Chuyện Xấu Nhiều Ma

Quyển 2 - Chương 22: Ba loại thế lực




Triệu Nhan cười yếu ớt nhìn nàng, gật gật đầu, khẽ nhếch khóe miệng, từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng nói: “Nàng chính là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Diễm Cơ… Mẫu thân của ta…”

“Diễm Cơ…” Thẩm Diên hơi hơi nhíu mày.

Bên trong trang, ai ai cũng biết đến, Diễm Cơ, là phụ thân chuộc ra từ thanh lâu, cưới làm thiếp thất. Chỉ là trong ngày thành thân đó, đã bị Thích Hàm dùng một đoản đao đổi đi. Bị người ta đổi mất thiếp thất, cũng không phải là chuyện đáng ngại gì, huống chi, Tê Vũ sơn trang còn nhận được Thích thị binh khí, cũng không chịu thiệt. Lúc mọi người nhắc tới nữ tử này, khẩu khí đều là vân đạm phong khinh. Nhưng mà, nàng nhớ rõ, trong giọng nói của lão phu nhân là hèn mọn, trong ánh mắt của mẫu thân là ai oán. Còn có, phụ thân chưa bao giờ nhắc tới.

Ngày này giờ này, Diễm Cơ xuất hiện bên trong địa cung, rốt cục có ý nghĩa gì?

“Đây là nguyên nhân ngươi và Tê Vũ sơn trang cấu kết, giá họa cho ta?” Ngân Kiêu đột nhiên mở miệng, nói với Triệu Nhan.

Triệu Nhan vẫn cười như cũ, “Giá họa cho ngài, không phải nô tì, mà là cái người đem Linh Vũ sáp cắm lên tấm biển kia. Nô tì, nhiều lắm cũng chỉ là mượn nước đẩy thuyền mà thôi…”

Hai tay Ngân Kiêu khoanh trước ngực, cười nói: “Miệng mồm nhanh nhẹn đấy.”

Triệu Nhan cúi mắt, nói: “Đáng tiếc, nhanh mồm nhanh miệng, cuối cùng vẫn không bằng đao kiếm sắc bén đâu…”

Lời nàng vừa dứt, đã thấy bốn vách tường trong phòng chợt dâng lên, một đoàn nam tử khôi ngô tay cầm binh khí chen chúc đi vào, vây quanh ba người.

Ngân Kiêu thở dài, “A… Hóa ra trong địa cung này, cũng không chỉ có Hành Thi a…”

Triệu Nhan nói: “Kỳ thực tất cả mọi chuyện trong Tê Vũ sơn trang, không hề quan hệ với chư vị. Chư vị làm gì vì khí phách nhất thời, trêu chọc người không nên trêu chọc chứ, tự nhiên vứt bỏ tính mạng?”

Ngân Kiêu nghe thấy câu này, ánh mắt khẽ biến, “…Người không nên trêu chọc? Hừ, tại hạ vậy mà không biết, thiên hạ có người như vậy đấy.”

Triệu Nhan nở nụ cười, “Núi cao tất sẽ có núi cao hơn, hiện tại buông binh khí đầu hàng, cúi đầu xưng thần vẫn còn kịp đấy.”

Ngân Kiêu rút nhuyễn kiếm bên hông ra, khinh miệt nói: “Vô nghĩa!”

……..

~~~~~~~~~~~~~~~ cảnh tượng phan cách tuyến ~~~~~~~~~~~~~~

Liêm Chiêu điều tức ước chừng khoảng nửa canh giờ, mới có thể ổn định lại chân khí trong cơ thể, hắn lẳng lặng thở ra một hơi, chậm rãi mở mắt. Lập tức, liền phát hiện trên vai có chút cảm giác nằng nặng khác thường.

Tiểu Tiểu dựa vào bờ vai của hắn, đang ngủ.

Liêm Chiêu kinh ngạc, gò má nháy mắt đỏ lên. Nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn liền ngăn lại ý định nhảy ra. Hắn vẫn duy trì tư thế vốn có, yên tĩnh ngồi.

Vẻ mặt Tiểu Tiểu lúc ngủ điềm tĩnh yên lành, hoàn toàn không hề phòng bị.

Một khắc kia, Liêm Chiêu đột nhiên nhớ tới con mèo nhỏ mình từng nuôi. Lúc ban đầu, chỉ cần tới gần nó một chút, nó sẽ nhanh chóng chạy đi. Cho dù đối xử với nó tốt cỡ nào, nó đều cảnh giác, đứng xa quan sát, tuyệt đối không tới gần nửa bước. Thời gian dần dần trôi qua, nó chậm rãi học cách làm nũng. Sau đó, đột nhiên có một ngày, nó nhảy lên đầu gối hắn, cuộn tròn thân mình đi vào giấc ngủ.

Hắn không tự giác cười rộ lên. Hiện tại, nữ hài tử dựa vào bả vai hắn đi vào giấc ngủ, và con mèo nhỏ kia, sao lại có cảm giác tương tự nhỉ?… Hắn cũng từng bị mèo nhỏ kia vì cảnh giác mà cào vào tay hắn. Chỉ là, thương tích như vậy, cũng không tính là gì. Một ngày nào đó, nó nhất định sẽ thật tình dùng chân ý đối xử lại với mình.

Đúng vậy, không tính là gì…

Hắn dời tầm mắt bản thân, thoáng hạ thấp bả vai, để nàng nằm thoải mái hơn một chút.

Chỉ điều tức thôi mà tốn nhiều thời gian như vậy.” Thanh âm của Ôn Túc đột ngột vang lên, trong giọng nói ẩn giấu lạnh lẽo thấu xương.

Liêm Chiêu ngước mắt, nhìn hắn một cái, không nói một câu.

Hai tay Ôn Túc khoanh trước ngực, chậm rãi đi lên vài bước, “Ngươi căn bản không bảo hộ nổi cho nàng…”

Liêm Chiêu vừa muốn nói gì, Tiểu Tiểu đột nhiên giật mình, tiện đà, tỉnh lại.

Phát giác bản thân ngủ lên bả vai Liêm Chiêu, Tiểu Tiểu sửng sốt, nhưng mà trong nháy mắt kinh ngạc trong mắt nàng biến mất. Đó là một loại cảm giác rất kỳ quái, nàng không hiểu vì sao biết rất rõ, mình có thể làm như vậy. Sẽ không bị trách phạt, cũng sẽ không bị người ta chán ghét. Vì thế, nàng ngẩng đầu, hơi xin lỗi, nhìn hắn mỉm cười.

“Sớm*.” Tiểu Tiểu mở miệng, nói năng lộn xộn một câu.

(* Sớm: Câu chào khi tỉnh dậy vào buổi sáng)

Liêm Chiêu lại nở nụ cười, trả lời: “Sớm.”

Ôn Túc nhẹ cau mày, mở miệng, “Tiểu Tiểu, ngươi là một nữ hài tử, ngủ trên vai nam tử, còn ra thể thống gì? Còn không đứng dậy!”

Tiểu Tiểu lúc này mới ý thức được, người sư thúc hàn khí bức kia của nàng đang đứng ở một nơi cách mình có hơn một thước. Nàng lúc này nhảy dựng lên, “Sư… Sư thúc… Ta… Ta chỉ là…”

Ôn Túc tất nhiên không rảnh mà nghe nàng giải thích, biểu cảm trên mặt tất cả đều là không kiên nhẫn.

Liêm Chiêu đứng dậy, sửa sang lại quần áo, đi đến bên người Tiểu Tiểu, lẳng lặng đứng.

Địch ý giữ hai người này, nếu không phát hiện ra, vậy thì mười mấy năm qua quan sắc mặt người mà sống của Tiểu Tiểu liền coi như vất đi rồi. Mà giờ phút này, địch ý giữa hai người này so với lúc trước, chỉ có hơn chớ không có kém. Tiểu Tiểu có chút bất đắc dĩ, bọn họ bèo nước gặp nhau, vậy mà sao địch ý lại lớn như vậy chứ, hơn nữa, địch ý như vậy, là sát khí mà?

“A! Nơi đây không nên ở lâu, chúng ta mau đi ra đi.” Tiểu Tiểu lớn tiếng nói.

“Ta đã tìm rồi, trong phòng cũng không còn cơ quan nào có thể mở địa đạo ra.” Ôn Túc mở miệng, nói.

Tiểu Tiểu vừa nghe, tâm lạnh đi một nửa. Quả nhiên, là đường chết a…

Liêm Chiêu ngẩng đầu, nhìn quanh mọi nơi, gian phòng này rộng khoảng ba trượng, trong phòng lấp đầy thi thể. Người sống bị nhốt ở chỗ này, chỉ có một con đường chết.

“Chúng ta theo đường cũ quay về đi.” Tiểu Tiểu nói.

Ôn Túc nhìn nàng một cái, “Đường lúc đến, không phải bị ngươi che lại rồi sao?”

Tiểu Tiểu lập tức nhớ tới lúc trước mình ấn sai cơ quan, làm cho hai bức tường đá khép lại. Chính xác, cái đường kia, xem ra cũng không đi được. Hơn nữa, Ôn Túc nói như vậy, nhất định là đã thử tìm cách mở hai bức tường kia ra… Ách, chẳng lẽ mình thật sự là sao chổi? Chuyện xui xẻo như vậy đều sẽ phát sinh? ? ?

Nàng đang ai oán, đột nhiên nghĩ tới cái gì, “A, không phải còn có mấy người bị bắt sao? Hỏi bọn hắn chắc được đó!”

“Không thấy bọn chúng.”

Lúc những lời này của Ôn Túc được nói ra khỏi miệng, Tiểu Tiểu hoàn toàn không còn biết nói gì.

“Tiểu Tiểu, bản đồ còn ở trên người ngươi chứ?” Liêm Chiêu đột nhiên mở miệng, hỏi.

Tiểu Tiểu gật đầu, “Còn.” Nàng lấy bản đồ ra, đưa cho Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu ngồi xuống đất, đem bản đồ trải lên mặt đất, cẩn thận nhìn.

Tiểu Tiểu thấy vậy, cũng ngồi xuống. Chỉ là bản đồ kia vô cùng phức tạp, mặc dù nàng từng tự vẽ một bản, nhưng mà xem hiểu lại là chuyện hoàn toàn khác.

Nàng còn nhớ rõ, hồi nhỏ, nàng nghe người ta nói tới tam quốc, nhắc tới kỳ môn độ giáp, bát trận đồ gì đó của Gia Cát Lượng Khổng Minh, cảm thấy rất thú vị, sau đó trở về quấn lấy sư phụ, muốn sư phụ dạy cho.

Sư phụ cười bất đắc dĩ đến cực điểm, vẻ mặt vô tội nói cho nàng: Sư phụ cái gì cũng có thể, chỉ duy nhất mấy cái đó không biết. Dạy không nổi.

Khi đó, nàng chỉ cảm thấy có chút đáng tiếc, cũng liền từ bỏ.

Hiện giờ ngẫm lại, sư phụ rõ ràng là muốn lừa nàng! Hắn đường đường là quân sư của Tả quân của Nhạc gia quân, dụng binh giảo hoạt như quỷ, được gọi là “Quỷ Sư” , sao có thể không hiểu thuật kỳ môn độn giáp? … Ân, sư phụ quả nhiên lão già giảo hoạt!

Tuy nhiên, như vậy cũng tốt mà, sư phụ không chịu truyền thụ cái gì, cái đó nhất định là đồ bỏ, giống như là nội lực vậy… Vấn đề là… Hiện tại, thuật kỳ môn độn giáp, rất hữu dụng a…

Tiểu Tiểu ngẩng đầu, thở dài, nhỏ giọng nói: “Sư phụ… Nếu ta mà bị nhốt đến chết ở chỗ này, vậy đều là do ngài làm hại…”

“Tiểu Tiểu, ngươi nói cái gì?” Liêm Chiêu nghe thấy nàng lầm bầm lầu bầu, liền mở miệng hỏi.

“Ta nói, nếu chúng ta bị nhốt đến chết ở chỗ này, thì nhất định là ông trời không có mắt…” Tiểu Tiểu trả lời.

Liêm Chiêu cười cười, “Ai nói chúng ta sẽ chết ở chỗ này?”

“A, có thể đi ra ngoài?!” Tiểu Tiểu kinh hỉ nói.

Liêm Chiêu đứng dậy, ngẩng đầu, hắn rút thanh đao ở thắt lưng ra, chém về phía tường đá trên đầu.

Chỉ nghe thanh đao “Keng” một tiếng, đâm vào bên trong. Ngay sau đó, phòng đột nhiên rung lên, bắt đầu chuyển động, lập tức, trên trần nhà thượng một khối đã hạ xuống, thành cầu thang.

Tiểu Tiểu choáng váng nhìn.

Liêm Chiêu cười yếu ớt, chỉa chỉa đỉnh đầu, nói: “Gia phụ có dạy, người bày trận pháp, đều luôn lưu lại một con đường sống…”

Tiểu Tiểu cũng nở nụ cười. Người bày trận pháp, đường sống đều ở trên đỉnh đầu? Cách nói như vậy, rõ ràng là trêu ghẹo. Tuy nhiên, thật sự rất thú vị.

Ba người chuẩn bị thỏa đáng, đang định tiến lên, đột nhiên, có người từ cầu thang lăn xuống.

Tiểu Tiểu cả kinh, nói ra tiếng: “Đại tiểu thư? !”

Người đnag lăn xuống, đúng là Thẩm Diên. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, lúc nhìn thấy mấy người trước mặt, đứng dậy chạy vội, nhào vào trong lòng Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu chợt ngẩn ra, chân tay có chút luống cuống.

Thẩm Diên toàn thân run rẩy, rên rỉ

Lúc này, vài tên hắc y nhân vọt xuống dưới, lúc nhìn thấy ba người kia, đều có chút kinh ngạc, nhưng lập tức lại vung đao chém tới.

Ôn Túc nhanh chóng rút song đao ra, đứng dậy đỡ đòn.

Liêm Chiêu nhẹ nhàng đẩy Thẩm Diên ra, nói với Tiểu Tiểu: “Ngươi và đại tiểu thư đến bên kia đợi, cẩn thận bị cuốn vào.”

Tiểu Tiểu lập tức gật đầu, kéo Thẩm Diên, lui đến góc tường.

Thẩm Diên vốn có chút thả lỏng, nhưng vừa nhìn thi thể thiếu nữ ở đầy trong phòng, sắc mặt lại trắng bệch, nắm chặt cánh tay Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu nhìn Thẩm Diên, không biết an ủi thế nào mới tốt. Một cái danh môn khuê tú như vậy, gặp phải chuyện đáng sợ như thế này, nhất định đêm nào cũng sẽ gặp ác mộng ý chứ? Tuy nhiên, sao nàng lại ở chỗ này?

Tiểu Tiểu đang nghi hoặc, đột nhiên nghe thấy một thanh âm quen thuộc, “Chỉ bằng mấy tên phế vật này, đã nghĩ ép ta cúi đầu xưng thần? Quả thực chê cười!”

Ngân Kiêu… Tiểu Tiểu có chút kinh hỉ.

Đúng như lời Ngân Kiêu nói, mấy hắc y nhân này mặc dù hung hãn, nhưng so sánh võ nghệ, cũng chỉ bình thường thôi. Căn bản là không phải đối thủ của Ôn Túc và Liêm Chiêu. Nếu Ngân Kiêu ở đây, vậy Nhạc Hoài Khê nhất định cũng có mặt. Bốn người này cộng lại, càng mạnh hơn bình thường.

Tâm Tiểu Tiểu buông lỏng xuống, nhưng chưa được bao lâu, nàng lại kinh sợ nhảy dựng lên. Liêm Chiêu, Ôn Túc, Ngân Kiêu… Ba người tụ lại cùng một chỗ, nàng nghĩ không ra chuyện gì sẽ phát sinh a… Làm sao bây giờ?

Nàng cứng ngắc tại chỗ, không thể động đậy.

“… Ngươi… Ngươi là tỳ nữ mới tới mà…” Lúc này, Thẩm Diên mở miệng, “Sao ngươi lại ở chỗ này? Còn có… Lí đại ca hắn…”

Tiểu Tiểu cả kinh, nhưng nàng lập tức trấn định lại, nhỏ ra hai giọt nước mắt, bịa chuyện nói: “Ta… Ta bị bắt vào… Bọn họ là tới cứu ta …”

Lời này cũng là không sai, Lăng Du và Thẩm Trầm vốn tính toán bắt nàng và Nhạc Hoài Khê đến dưỡng cổ, mà Ôn Túc và Liêm Chiêu tất nhiên là ở đây để bảo hộ nàng. Lời nói dối này, cúng không sai mà!

Thẩm Diên nghe xong, lệ rơi xuống. “Cha ta… Cha ta tại sao có thể làm như vậy…”

Không giống với nước mắt của Tiểu Tiểu, nước mắt của Thẩm đại tiểu thư tất nhiên là thật một trăm phần trăm. Như vậy vừa thấy đã thương, khiến lòng Tiểu Tiểu mềm như bún, “Đại tiểu thư, ngươi đừng khóc, chúng ta sẽ ra được ngoài rất nhanh thôi, ngươi hãy coi như đây là nằm mơ…”

“Không phải là mơ…” Thẩm Diên khóc lắc đầu, nàng nhìn thi thể đầy phòng, thê thảm nói, “Cha ta hắn, thật sự làm chuyện thương thiên hại lý như vậy a!”

Tiểu Tiểu bất đắc dĩ. Nàng ngước mắt nhìn cuộc chiến trước mặt, đúng vậy, cho dù là ai, khi biết người mà mình kính yêu lại tàn nhẫn như vậy, nhất định đều chịu không nổi … Đợi chút, nàng cũng là đột nhiên biết được sư phụ của mình mang ác danh “Quỷ Sư” rõ ràng, vì sao nàng không hề cảm thấy là mình chịu không nổi?… Này, chẳng lẽ là chứng minh rằng, trời sinh nàng đã có tâm tính làm người xấu?

Tiểu Tiểu nhìn Thẩm Diên, hết chỗ nói rồi. Được rồi được rồi, nàng là người xấu… Nàng lại nhìn thi thể trong phòng, Tuy nhiên, sư phụ nàng, chắc là sẽ không làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy nhỉ? Nàng vừa nhận định, đột nhiên lại nghĩ tới một chút chuyện khác.

Lăng Du đã từng nói, người sống không đáng tin. Thứ mà hắn dùng từ đầu tới cuối, cũng đều là Hành Thi. Người duy nhất còn sống mà hắn thuê chính là Nhạc Hoài Khê, cũng là bởi vì gặp được người có thể chăm sóc cho con trai Hành Thi của hắn. Theo lý thuyết, trong địa cung này, làm sao có thể có nhiều nam tử lai lịch không rõ như vậy chứ? Lại nói, Tê Vũ sơn trang vốn không phải là một môn phái trên giang hồ, bên trong trang, cũng không có người như vậy a? Này rốt cục…

Không sai, ngoại trừ Thẩm Trầm và Lăng Du ở bên ngoài, còn có thế lực thứ ba nữa. Hơn nữa, không phải là nhỏ.

Nghĩ như vậy, mấy nghi hoặc lúc trước liền rộng mở sáng sủa hẳn ra. Lăng Du luôn luôn ở tại trên núi nhỏ cạnh bờ sông, Thẩm Trầm lại luôn luôn cáo ốm ẩn cư ở trong Tê Vũ sơn trang, hai người này cho dù có cùng chung mục đích, cũng rất khó có thể cùng xuất hiện. Nơi đây, nhất định có người giật dây bắc cầu mới đúng.

Một khắc kia, Tiểu Tiểu suy nghĩ cẩn thận, trong lòng bất đắc dĩ lại càng sâu thêm. Giống như… Lại dây vào một chuyện đại sự gì rồi. …

Nàng trái lại đang tự cảm thán, liền thấy chiến cuộc trong phòng đã nghiêng về một bên, đám hắc y nhân kia đã không còn có thể đánh lại.

Ôn Túc dẫn đầu tiến lên, trèo lên trên cầu thang.

Liêm Chiêu thu dọn nốt mấy người còn lại, cũng theo lên.

Tiểu Tiểu ngồi xổm góc tường, suy tư mãi, lôi kéo Thẩm Diên, cũng chạy tới. Tuy rằng Thẩm Diên không muốn, nhưng trong phòng này thi thể trải rộng, nàng cũng không dám ở lâu, đành phải đuổi theo.

Tiểu Tiểu vừa tiến vào được một bước, liền nhìn thấy một màn mà bản thân không mong muốn nhìn thấy nhất.

“Ngân Kiêu…” Liêm Chiêu nhìn thấy người đứng trong phòng, nhíu mày cả giận nói.

Ngân Kiêu thế nhưng lại cười vô cùng thản nhiên, “Liêm công tử.”

Ôn Túc nghiêng người, nhìn Tiểu Tiểu liếc mắt một cái.

Tiểu Tiểu cứng ngắc lại rồi, không biết nên làm như thế nào cho phải.

Ngân Kiêu lại vẫn thản nhiên như cũ, hắn cười nói: “Liêm công tử, ta mặc dù có chút tư oán với ngươi, nhưng nơi này, không là chỗ để giải quyết chuyện đó.” Hắn lại ngước mắt, nhìn nhìn Ôn Túc, “Ta biết, các vị đều có rất nhiều điều không hiểu. Ta tin tưởng vị Triệu cô nương này, có thể giải đáp được hết.”

Tiểu Tiểu lúc này mới ý thức được, trong phòng còn có một người nữa. Triệu Nhan đứng ở bên giường, biểu tình cũng không hề sợ hãi, bình tĩnh khiến lòng người lạnh ngắt.

“Ngân Kiêu, Đông Hải Thất Thập Nhị Hải, Thần Tiễn Liêm gia, Nhạc Lam Kiếm phái…” Triệu Nhan mở miệng, “Quả nhiên, đều là nhân tài kiệt xuất đương thời.” Nàng nhìn Tiểu Tiểu liếc mắt một cái, “Có thể khiến những người này cam tâm tình nguyện chờ đợi sai phái, trên đời này, cũng chỉ có Tả cô nương ngài, có cái năng lực này…”

Tiểu Tiểu cả kinh, những lời này, nghe qua rõ ràng là uy hiếp mà.

“Triệu cô nương, ngươi có vẻ chưa rõ tình cảnh bản thân thì phải.” Ôn Túc mở miệng, lạnh như băng nói.

Triệu Nhan nhìn ánh nến trong phòng, “Nô tỳ rất rõ ràng.” Nàng thở ra một hơi, cười nói, “Nô ty rất rõ ràng, chỉ bằng những người này, căn bản không làm gì được chư vị. Nô tỳ cũng biết, Lăng Du sư phụ và Thẩm trang chủ đều là người không có võ công, Cho dù có được ‘Tam Thi Thần Châm’ và ‘Từ Dẫn*’ cũng không thể nào đánh bại được các vị…”

(* Từ Dẫn: chính là cái hộp nam châm ý)

Nghe đến câu này, tất cả mọi người đều có cảm giác không ổn.

Trong ánh mắt Triệu Nhan tràn đầy vẻ nắm chắc thắng lợi, “Chư vị, đã quá muộn.”

Ngân Kiêu có chút không kiên nhẫn, hắn ra tay, chế trụ cổ họng Triệu Nhan. “Đừng có làm bộ dạng này trước mặt ta! Cái gì ‘Tam Thi Thần Châm’ chứ, quả thực không biết cái gì!” Trên ngón tay hắn “Tôi Tuyết Ngân Mang” lóe lên một ánh hàn quang, “Muốn chơi châm sao, ta cũng sẽ…”

Nhưng mà, lời hắn còn chưa dứt, thần châm màu đen đã đánh úp lại bên trái hắn. Hắn tránh không kịp, thần châm chui vào cánh tay trái hắn, hắn bị đau thối lui, nhìn về hướng thần châm bay tới.

“Nói giỏi lắm…” Giọng nữ nhẹ nhàng chậm chạp, quen thuộc đến mức làm cho người ta sợ hãi, “Muốn chơi châm sao, ta cũng sẽ…”

Tiểu Tiểu mở to hai mắt nhìn, run run nói: “Hi Viễn tiêm chủ!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.