phường. Ngươi mang Linh Vũ đưa tới cho chủ nhân nơi đó là được.”

Thẩm Diên vẫn chưa vươn tay ra nhận lấy, nàng thở dài, nói: “Thẩm Diên chỉ sợ không giúp được ngươi… Chờ chút, Thẩm Diên sẽ tới Anh Hùng Bảo chỉ rõ hung phạm…” Khẩu khí nói chuyện của nàng bình tĩnh, “Tuy nhiên, Thẩm Diên có thể giúp ngươi truyền lời cho vị Tả cô nương kia…”

Ngân Kiêu không đợi nàng nói xong, liền mở miệng cắt ngang, “Ngươi muốn tới Anh Hùng Bảo chỉ rõ hung phạm?”

Thẩm Diên gật đầu, “Ngụy Khải lật ngược phải trái, đem tất cả tội lỗi đổ hết lên đầu ngươi và Lăng Du…”

Ngân Kiêu cố gắng đứng lên, nói, “Đại thiểu thư, đừng hồn nhiên như vậy. Nếu ta là ngươi, ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra hết…”

Thẩm Diên nhíu mày, có chút bất mãn, đang định mở miệng phản bác, Ngân Kiêu lại tiếp tục nói: “Trước không nói hung phạm kia là cha ngươi, cho dù ngươi có thật sự có thể làm chuyện luật pháp không kể người thân, thì ngươi cho là, Ngụy Khải có thể để ngươi thuận lợi đi đến Anh Hùng Bảo?”

Thẩm Diên tức giận nói: “Vì sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ không làm cái gì, để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?… Chẳng lẽ ngươi không muốn lấy lại trong sạch cho mình hay sao?”

Ngân Kiêu nhíu mày, “Thật ra ta thấy cũng không sao cả…”

“Ngươi…” Thẩm Diên nói không ra lời.

Ngân Kiêu cười cười, nói: “Ta là đạo tặc giang hồ chuyên vào nhà cướp của. Chính phái trên giang hồ vốn không hề chấp nhận ta. Cho dù việc hôm nay không sảy ra thì bọn họ vẫn muốn giết ta như thường… Công lý chính nghĩa có quan hệ gì với ta đâu, đợi thương thế khỏi hẳn, thì đi giết Ngụy Khải, tự làm mình thoải mái thôi.”

Thẩm Diên không cách nào phản bác, nàng cau mày, xoay người muốn đi.

Đột nhiên, có người phá cửa đi vào, đánh thẳng về hướng Thẩm Diên. Thẩm Diên quá sợ hãi, cuống quít né tránh. Chỉ thấy đó là ba gã nam tử khôi ngô, đều là một thân hắc y, rõ ràng là thủ hạ của Ngụy Khải. Chỉ là, ánh mắt mấy người này chết lặng, dại ra, hoàn toàn không có sinh khí.

Hành Thi?! Ngân Kiêu nhíu mày, lấy “Tôi Tuyết Ngân Mang” ra, nâng tay bắn tới. Trong người hắn có thương tích, châm pháp tự nhiên không mạnh như trước đây, chỉ có thể đánh trúng một người. Hai người còn lại không chút để ý đồng bọn bị thương, tiếp tục chết lặng tấn công về phía Ngân Kiêu.

Ngân Kiêu vận công, cắn răng một cái, rút nhuyễn kiếm bên hông ra.

Trong phòng nhất thời loạn thành một đống, Thẩm Diên đứng ở góc, không khỏi cảm thấy tay chân có chút luống cuống.

Hai cỗ Hành Thi kia võ nghệ không cao, nhưng Ngân Kiêu có thương tích trong người, nên vẫn rơi vào khổ chiến. Hành Thi không biết đau, căn bản không thể dùng phương pháp phổ thông giết chết. Chỉ thấy, một cỗ Hành Thi đột nhiên đấm một quyền, đánh về phía vai trái của Ngân Kiêu. Mà một con khác cũng đồng thời xuất chưởng, đánh về phía ngực Ngân Kiêu.

Tình thế nguy hiểm như vậy, khiến Thẩm Diên sợ hãi nhắm chặt hai mắt.

Trái phải giáp công như vậy, tất nhiên là khó mà né tránh. Ánh mắt Ngân Kiêu thay đổi, nháy mắt xoay người, thay đổi phương hướng thân thể. Tay phải hắn nâng kiếm, đâm thẳng vào cổ họng con đang đấm. Tay trái thuận thế khởi chưởng, chặn lại một kích kia của con còn lại.

Trong nháy mắt tất cả trở nên yên tĩnh lại. Thẩm Diên mở to hai mắt, liền nhìn thấy kiếm phong lợi hại đâm vào trong miệng Hành Thi xuyên ra sau đầu, máu tươi nhỏ giọt. Mà nam tử tiếp chưởng kia liên tục lui lại mấy bước, vẻ mặt hoảng sợ.

Tay trái Ngân Kiêu vốn có thương tích, tất nhiên không có khả năng dùng công lực từ chưởng mà thắng. Nhưng cỗ Hành Thi kia vẫn ngã xuống, từ miệng mũi có mấy con tiểu trùng chui ra. Trong lòng bàn tay Hành Thi có một điểm đỏ nhỏ, “Tôi Tuyết Ngân Mang” đã đi vào huyết mạch.

Ngân Kiêu quỳ xuống, kịch liệt thở dốc. Cánh tay trái đau đớn kéo dài tới tận bả vai, ngón tay gần như đã chết lặng.

Thẩm Diên thấy thế, chạy nhanh tới, vừa ngồi xuống, còn chưa kịp mở miệng. Ngân Kiêu nghiêng đầu, nói, “ta đã nói rồi, hắn nhất định không để ngươi còn sống rời đi…”

Chuyện cho tới nước này, không phải Thẩm Diên không muốn tin là được. Mà lúc này, tiếng đánh nhau kịch liệt lại vang lên. Thẩm Diên đứng dậy, vọt tới ngoài cửa. Đám hắc y nhân chết trong trang lúc trước, giờ phút này đều biến thành Hành Thi, chết lặng chém giết ở trong trang.

“Ngay cả thi thể của người nhà cũng không buông tha… Đại công tử Ngụy gia quả nhiên không vứt đi thứ gì…” Ngân Kiêu nhìn tình hình, khinh thường nói.

Thẩm Diêm không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, cái loại lạnh lẽo này, thấm vào trong xương tủy, không cách nào biến mất. Người một nhà cũng không buông tha… Một khắc kia Thẩm Diên đột nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng chạy ra ngoài.

…….

Tiểu Tiểu và Liêm Chiêu đang từu từ đi trên hành lang gấp khúc., bỗng nhiên nghe thấy một trận xôn xao trong trang.

Liêm Chiêu xoay người, chỉ thấy một cỗ Hành Thi đang đánh tới. Hắn kinh hãi, kéo Tiểu Tiểu, tránh đi. Sau đó, rút đao phản kích.

Tiểu Tiểu kinh sợ không thôi. To gan, ban ngày ban mặt, sao lại có Hành Thi xuất hiện, hơn nữa, những người này không phải vừa rồi đều đã chết sao? Làm sao có thể… Ngoại trừ Lăng Du, rốt cục còn có ai có thể thao túng Hành Thi? Hơn nữa thao túng mấy thứ này, rốt cục có tác dụng gì?

Tình thế nguy cấp, không chấp nhận Tiểu Tiểu có thể suy nghĩ nhiều. Nàng rút đoản kiếm, gia nhập cộc chiến.

Tiểu Tiểu đang tính toán làm sao có thể đâm trúng tử huyệt của Hành Thi, đột nhiên trong lúc đó, Hành Thi trước mặt ngã xuống, cổ trùng chui ra từ bốn phía, co rút chết đi.

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, liền thấy Ba Kích Thiên.

Ba Kích Thiên khẽ cau mày, nói: “Hai vị không có việc gì chứ?”

Liêm Chiêu thu đao ôm quyền, nói: “Đa tạ tiền bối giải vây.”

Ba Kích Thiên lắc lắc đầu, “Hành Thi là thứ do Thần Nông thế gia tạo ra, tất nhiên phải do Thần Nông chúng ta tiêu diệt.” Hắn xoay người, nhìn cuộc chiến hỗn loạn này, cất bước.

Liêm Chiêu và Tiểu Tiểu nhìn nhau, đi theo.

Bước chân Ba Kích Thiên vô cùng trầm ổn, hễ thấy Hành Thi, đều một chưởng đánh chết. Mấy Hành Thi bất tử không sợ thương tích này thế mà lại dễ dàng bị tiêu diệt. Hiện thực trước mắt khiến cho Tiểu Tiểu kinh ngạc.

Nghe đồn, Thần Nông thế gia phân làm bốn tông, “Châm Thạch”, “Thảo mộc”, “Cổ độc”, “Hàng khí”. Ngoại trừ “Cồ độc” đã bị loại bỏ, thì “Hàng khí” là có ít người tu luyện theo nhất. Nhưng hễ là người tu luyện theo tông này đạt được thành quả, đều có thể dùng khí dẫn hơi, cứu sống người. Xem ra, chưởng pháp của Ba Kích Thiên lợi hại như vậy, nhất định là cao thủ trong “Hàng khí.”

Quả nhiên ngọa hổ tàng long a! Tiểu Tiểu cảm thán.

Ba Kích Thiên lập tức đi tới trước một gian phòng, rồi dừng chân lại. Hắn vừa định mở cửa, đột nhiên, Triệu Nhan từ trong phòng vọt ra, khóc hô: “Cứu ta!”

Chỉ thấy phía sau nàng, một khối Hành Thi đang phi thân đuổi theo. Ba Kích Thiên một tay kéo nàng ra sau, sau đó khởi chưởng, đánh chết khối Hành Thi kia.

Ba Kích Thiên một cước đạp chết cổ trùng, đi vào bên trong.

Mà sau đó, khi nhìn thấy tình huống trong phòng, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Chỉ thấy trên người Thẩm Trầm tràn ngập máu tươi, khi chạy vào phòng đã hấp hối rồi.

Triệu Nhan nức nở nói: “Mau cứu trang chủ, hắn bị Hành Thi…”

Ba Kích Thiên ngồi xuống đất, kiểm tra thương thế của Thẩm Trầm.

Thẩm Trầm vô lực ngẩng đầu, vươn tay chỉ vào Triệu Nhan.

Triệu Nhan khóc lóc vô cùng thương tâm, nói, “Trang chủ, ngài không thể chết được a…”

Ba Kích Thiên điểm mấy đại huyệt trên người Thẩm Trầm, sau đó lập tức đứng dậy, nhìn lư hương đang đốt trên bàn. Hắn vụt bước qua, nhanh nhẹn cầm lấy lư hương, đổ hương bên trong ra dùng nước trà dập tắt.

Trong nháy mắt, tất cả Hành Thi trong trang đều ngừng lại, không tiếp tục hành động.

“Dẫn cổ hương…” Ba Kích Thiên nhíu mày, “Dẫn cổ hương là vật dùng để thao túng cổ trùng, không phải kẻ phàm phu tục tử có thể không chế, chả trách Hành thi lại vồ đến…”

Lúc này, những người khác trong trang đều lục tục chạy tới, thấy một màn như vậy đều vô cùng khiếp sợ.

“Cha!” Thẩm Diên tách đám người ra, kinh hô. Nàng vọt đi tới bên người Thẩm Trầm, “Cha, người sao rồi?”

Trong ánh mắt Thẩm Trầm có nét sốt ruột vô cùng, nhưng cố tình lại không nói được ra tiếng.

Ba Kích Thiên nhìn Thẩm Trầm trên mặt đất, “Trang chủ có thể nói cho mọi người biết, dẫn cổ hương này, ngài làm cách nào có được, và vì sao muốn đốt lên?”

Đột nhiên, Triệu Nhan quỳ xuống, khóc nói: “Thẩm trang chủ… Ngươi không cần làm mấy chuyện thương thiên hại lý như vậy vì nương ta nữa… Ta cũng muốn nương phục sinh, nhưng mà… Ta không muốn nhìn thấy mọi người chết…”

Mọi người đều yên tĩnh lại, vì biến chuyển này mà kinh ngạc.

“Cô nương, lời này của ngươi là có ý gì?” Ba Kích Thiên mở miệng, hỏi.

Triệu Nhan ngước mắt, do dự mãi, nghẹn ngào nói: “Thẩm trang chủ… mấy thiếu nữ kia đều do Thẩm trang chủ giết chết…” Bộ dạng rơi lệ khổ sở của nàng khiến mọi người thương cảm, thanh âm vô cùng bi thương, đủ để cho người nghe thấy tan nát cõi lòng, “Thẩm trang chủ luôn cấu kết cùng Lăng Du, sát hại thiếu nữ… Nô tỳ đáng chết, khi nhìn thấy Thẩm trang chủ một lòng muốn phục sinh cho mẫu thân, liền nổi tư tâm, nói dối…”

Lúc Tiểu Tiểu nghe đến câu này, không chỉ kinh ngạc, nàng nhìn Triệu Nhan, trong lòng đột nhiên cảm thấy lạnh buốt.

Triệu Nhan tiếp tục nói, “Gia mẫu qua đời… Tâm nô tỳ như tro tàn. Thẩm trang chủ liền khuyên nô tỳ trộm ‘Dẫn cổ hương’ trên người Bỉ Tử, trả thù mối hận đoạt thê… Nô tỳ nghĩ sai một lần, liền…”

“Nhan nhi…” Tịch phu nhân đi lên vài bước, khiếp sợ nói, “Nhan nhi, ngươi nói, là sự thật?”

Triệu Nhan rưng rưng gật đầu, sau đó, nhìn về phía Thẩm Diên, “Thẩm đại tiểu thư cũng biết …”

Vì thế, tất cả mọi người nhìn về phía Thẩm Diên.

“Ngươi…” Thẩm Diên sững sờ nhìn mọi việc giải quyết xong xuôi.

“Thẩm đại tiểu thư, đây chính là sự thật?” Tịch phu nhân tiến lên, hỏi.

“Diên nhi…” Lão phu nhân Tê Vũ sơn trang cũng tiến lên một bước, run run mở miệng.

Thẩm Diên nhìn mọi người, không cách nào trả lời.

Tiểu Tiểu hít một ngụm khí lạnh. Quá lợi hại… Nói là giá họa cũng không đúng bởi tất cả nhưng lời nàng nói đều là sự thật. Hơn nữa, Triệu Nhan lại còn biến Thẩm Diên thành chứng cứ… Quá ngoan độc…

Thẩm Diên nhìn Thẩm Trầm. Thẩm Trầm hơi hơi lắc lắc đầu, thống khổ không thôi.

“Thẩm đại tiểu thư… Vì sao ngươi không nói ra chân tướng? Ngươi biết rõ mà…” Triệu Nhan khóc nói.

Tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Thẩm Diên.

Thanh âm Thẩm Diên run run , “Đúng…”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều ồ lên.

Biểu cảm của Thẩm Trầm trở nên dữ tợn đáng sợ, hắn nhìn Thẩm Diên, lại quay đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Nhan, sau đó, bật người đứng dậy, xông đến.

“Cha!” Thẩm Diên kinh hô.

Triệu Nhan cũng không né tránh, giả vờ sững sờ ở tại chỗ.

Trong nháy mắt này, mấy người tiến lên cố gắng ngăn lại. Trong lúc hỗn loạn, Thẩm Trầm đột nhiên trúng đao. Hắn nghiêng ngả lui về phía sau, mở to hai mắt, ngã xuống.

“Cha ——“ Thẩm Diên khóc lóc kêu lên.

Lúc này, lão phu nhân Tê Vũ sơn trang cũng ngất đi.

Quân pháp bất vị thân*… Tiểu Tiểu cuối cùng cũng hiểu những lời này rốt cục có bao nhiêu tàn khốc. Nàng ngước mắt, nhìn Liêm Chiêu bên cạnh. Ánh mắt hắn đã hoàn toàn lạnh lẽo, trên mặt là vẻ bất đắc dĩ, cùng phẫn nộ.

(*: Pháp luật không tha người thân)

Thẩm Diên đứng dậy, vươn tay chỉ vào Ngụy Khải, “Chư vị, cha ta là làm nhiều chuyện bất nghĩa, nhưng mà, hắn mới là kẻ đứng sau làm chủ!”

Ngụy Khải lạnh lùng mở miệng, “Thẩm đại tiểu thư, ta biết ngươi mất cha nên đau xót. Tuy nhiên, tại hạ đến Tê Vũ sơn trang là để cứu người, hơn nữa, cho tới bây giờ cũng không quen biết Diễm Cơ, sao lại có thể đứng sau làm chủ?” Hắn xoay người, nhìn Triệu Nhan, “Triệu cô nương, ngươi có thể tố giác tội nhân, tại hạ vô cùng cảm kích. Không ngờ, ta cũng bị hắn lừa!”

Triệu Nhan rưng rưng, gật đầu.

“Không phải, các ngươi tin tưởng ta. Là hắn sai sử Lăng Du và cha ta …” Thẩm Diên khóc lóc hô lên.

Chỉ là, giờ khắc này, tất cả mọi người đều thấy nghi hoặc, không người nào dám dễ dàng tin tưởng.

Lúc này, một gã gia đinh chạy vào, khẩn trương nói: “Quan… Quan binh, bên ngoài có rất nhiều quan binh…”

Mọi người không hiểu, ào ào ra khỏi phòng, đi tới đại môn sơn trang.

Bên ngoài sơn trang, quả nhiên có một đoàn binh lính vây quanh. Người đi đầu, là một nữ tử, khoảng chừng ba tư ba lăm tuổi. Khuôn mặt khá đẹp, mắt phượng uy nghi, trong mi mày cất giấu khí phách, hơn nữa một thân nhung trang, đúng là anh khí bức người. Nàng vác trường cung, ngồi trên ngựa, thấy mọi người đi ra, cao giọng mở miệng: “Chư vị, tại hạ là gia tướng của Thần Tiễn Liêm gia, phụng mệnh tới đây, giúp đỡ huyện nha tra xét án thiếu nữ mất tích. Hiện có mật báo, nói Tê Vũ sơn trang có liên quan đến việc này. Mời những người có liên quan theo ta đến nha môn chờ thẩm tra. Đây là công việc của quan phủ, mong chư vị bằng hữu giang hồ chớ can thiệp.”

Một trận biến hóa này, quá bất ngờ. Nhưng chuyện thiếu nữ mất tích, vốn đã được nha môn lập hồ sơ. Những thiếu nữ này không phải nhân sĩ trong giang hồ, chuyện này xảy ra, tất nhiên thuộc bổn phận xử lý của quan phủ.

Tiểu Tiểu đứng ở cửa Tê Vũ sơn trang. Trong đầu đột nhiên nhớ tới, đã từng nghe ai nói, đương kim thánh thượng có ý muốn triệu Thần Tiêu phái hồi triều… Hiện giờ quan phủ ra mặt, chẳng lẽ có liên quan đến chuyện này?

Lúc này, chỉ thấy Liêm Chiêu đi lên phía trước, có chút kinh ngạc mở miệng, “Cô cô?”

Tiểu Tiểu cả kinh, đúng vậy, vừa rồi nữ tử này có nói, nàng là “Gia tướng của Thần Tiễn Liêm gia” … Không phải chứ? ! Còn liên quan đến cả Thần Tiễn Liêm gia? ? ?

Một khắc kia, nàng kia xoay người xuống ngựa, mỉm cười. Mà phía sau nàng tất cả binh lính thu binh khí, hành lễ nói: “Công tử.”

Tiểu Tiểu ngẩn người… Lúc đó, nàng và Liêm Chiêu, cũng chỉ cách nhau có mấy bước, chỉ là, khi đó cảm thấy, dù chỉ vài bước ngắn ngủi, lại giống như vĩnh viễn không thể nào bước qua…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.