Trong địa cung u ám lạnh lẽo, thị lực có tốt đến mấy cũng không thể nhìn rõ đường đi, vậy mà đoàn người kia, tại địa đạo rắc rối phức tạp này lại nhanh nhẹn di chuyển.
Những người này, tất nhiên là Hi Viễn, Lăng Du, Thẩm Trầm và đại công tử Anh Hùng Bảo, Ngụy Khải kia.
Bốn người đi đến trước một bức tường đá thì ngừng lại. Thẩm Trầm tiến lên, mở ra cơ quan trên tường đá. Ba người đi vào, còn hắn lại đứng lại bên cạnh tường đá, quay đầu nhìn con đường lúc đi đến.
“Sao vậy, Thẩm trang chủ?” Ngụy Khải mở miệng, nói.
Thẩm Trầm nhíu mày, nói, “Ngụy công tử, tại hạ vẫn cảm thấy, để ba người kia ở chung một chỗ, có chút mạo hiểm. Nếu Diễm Cơ có sơ xuất gì…”
“Trang chủ yên tâm đi…” Ngụy Khải cười nói, “An nguy của Diễm Cơ, Triệu cô nương tất nhiên sẽ tự chú ý. Lệnh ái lại không có võ công, tuyệt đối không thể ra tay với Diễm Cơ.”
“Tại hạ lo lắng, là vị Tả cô nương kia.” Thẩm Trầm nói ra nghi ngờ của bản thân.
Lăng Du nghe xong, cũng mở miệng, “Không sai, cô nương kia có chút giảo hoạt, Cho dù là người một nhà, cũng nên đề phòng.”
“Ha ha,” Vẻ mặt Ngụy Khải thoải mái, nói, “Cho nên, ta rất muốn nhìn xem, nàng sẽ giao hảo tốt với Triệu Nhan cô nương hay vẫn là chọn Thẩm đại tiểu thư tình thâm nghĩa trọng kia. Đương nhiên, cho dù nàng chọn bên nào, hiện tại nàng đều không thể ra khỏi thạch thất kia một bước, không phải sao?”
Thẩm Trầm và Lăng Du hai mặt nhìn nhau, không hiểu.
Ngụy Khải thở dài, nói, “Ta vừa mới gặp được tiểu sư muội cổ quái tinh nghịch này, nên rất muốn biết, dưới tình thế như thế này, nàng sẽ làm gì. Tuy nhiên, nếu nàng thật sự giảo hoạt giống như lời hai vị nói, ta thấy, nàng nhất định sẽ ngoan ngoãn điều tức, chờ chúng ta quay về. Cái gì cũng không làm.”
“Nếu đúng như tiên đoán của Ngụy công tử, vậy thì quá tốt rồi.” Thẩm Trầm nghe xong, gật đầu nói.
“Hai vị yên tâm. Ta đã đồng ý giúp hai vị đạt thành tâm nguyện, tất nhiên sẽ thực hiện được lời hứa.” Ngụy Khải nói, “Việc cấp bách bây giờ, chính là đem đám cá lọt lưới này thanh lý sạch sẽ, tránh để lộ tin tức, thất bại trong gang tấc.”
Mấy người không nói thêm gì nữa, tiếp tục chạy đi, ước chừng khoảng thời gian uống một chén trà, mọi người liền đi đến một đại sảnh trống trải.
Thẩm Trầm nhìn khắp nơi, nhíu mày nói, “Không có khả năng, ta đã chặt đứt đường đi, những kẻ đó đáng nhẽ phải đang ở chỗ này mới đúng.”
“Chứ không phải bọn họ vẫn ở nguyên chỗ cũ, không di chuyển?” Hi Viễn mở miệng, nói.
“Cho dù không vội vàng bỏ chạy chối chết, cũng nên dùng hết sức lực đi tìm chúng ta, không có khả năng không di chuyển.” Ngụy Khải trả lời.
Lúc này, sắc mặt Lăng Du kịch biến, cả kinh nói, “Khu cổ hương?!”
Ba người kia cũng kinh hãi, trong địa cung này, đáng nhẽ không còn ai khác, tại sao lại có khu cổ hương?
“Cái mũi của Lăng Du sư phụ thật thính a!” Một thanh âm mảnh mai thanh thúy từ một bên truyền tới, ngọn đèn ẩn hiện. Một bóng thiếu nữ mặc cung trang chậm rãi thong thả bước ra.
“Quả nhiên là ngươi, Bỉ Tử.” Lăng Du nói.
Không sai, người tới chính là nữ đồng nâng đèn xuất hiện ở trên núi lức trước, Bỉ Tử. Mà ở phía sau nàng, tất nhiên chính là Quỷ Cữu mặt mày dữ tợn, còn có cả tông chủ lỗi lạc xuất trần của Thần Nông thế gia, Thạch Mật.
Sắc mặt Thẩm Trầm trở nên khó coi vô cùng, “Các ngươi… Các ngươi đi vào bằng cách nào?”
Quỷ Cữu cười cười, nói, “Đã nói song cổ trống mái hấp dẫn lẫn nhau, bằng tài nghệ của tông chủ, chẳng lẽ còn không truy ra tung tích chỗ hùng cổ đang ẩn nấp hay sao?”
“Hì hì, kỳ thực, đại đạo này uốn lượn phức tạp, rất dễ lạc đường nha. May mắn…” Bỉ Tử cười nói, “Cổ trùng của Lăng Du sư phụ lại dẫn đường cho chúng ta tới đây a!”
Lăng Du khẩn trương không thôi, quay đầu nhìn Hi Viễn và Ngụy Khải.
“Hóa ra là tông chủ của Thầm Nông thế gia, Thạch Mật, nghe danh đã lâu.” Ngụy Khải ôm quyền, nói.
Thạch Mật nhìn hắn một cái, hơi hơi vuốt cằm, cũng không nói chuyện.
“Tông chủ đại giá quang lâm, không biết có chuyện gì?” Ngụy Khải tiếp tục dùng khẩu khí vân đạm phong khinh, hỏi.
Thạch Mật cúi mắt, nói, “Trường sinh cổ, Tam Thi thần Châm. Giao hai thứ này ra, bổn tọa sẽ tự rời đi.”
Ngụy Khải bất đắc dĩ, nói, “Tông chủ là lãnh đạo của Thần Nông thế gia, vậy mà cũng có người cần phục sinh sao?”
“Làm càn!” Quỷ cữu tiến lên một bước, cơ quan móng sắt trên cổ tay đã mở ra, ở trong khung cảnh u ám này lóe lên hàn quang.
Thạch Mật nâng tay, ý bảo hắn lui ra. Nàng không hề để ý tới Ngụy Khải, không chút biểu cảm nói với Lăng Du, “Lăng Du sư phụ, không phải ngươi cho rằng, những người này có thể cản nổi ta chứ?”
Lăng Du nở nụ cười, “Thạch Mật, ngươi cho là ngươi đi được vào địa cung thì đã nắm chắc được thắng lợi hay sao? Được, lão phu cũng đang muốn tìm ngươi. Phục sinh người chết, cần dùng ‘Tam Thi Thần Châm’ để thúc giục huyết mạch. Hiện tại, tuy rằng trong tay lão phu có ba trăm sáu mươi hai cây, lại có ‘Từ dẫn’ phụ trợ, nhưng chung quy cũng không thể so bằng công hiệu của việc có đủ thần châm.” Hắn nhìn Thạch Mật, lại nhìn Bỉ Tử, nói, “Hôm nay, ‘Tam thi Thần Châm’ tự đưa đến cửa, thật sự là trời cũng giúp ta!”
Thạch Mật vẫn bình tĩnh như cũ, nói, “Hóa ra, trên tay ngươi không chỉ có một trăm lẻ tám cây thần châm của Đông Hải thôi a… Cũng tốt, đỡ mất công bổn tọa đi tìm.” Khóe miệng nàng nhẹ nhàng mỉm cười, “Bỉ Tử, Quỷ Cữu.”
Tiểng nói vừa dứt, Bỉ Tử liền lấy ra một bao hương phấn, đổ vào trong chiếc đèn cung đình. Một đợt sương khói nháy mắt tỏa ra, tràn ngập không gian.
Không cần Lăng Du nhắc nhỏ, mọi người cũng biết trong làn sương kia có quỷ, ào ào tản ra.
Nhân dịp có kẽ hở, Quỷ Cữu tung người bay lên, đánh thẳng về phía Lăng Du.
Lúc này, Ngụy Khải vòng đến sau lưng Quỷ Cữu, đánh lên một chưởng.
Quỷ Cữu không hề phòng bị có người đánh lén, nhận một chưởng lại, bị kình lực đánh văng ra. Hắn ngã xuống đất, quay cuồng vài cái, lại chậm rãi đứng lên. Hắn nhìn Ngụy Khải cười cười, lau máu tươi nơi khóe miệng.
“Minh lôi chưởng… Quả nhiên danh bất hư truyền.” Quỷ cữu nói, “Tuy nhiên, ‘Trường sinh cổ’ trong cơ thể ta cũng không phải là hư danh.”
Ngụy Khải nhíu mày, “Giỏi cho một ‘Trường sinh cổ’…”
Hai người nói xong, liền bắt đầu lao vào chiến đấu.
Một bên, Bỉ Tử cũng vô cùng ngiêm túc. Nàng nắm lấy cột trụ của đèn lồng, tay nhẹ nhàng xoay chuyển, từ trong đề can rút ra một thanh kiến thật nhỏ. Nàng nâng kiếm, gia nhập cuộc chiến, cùng Hi Viễn giao thủ.
Thạch Mật đứng một bên, lẳng lặng quan sát.
Mà quan sát bình tĩnh như vậy, lại khiến Lăng Du và Thẩm Trầm cảm tháy trái tim băng giá. Hai người này đều không có võ công, mà Ngụy Khải và Hi Viễn lại không thoát thân ra được. Đám tùy tùng đã bị đoàn người Liêm Chiêu diệt mất hơn nửa, còn lại cũng không đủ để làm đối thủ của Thạch Mật. Lúc này đây, quả đúng là chạy trời không khỏi nắng?
Thạch Mật dường như nhìn ra vẻ hoảng sợ trong mắt hai người kia, trong ánh mắt ánh lên ý cười.
“Lăng Du sư phụ… Hiện tại, ngươi có thể ngoan ngoãn nói chuyện với bổn tọa chứ?”
……..
Ngoài đại sảnh, cách chỗ Thạch Mật không xa, một đám Liêm Chiêu bị điểm huyệt, không thể động đậy nằm trên mặt đất.
(Ôi giời ơi! Tưởng đâu… Hóa ra nằm đây!!!!)
Mọi chuyện trong đại sảnh, nơi này đều nghe được rõ ràng. Mà tiếng đánh nhau cũng theo đó mà truyền đến, chắc là đang chiến đấu rất kịch liệt.
Đột nhiên, trong bốn người, có người động đậy.
Chỉ lát sau, Ngân Kiêu từ dưới đất đứng lên, ho nhẹ vài tiếng. Trên trán của hắn tràn đầy mồ hôi, bộ dạng cực kỳ mỏi mệt. Hắn ngăn lại cơn ho, sau đó nâng tay, giải khai huyệt đạo trên người Nhạc Hoài Khê.
“Oa!” Nhạc Hoài Khê bắn dậy, “…Trời ạ, ta còn tưởng Thần Nông thế gia là người tốt chứ, không nghĩ tới hỏi chuyện xong, liền điểm huyệt chúng ta lại. Rất ngoan độc a! Đúng rồi, Ngân Kiêu đại gia, ngươi không sao chứ?! Ngươi thật lợi hại a, như thế cũng có thể tự giải huyệt đạo!”
Ngân Kiêu nghe nàng nói một đoạn dài, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nói, “…Không phải là ta lợi hại, nàng kia trước đó có lấy thần châm ra khỏi cánh tay ta, sau đó mới điểm huyệt. Chắc là do thần châm nhiều loạn chân khí nên ta mới có thể miễn cưỡng giải được huyệt đạo…”
“Nga, như vậy à…” Nhạc Hoài Khê nhìn khắp nơi. Lúc nhìn thấy Liêm chiêu và Ôn Túc, nàng thoáng nghĩ ngợi, sau đó vươn tay giải khai huyệt đạo cho hai người.
Ngân Kiêu thấy thế, thở dài, vươn tay sờ trán.
“Hai vị không sao chứ?” Nhạc Hoài Khê nói.
“Không sao.” Liêm Chiêu trả lời.
Ôn Túc không nói một lời, đứng lên từ trên đất, biểu cảm lạnh lẽo đi về phía đại sảnh.
“A?” Nhạc Hoài Khê không hiểu, nhưng sau đó cũng lập tức đứng lên, “Đợi chút, ta cũng đi!” Nàng quay đầu, nói với Ngân Kiêu, “Ngân Kiêu đại gia, ngươi ngoan ngoãn nghỉ ngơi, giao cho ta đi!”
Nói xong, nàng nhanh chóng đuổi theo.
Ngân Kiêu lại thở dài, sau đó, quay đầu nhìn Liêm Chiêu đứng dậy.
“Liêm công tử…” Ngân Kiêu mở miệng, nói.
Liêm Chiêu chưa bao giờ nghĩ tới hắn lại chủ động nói chuyện với mình, có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là đáp lại, nói: “Có chuyện gì sao?”
Ngân Kiêu nghĩ nghĩ, nói: “… Nàng có từng hại ngươi?”
Liêm Chiêu nhíu nhíu đầu mày, “Nàng? …” Lập tức, liền hiểu ra người trong lời hắn nói là ai, lắc lắc đầu.
“Đã từng cứu ngươi?” Ngân Kiêu lại hỏi.
Liêm Chiêu lẳng lặng gật đầu.
Ngân Kiêu cũng gật đầu, “Tại hạ đã hỏi xong, xin ngài cứ tự nhiên.”
Trong ánh mắt Liêm Chiêu hiện lên một chút kinh ngạc. Hắn thoáng trầm mặc, sau đó, nói, “Chuyện gì ra chuyện đó. Ngươi vẫn là đạo tặc trên giang hồ, lần sau gặp lại, liêm Chiêu chắc chắn sẽ mang ngươi tới giao nộp cho pháp luật. Cáo từ.” Hắn nói xong, xoay người rời đi.
Ngân Kiêu không khỏi bật cười, “.. Thật sự không hiểu nha đầu kia coi trọng ngươi ở điểm nào…”
……….
Trong đại sảnh, tình hình chiến đấu càng ngày càng ác liệt. Mà Thạch Mật cũng không ngồi yên nữa. Nàng chậm rãi lấy mấy cây thần châm ở trong lòng ra, đang định bắn ra.
Đột nhiên, có một đạo nhân ảnh thả người bay vào, đao phong lạnh lẽo tham gia chiến cuộc.
Ngụy Khải bức lui Quỷ Cữu, lùi lại mấy bước, nói, “Trọng âm song đao, quả nhiên rất có tài.”
Ôn Túc không nói một lời, vung đao tấn công, thế cục lập tức biến thành hai đánh một.
Lúc này, chỉ thấy một người nữa vọt vào, hô to một câu, “A công! Tìm được ngươi rồi! Trả ta nửa tháng tiền công đi!”
Nhạc Hoài Khê chỉ vào Lăng Du, lòng đầy căm phẫn, sau đó đứng dậy, trực tiếp tấn công.
Hi Viễn thấy vậy, lập tức bứt ra, che chở cho Lăng Du. Nhưng Bỉ Tử cũng nghiêm túc, lập tức thả người tham gia.
Đợi đến lúc Liêm Chiêu đi vào đại sảnh, nhìn thấy, chính là chiến cuộc hỗn loạn như vậy. Không biết ai là ai, cũng không biết rốt cục là ai đánh với ai, dù sao, mọi người đánh loạn xà ngầu, thấy đối phương là đánh.
Duy có Thạch Mật, nàng đã thu hổi binh khí, bình yên đứng ở một bên.
Liêm Chiêu thoáng suy xét, sau đó, nâng đao tấn công về phía Ngụy Khải.
Ngụy Khải lấy một địch ba, tất nhiên là dùng hết sức. Hắn nhíu mày, bứt ra, lui lại, nói, “Chậm đã!”
Ba người kia giả vờ không biết gì cả, tiếp tục tấn công.
“Chẳng lẽ hai vị không muốn biết Tả cô nương đang ở đâu!” Ngụy Khải nói.
Giây tiếp theo, móng sắt của Quỷ Cữu bị Ôn Túc và Liêm Chiêu cản xuống.
“Hãy bớt sàm ngôn đi, giao nàng ra đây!” Ôn Túc lạnh lùng nói.
Ngụy Khải cười cười, “Yên tâm, tại hạ tuyệt đối không thương tổn nàng dù chỉ một chút.”
“Nàng ở đâu?” Liêm Chiêu mở miệng, hỏi.
Ngụy Khải làm vẻ mặt thản nhiên, “” Võ công của tại hạ, tuy rằng không phải là thiên hạ đệ nhất, nhưng ba vị nếu muốn thắng ta, còn cần phí không ít công phu. Sao không bình tĩnh lại đã, nghe ta nói chút chuyện!” Hắn lại nhìn Thạch Mật, nói, “Tông chủ, có hứng thú làm một giao dịch với tại hạ?”
Thạch Mật nghe vậy, nâng tay, ý bảo Bỉ Tử và Quỷ Cữu dừng lại.
Ngụy Khải cười nói, “Thần Nông thế gia, Thần Tiễn Liêm gia, Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, đều là nhân vật có uy tín danh dự trong chốn võ lâm. Ta là môn hạ Thần Tiêu phái, cùng các vị cũng coi như có chút quan hệ sâu xa.” Ngụy Khải nhìn Ôn Túc, “Lại càng không nói, Đông Hải cũng từng là kẻ dưới trướng Thần Tiêu ta, vốn là một nhà. Hiện thời, chúng ta chỉ vì bảy trăm hai mươi cây thần châm, còn có vài người chết không liên quan, tranh đấu đến ngươi chết ta sống, căn bản không hề ý nghĩa. Thần Tiêu phái ta là người tu đạo, cũng không muốn tranh cường háo thắng làm chi, không bằng biến chiến tranh thành tơ lụa, mọi người cùng nhau kết giao bằng hữu, thấy sao?”
Vẻ mặt Ôn Túc tràn ngập miệt thị, nói: “Đông Hải ta đã sớm thoát ly khỏi môn hạ Thần Tiêu, hiện tại nói ra mấy cái chuyện cũ này, quá buồn cười rồi!”
Ngụy Khải lắc đầu, nói: “Lời ấy của Ôn đại hiệp sai rồi. Theo tại hạ biết, Đông Hải vẫn tu luyện thái âm nội lực ‘Huyền Nguyệt Tâm Kinh’ của bổn môn, nhưng từ khi Nam Hải bắc thần cung quật khởi đến giờ, Đông Nam hai bên có xô sát, bản bí tịch này cũng bởi vậy mà tách ra làm hai cuốn, lưu lạc hai nơi. Chỉ cần Đông hải nguyện ý cùng phái ta giao hảo, bí tịch này, chúng ta tự nhiên chắp tay dâng.”
Hắn nói xong, lại nhìn Liêm Chiêu, “Liêm công tử, Thần Tiêu phái nhận ân sủng của tiên đế, hiện thời, thánh thượng cũng có ý triệu Thần Tiêu phái hồi triều. Quan hệ giữa chúng ta, phải là đồng liêu mới đúng.”
Liêm Chiêu nhíu mày, nói: “Giết hại thiếu nữ, coi thường nhân mạng, đồng liêu như vậy, Liêm Chiêu trèo cao không nổi.”
Ngụy Khải cười nói: “Liêm công tử, giết hại thiếu nữ, coi thường nhân mạng, không phải là tại hạ. Mà là, người đứng ở nơi đó Thẩm trang chủ và Lăng Du sư phụ mới đúng…”
Thẩm Trầm và Lăng Du nghe thấy câu này, sắc mặt đại biến.
Ngụy Khải tiếp tục nói: “Chỉ cần chư vị khẳng khái quy thuận Thần Tiêu phái ta, ta không chỉ thả Tả cô nương, tự tay dâng toàn bộ ‘Tam Thi Thần Châm’, mà còn đem tên truyền nhân cổ độc vô lương tâm này giao cho quan phủ… Điều kiện như vậy, chư vị liệu vừa lòng?”
“Giỏi!” Lăng Du cao giọng nở nụ cười, Hay cho một chiêu thí xe bảo soái*! Thực khiến cho lão phu mở mang tầm mắt! Hừ! Nhưng lão phu cũng không phải kẻ dễ bắt nạt!”
(*: Hi sinh cái nhỏ giữ lại cái lớn)
Lăng Du nói xong, lấy ra một ống trúc từ trên người, bật mở cái nắp, hất về phía mọi người.
Bỉ Tử kinh hô, “Là âm xà cổ!”
Chỉ thấy trùng này vô hình vô ảnh, mọi người mặc dù muốn tránh né, lại không biết nên tránh đi nơi nào.
Thạch Mật chậm rãi đi lên, châm trong tay bắn ra, thần châm đen tuyền bắn ra bốn phía, dùng thủ pháp không thể phân biệt, phá cổ sát trùng.
Mà lúc này, Thẩm Trầm cũng bắt đầu hành động, hắn ấn cơ quan xuống. Chỉ thấy bột phấn màu trắng từ trên trời giáng xuống, mơ hồ che đi tầm mắt mọi người, mà cùng lúc đó, vách tường rơi xuống, đánh úp về phía mọi người.
Trong lúc nhất thời, hỗn loạn kinh người, mọi ngưởi phủi đi bột phấn trên mặt, Lúc rốt cục có thể thấy mọi vật. Thẩm Trầm và Lăng Du chẳng biết đi chỗ nào rồi, mà trong đại sảnh, cũng bị chặn kín lại.
“Hừ…” Ngụy Khải đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, “Thật sự là chó cùng rứt giậu. Hi Viễn, đường chỗ này, ngươi nhận ra được chứ?”
Hi Viễn gật đầu, nói: “Nơi này là dùng làm chỗ luyện võ và để nghỉ ngơi, cũng không cơ quan sát thương gì, muốn tìm đến chỗ hai người kia, đơn giản vô cùng.”
Ngụy Khải xoay người, nói: “Chư vị, chuyện lúc trước tại hạ nói, mong mọi người cố gắng suy xét. Hiện tại, chúng ta cùng nhau đồng tâm hiệp lực, tìm ra hai tên tội ác tày trời kia đã.”
Người trong phòng, phần lớn đều trầm mặc.
Lúc này, thanh âm của Bỉ Tử vang lên, “Quỷ Cữu! Tông chủ, không thấy Quỷ Cữu!”
Thạch Mật thoáng kinh ngạc, nhíu mày, “… Hừ, cho rằng có ‘Trường sinh cổ’ là có thể giúp người chết phục sinh, chê cười…”