Nàng run rẩy, nói, “Ách… Phương đường chủ… Có chuyện gì từ từ nói…”
Phương đường chủ nhìn nàng, từng bước một đến gần. Tiểu Tiểu tự biết mình không địch lại, liền “Bùm” một tiếng quỳ xuống, “Phương đường chủ, ngài đừng làm vậy a! Ta chỉ là, chỉ là một con kiến, giết ta ô uế tay ngài a! Chỉ cần ngài không giết ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngài a!”
Vẻ mặt của Phương đường chủ vô cùng bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt lại tràn ngập sát khí. Hắn chậm rãi mở miệng, nói, “Bằng thân thủ của cô nương, hiện tại cầu xin tha thứ, có phải quá sớm hay không?”
Tiểu Tiểu nghe thấy những lời này có chút quen tai. Ngân Kiêu hình như cũng từng nói như vậy. Tuy nhiên, bọn họ thật sự đánh giá quá cao võ công của nàng a. Nàng cũng chỉ là chạy trốn tương đối nhanh hơn người khác một chút, một số thời điểm nhanh nhạy hơn người khác một chút mà thôi. Võ thuật căn bản cũng chưa từng học qua, cũng không có nội lực, gặp phải địch nhân chân chính, có thể không quỳ hay sao?
Nàng nước mắt lưng tròng mở miệng nói, “Phương đường chủ, ta chỉ có vài ba chiêu thức mèo cào, làm sao dám dùng. Ngài mới là nhân tài võ lâm kiệt xuất chân chính a!”
“Nhân tài võ lâm kiệt xuất?” Phương đường chủ hơi hơi nhíu mày, lặp lại nói.
“Đúng vậy đúng vậy.” Tiểu Tiểu tiếp tục vỗ mông ngựa, “Minh Lôi chưởng kia của ngài uy lực thật sự có một không hai trong thiên hạ, độc bộ giang hồ. Qua một thời gian nữa, ngài nhất định sẽ trở thành bá chủ giang hồ, nhất đại tông sư…”
“Ha ha ha…” Phương đường chủ đột nhiên nở nụ cười, “Bá chủ thiên hạ, nhất đại tông sư… Ha ha ha…”
Tiểu Tiểu nghe tiếng hắn cười, chỉ biết câu tục ngữ kia nửa phần cũng không sai:Ngàn lần vạn lần, cần vuốt mông ngựa thì cũng nên vuốt. Nàng phải không ngừng cố gắng mới được.
Tiểu Tiểu vừa định soạn thêm một đoạn lời kịch tâng bốc nữa, còn chưa kịp nói ra, đã nghe thấy Hi Viễn khinh thường mở miệng, “Cũng chỉ là một con chó của Thần Tiêu phái, lại dám vọng tưởng ngôi vị bá chủ giang hồ, quả thực chê cười.”
Phương đường chủ biến sắc, chậm rãi đi tới trước mặt Hi Viễn, “Tiêm chủ, chết đến nơi rồi, còn có khí lực nói mấy lời này?”
“Hừ. Ngươi học trộm ‘Minh Lôi chưởng’, phản bội Thần Tiêu phái, chỉ có một con đường chết!” Chân khí của Hi Viễn chậm rãi tiêu tán, nhưng vẫn cố gắng lớn tiếng, nói.
“Phản bội ‘Thần Tiêu phái’?” Phương đường chủ nở nụ cười, “Thật sự là đáng cười, ta phản bội ‘Thần Tiêu phái’ khi nào?”
Hi Viễn không hiểu.
“Ta luôn luôn trung thành tận tâm đối với thiên sư, một lòng vì ‘Thần Tiêu phái’ sưu tầm ‘Cửu Hoàng thần khí’. Ai, đáng tiếc a, tiêm chủ cùng ta cộng tác nhiều năn không may chết dưới tay ‘Quỷ Sư’…” Phương đường chủ chậm rãi nói.
“Ngươi…” Hi Viễn kinh ngạc.
“Xem ra, ngay từ đầu, kẻ giết người, còn mạo danh ‘Quỷ Sư’, đều là ngươi…” Ngân Kiêu mở miệng.
Phương đường chủ khinh thường nhìn hắn, “Nếu không phải ngươi xuất hiện, phá hư toàn bộ kế hoạch của ta, ta cũng không cần phải làm như thế.”
“Hừ, kế hoạch? Ta thấy thật buồn cười. Ngươi một lòng muốn đoạt lấy hộp gỗ trong tay Mạc Doãn. Chỉ tiếc, đó căn bản không phải là ‘Cửu Hoàng thần khí’…” Ngân Kiêu cười nhạo nói.
Sắc mặt Phương đường chủ không hề thay đổi, “Ta đương nhiên biết đó không phải là ‘Cửu Hoàng thần khí’. Chuyện tới nước này, ta liền để các ngươi chết minh bạch một chút…”
Tiểu Tiểu không hề nghĩ ngợi, che kín hai tai. Loại chuyện này nếu nghe thấy, nhất định là chết không thể nghi ngờ.
Nhưng mà, ba người kia hoàn toàn không có suy nghĩ như vậy.
Phương đường chủ nhìn Hi Viễn, nói, “Ngươi nói không sai, ta luôn luôn chỉ là một con chó. Ở Anh Hùng Bảo này hai nươi năm, vào ‘Thần Tiêu phái’ cũng là…” Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, sắc như đao phong, “Luận nhân phẩm, luận võ công, ta nào có thua kém người khác. Nhưng trên giang hồ này, có ai nhớ đến một nhân vật như ta? Ta phí bao nhiêu tâm huyết, vì ‘Thần Tiêu phái’ truy tìm ‘Cửu Hoàng thần khí’, nhưng thiên hạ này nào có phải của ta. Ta không cam lòng. Không sai, hộp gỗ trong tay Mạc Doãn, có phải ‘Cửu Hoàng thần khí’ hay không, căn bản không người nào biết. Nhưng mà, ai mà biết bên trong đó có gì chứ? Hành vi của Thích thị quái dị, bên trong hộp gỗ, nhất định có chứa huyền cơ.”
“To mồm như vậy, nhưng không phải ngươi vẫn chưa chiếm được hay sao?” Ngân Kiêu nói.
Phương đường chủ khẽ thở dài, “Đúng… Kế hoạch của ta bị cản trở nhiều lần, cuối cùng không có cách nào lấy được hộp gỗ. Nhưng mà, cũng bởi vậy, ta lại nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu, một mũi tên trúng hai đích. Chỉ cần ta lấy hộp gỗ làm mồi nhử, giả trang ‘Quỷ Sư’, Tam Anh tất nhiên sẽ lo sợ. Khi đó, nhất định sẽ đem hộp gỗ đặt vào trong tinh thất. Sau đó, việc lấy nó với ta mà nói, dễ như trở bàn tay.”
“Vậy tại sao lại phải bày ra ‘Ế Sát’?” Ngân Kiêu hỏi.
Phương đường chủ nhìn thoáng qua Hi Viễn, “Ta phụng mệnh đào bí đạo thông với tinh thất, cùng tiện nhân này nội ứng ngoại hợp, cướp lấy ‘Tư Thần’họa kích. Tiện nhân kia một khi đắc thủ, tất nhiên sẽ rời khỏi Anh Hùng Bảo, toàn bộ kế hoạch của ta sẽ thất bại. Bày ra ‘Ế Sát’, với ta mà nói, không hề bất lợi, chỉ là khiến cho người kia muốn lấy cả họa kích và hộp gỗ liền khó như lên trời… Lúc này, hắn quay đầu, nhìn Tiểu Tiểu, “Nếu không phải trên đường có kẻ đâm ngang, ta cũng không cần vội vàng làm việc…”
Vẻ mặt Tiểu Tiểu vô tội. Oan uổng a… Không sai, nàng thật sự đi nhầm vào bí đạo, cứu Ngân Kiêu, tiện tay lấy hộp gỗ về cho Mạc Doãn. Tuy nhiên, tình huống khi đó, Triệu Nhan cũng có dẫn Mạc Doãn vào bí đạo khiến sự tình càng thêm hỗn loạn mà. Tại sao lại chỉ tính sổ lên mỗi đầu nàng. Huống chi, Phương đường chủ cũng không phải hoàn toàn không có lợi a. Nhờ vậy hắn mới có thể giá họa cho Mạc Doãn, ngư ông đắc lợi mà? Chỉ là, đi một vòng luẩn quẩn như vậy, chính xác chuyện mà hắn muốn làm, rốt cục là cái gì?”
“Ngươi trăm phương ngàn kế muốn giết ta, tại sao không hạ độc với ta, còn phí công mang ta tới tinh thất?” Hi Viễn hỏi.
Phương đường chủ lắc đầu, “Ngươi đặt bản thân mình quá cao.” Hắn đi đến bên cạnh tường, vươn tay ấn xuống cơ quan, chỉ thấy trên bức tường phía tây của tinh thất, mở ra một gian mật thất, mà người bị giam trong đó, khiến cho tất cả mọi người đều sợ hãi.
Ngụy Dĩnh, Tịch phu nhân, Triệu Nhan, còn cả… Thạch Nhạc Nhi?! Tiểu Tiểu hoàn toàn ngây ngốc, vẫn không nhúc nhích nhìn tình huống trước mắt.
“Ngươi nói xem, “Hi Viễn tiêm chủ chính là môn hạ của Thần Tiêu phái, cấu kết với Ngân Kiêu, mưu đồ gây rối trong Kỳ Hóa hội. Không chỉ hạ độc, còn đột nhập tinh thất của Anh Hùng Bảo, lấy trộm bảo vật trong bảo. Không nghĩ tới gặp phải phu nhân và thiếu bảo chủ, song phương chiến đấu, lưỡng bại câu thương, chết trên chiến trường. Mà Phương đường chủ vì bảo hộ Anh Hùng Bảo, cũng bị thương nặng.”. Nếu mọi chuyện diễn ra như thế, có phấn khích không?”
Hi Viễn lúc này mới hiều được, “Ngươi… Ngươi muốn chức vị bảo chủ của Anh Hùng Bảo!”
“Không sai.” Phương đường chủ không hề phủ nhận, “Sở dĩ ta không hạ độc mạnh, mà dùng nhuyễn cốt tán, chính là vì giờ khắc này. Ta sẽ chỉ giết người cần giết, khiến cho mọi chuyện càng thêm thật…”
Tiểu Tiểu đã kinh ngạc nói không nên lời. Phương đường chủ trăm phương ngàn kế, là vì muốn diễn vở kịch cần diễn trước mặt đám anh hùng hào kiệt trong thiên hạ kia. Tịch phu nhân, Ngụy Dĩnh và Mạc Doãn tất nhiên là phải chết không thể nghi ngờ. Nói không chừng, Tam Anh cũng khó mà thoát khỏi cái chết. Sau đó, hắn có thể nắm giữ thực quyền trong Anh Hùng Bảo… Vừa là đường chủ nội vụ trong Anh Hùng Bảo, vừa là nội ứng của Thần Tiêu phái, mang hai thân phận quan trọng, lại có dã tâm như vậy. Trời ạ! Làm sao nàng lại trêu chọc vào loại người như thế chứ!
“Ngươi thật to gan, mau thả chúng ta ra…” Lúc này, Thạch Nhạc Nhi suy yếu mở miệng, cả giận nói.
Phương đường chủ nhíu đầu mày, “Xem ra, hiệu lực của nhuyễn cốt tán đã bắt đầu suy giảm. Nhạc Nhi, ta vốn không định giết ngươi, muốn trách thì trách tại sao ngươi lại ở trong phòng Văn Hi. Tam thiếu gia, ngươi thật là thông minh, nhưng mà, ngươi xem nhẹ ta rồi, vậy mà lại đơn phương độc mã tới tìm ta đối chất…”
Trong ánh mắt của Ngụy Dĩnh, phẫn nộ hòa với đau lòng, “Phương thúc thúc… Vì sao…”
Vẻ mặt Phương đường chủ lạnh như băng, “Không vì sao. Người không vì mình, trời tru đất diệt.”
Tiểu Tiểu nghe thấy câu này, trong lòng liền nhảy lên. Phương đường chủ luôn luôn nói, bản thân phải vội vàng động thủ. Nguy rồi, chẳng lẽ là, bởi vì lúc trước nàng vu oan giá họa, Ngụy Dĩnh liền đi tìm Phương đường chủ đối chất… Nói như vậy, chính là do nàng bức hung thủ đến con đường không thể không hành động?
Tiểu Tiểu hối hận không thôi. Vu oan giá họa, quả nhiên không nên tùy tiện làm a. Bởi vậy, chẳng phải nàng đã biến thành đầu sỏ gây nên chuyện này rồi hay sao?
“Tả cô nương, có phải vừa rồi ngươi nói, ngươi sẽ làm trâu làm ngựa vì ta?” Lúc này, Phương đường chủ mở miêng, nói một câu như vậy.
Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, tiểu nhân nguyện vì ngài lên núi đao xuống biển lửa, không dám từ nan!”
“Được.” Phương đường chủ nhấc chân, hất một thanh đao đến trước mặt Tiểu Tiểu, “Giết bọn họ, ta tạm tha cho ngươi một mạng.”
Tiểu Tiểu ngây ngẩn cả người. Nàng nhìn những người đó, tim không tự giác mà đập mạnh. Cho đến lúc này, dù nàng có thật sự động thủ, chỉ sợ Phương đường chủ cũng sẽ không bỏ qua cho nàng. Lúc này nàng liền khóc nói, “Phương đường chủ, ta sao có lá gan giết người chứ! Ngài tha cho ta đi!”
Phương đường chủ nhìn nàng, cười cười, “Tả cô nương, kỳ thật, ngươi và ta rất giống nhau…”
Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Phương đường chủ nhìn Thạc Nhạc Nhi, lại nhìn Ngân Kiêu, “Giống nhau đều phải dựa vào người khác, giống nhau đều bị các thế lực khác chi phối. Phương pháp thoát thân duy nhất, chính là làm một con chó.” Trong ánh mắt hắn hiện lên sát ý, “Mà ta cũng biết. Chó, cũng có thể cắn chủ…”
Tiểu Tiểu càng nghe lại càng cảm thấy không ổn.
Phương đường chủ chậm rãi vung chưởng, không nhanh không chậm nói, “Vì nguyên nhân này, ta tự nhủ với bản thân, tuyệt đối không nuôi chó!”
Nói xong, hắn hung hăng tung chưởng, chiêu ra, là sát chiêu.
Tiểu Tiểu thấy vậy, xoay người một cái, tránh đi.
Trên mặt Phương đường chủ lại hiện lên nét cười vô ý, tung chưởng định đuổi theo.
Đột nhiên, một trận tiếng cười truyền đến.
“Ha ha ha ha ha…” Bật cười, là Lí Ti. Nàng nhìn thế cục trước mắt, cười đến châm chọc.
“Tiện nhân, không cho phép!” Phương đường chủ gầm lên.
Lí Ti nhịn cơn đau đớn do chân khí không thuận trong cơ thể xuống, cười nói, “Phương đường chủ, ngươi ngàn tính, vạn tính, chỉ tiếc, đi nhầm một bước.”
Phương đường chủ nhíu mày, “Chết đến nơi rồi, còn muốn mở miệng nói bậy ư?”
“Muốn ta nói cho ngươi biết, ngươi sai ở đâu không?” Lí Ti nhẹ nói không chút e ngại, “Mạo danh ‘Quỷ Sư’, dời sự chú ý của mọi người sang hướng khác. Không sai, ngươi làm rất tốt. Chỉ là, hình như ngươi không nghĩ tới một điều, ‘Quỷ Sư’ đang ở ngay trong lòng Anh Hùng Bảo!”
Phương đường chủ cả kinh, nhưng lập tức bình ổn lại tinh thần, “Ngươi cho là nói vậy có thể dọa được ta sao?”
“Dọa ngươi?” Lí Ti cười cười, “Quay đầu nhìn kĩ lại vị cô nương kia đi…”
Tuy rằng Phương đường chủ không tin nhưng vẫn quay đầu lại nhìn Tiểu Tiểu.
“Ngươi quả nhiên chỉ là một con chó của ‘Thần Tiêu phái’. Bằng thân phận cỡ này của ngươi, căn bản là không có kiến thức gì về ‘Quỷ Sư’. ‘Tuyệt Âm Tam Biến’ , tất nhiên chắc cũng không biết được chiếc cầm kia,…” Lí Ti nói.
Phương đường chủ còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt Ngân Kiêu đã đại biến, “Quỷ Sư… Chả trách ta thấy đàn tam huyền đó quen mắt như vậy, hóa ra…”
Tiểu Tiểu cũng kinh ngạc. Đàn tam huyền? Quỷ Sư? Lời Lí Ti nói, cuối cùng là do tình thế cấp bách nên nói bậy lừa người, hay chính là sự thật? Đàn này là sư phụ truyền cho nàng. Nếu lời Lí Ti nói đúng là sự thật, như vậy, sư phụ nàng, là “Quỷ Sư”?!
Ý niệm này, chỉ hiện lên trong đầu nàng trong chớp mắt. Đối đầu với kẻ địch mạnh, đây không phải là lúc nghĩ đến mấy chuyện này. Lí Ti đã mở ra con đường này, đây có lẽ là phương pháp giải vây duy nhất có thể cứu được mọi người lúc này.
Lúc này, Tiểu Tiểu đứng thẳng lại thân mình, nở nụ cười, con ngươi như nước loang loáng rực rỡ.
“Quỷ mối Lí Ti, quả nhiên tinh mắt! Không sai, ta chính là đệ tử của ‘Quỷ Sư’.” Nàng mở miệng, trong thanh âm đã không còn run rẩy.
Mặc dù Phương đường chủ không biết chuyện này là thật hay giả, nhưng bất thình lình bị khí thế của Tiểu Tiểu hù dọa, sắc mặt hắn trầm xuống, mở miệng, “Ngươi cho là có thể gạt được ta hay sao? Nếu như ngươi thật sự là đệ tử của Quỷ Sư, vừa rồi đâu có quỳ xuống xin ta tha thứ.”
Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Nếu như ta không làm như vậy, sao có thể nghe được một đoạn tự bạch phấn khích như vậy chứ?”
Sắc mặt Phương đường chủ trở nên có chút quái dị.
Trong lòng Tiểu Tiểu sợ muốn chết, nhưng nàng biết, chỉ cần động thủ, lời nói dối của nàng liền bị phát hiện, nhất định là chết không thể nghi ngờ. Hiện giờ, chỉ có thể thuận theo dòng nước. Sư phụ nói: Phô trương thanh thế, cũng là chiêu thức thiết yếu khi lưu lạc giang hồ. Đối đầu với kẻ địch mạnh, không thể đánh cũng có thể hù.
Vì thế, Tiểu Tiểu ra vẻ trấn tĩnh bước về phía Phương đường chủ, mở miệng nói, “Phương đường chủ, tâm tư tinh tế như ngài, chẳng lẽ lại không nhận ra sao?” Nàng cười, chậm rãi mở miệng, “Ngươi từng cùng với đám hắc y nhân hai lần đánh lén tiêu xe của Hành Phong tiêu cục, nhưng đều phí công, ngươi nói, là vì sao?”
Lông mày Phương đường chủ nhanh chóng cau lại, “Ngươi…”
“Ha ha, chẳng lẽ Phương đường chủ cho rằng đó chỉ là trùng hợp thôi sao?” Tiểu Tiểu vuốt ve sợi tóc. “Lúc đó, chúng ta cũng coi như là có gặp mặt một lần. Không phải là ngươi cũng biết đến điểm này, mới mấy lần muốn giết ta diệt khẩu hay sao?”
Lúc Tiểu Tiểu nói chuyện, bốn phía lặng ngắt như tờ. Nàng thấy Phương đường chủ chậm chạp không động thủ, tất nhiên là biết hắn bị nàng dọa cho sợ đến chết đứng. Liền càng thêm hăng say, thổi phồng lên, “Tuy nhiên, muốn giết ta, đâu có dễ dàng như vậy. Ta vốn không định dây dưa với loại chuột bọ vô danh như ngươi, nhưng không nghĩ tới, người như ngươi mà lại dám mạo danh sư phụ ta. Quả thật là không biết sống chết!”
Tiểu Tiểu cố gắng làm ánh mắt trở nên sắc bén, nhìn về phía Phương đường chủ, “Nói thật cho ngươi biết, mọi chi tiết phát sinh này, đều do ta tận lực an bày. Ngươi có biết vì sao tam công tử Ngụy Dĩnh lại biết ngươi là hung thủ, tìm ngươi đối chất hay không?” Nàng mím môi cười, “Là do ta nói cho hắn đó.”
Sắc mặt Phương đường chủ càng lúc càng khó coi. Tiểu Tiểu càng nói càng hăng, Từ nhỏ đến lớn, cái khác nàng không giỏi, nhưng riêng chuyện mở miệng nói bậy, công phu nói dối ba hoa, nàng đã học không thiếu chút nào từ sư phụ… Sư phụ… Trong sổ sách của sư phụ, duy chỉ có thông tin về ‘Quỷ Sư’ là không ghi lại. Lí Ti nói đàn tam huyền của nàng là thuộc sở hữu của ‘Quỷ Sư’, mà lúc trước, Ngân Kiêu cũng từng nói đàn này nhìn rất quen mắt. Quan trọng nhất là, sư phụ không chỉ nói có một lần chuyện “Cửu Hoàng thần khí, tuyệt đối không thể tái xuất thiên hạ”, mà Lí Ti cũng nói giống hệt như vậy… Chẳng lẽ, đó không phải là nói dối? Nhiều năm như vậy, cho tới tận lúc mất, sư phụ cũng chưa từng đề cập đến quá khứ của bản thân… Rốt cục…
“Hừ, cứ cho rằng ngươi thật sự là đệ tử của ‘Quỷ Sư’, bằng thân thủ của ngươi, cũng không phải là đối thủ của ta. Hôm nay, ngươi liền thành thành thật thật chịu chết đi!” Phương đường chủ lớn tiếng nói.
Tiểu Tiểu giật mình hồi phục lại tinh thần. Nhìn thấy Phương đường chủ muốn động thủ, nàng cởi đàn tam huyền xuống, nói, “Hừ, chết chính là ngươi, cho ngươi biết thế nào là ‘Tuyệt Âm Tam Biến’!”
Chưởng thế của Phương đường chủ hạ xuống.
Tiểu Tiểu biết, bằng cá tính của Phương đường chủ, biết nàng có khả năng có tuyệt kỹ trong người, nhất định sẽ không dám mạo hiểm ra tay. Tuy nhiên, nàng không biết mình có thể hù hắn được bao lâu a… Ông trời ơi, nhanh cho nàng chết thống khoái một chút đi…
“Ngươi gạt ta…” Phương đường chủ đột nhiên nở nụ cười, mở miệng nói, “Ngươi căn bản không có loại võ công này. Cố làm ra vẻ huyền bí, đáng cười.”
Tiểu Tiểu nở nụ cười, “Ha ha ha, Phương đường chủ, ngươi mới thật đáng cười. Lúc trước cướp tiêu, ngươi từng bị ta mạc danh kỳ diệu đả thương. Lúc đó ta đã nghĩ, bằng thân thủ của ngươi, không có khả năng vô dụng như vậy. Tuy nhiên, ta rất nhanh liền hiểu. Ngươi không thể để lộ ra công phu thật sự, là vì ngươi sợ người khác nhận ra thân phận của mình… Ngươi có thể làm như vậy, chẳng lẽ ta lại không?” Nàng thở dài, nói, “Có trách thì trách lão nhân gia sư phụ ta, tuổi trẻ khí thịnh, kết không ít oán. Thái Bình thành, Anh Hùng Bảo, Thần Tiễn Liêm gia, có cái nào không từng kết thù kết oán với sư phụ ta? Nếu ta để lộ thân phận ra cho người ngoài biết, vậy thì làm sao có thể chơi đùa với ngươi được?”
Tiểu Tiểu lấy cái lí do này ra thoái thác, lại một lần nữa dọa Phương đường chủ sợ sững người. Không chỉ như thế, ngay cả sắc mặt mọi người cũng thay đổi hết.
Nói dóc quá chân thật a, ngay cả bản thân mình còn muốn tin… Trong lòng bàn tay Tiểu Tiểu, mồ hôi lạnh ứa ra, bất đắc dĩ nghĩ.
Phương đường chủ nắm chặt hai tay lại thành quyền, sát khí trong mắt ngày càng tăng lên. “Ta khổ tâm lập kế hoạch bao năm, tuyệt đối không để bị hủy trên tay một tiểu nha đầu như ngươi! Hôm nay, ta thấy phật sát phật, thấy quỷ sát quỷ! Cho ta thấy chút kiến thức về ‘Tuyệt Âm Tam Biến’ của ngươi đi!”
Hắn đang định tấn công lên, lại nghe thấy trong bí đạo có tiếng người truyền đến. Hắn hơi kinh hãi, hoãn chưởng lại.
Tiểu Tiểu thấy khe hở, nhanh chóng chạy đến bên người Ngân Kiêu và Lí Ti, vươn tay muốn nhổ Phong Mạch châm. Vừa rồi, Hi Viễn hạ châm trong lúc đánh nhau, nên huyệt đạo bị phong khá đơn giản. Nhưng mà, rút châm vẫn có chút phiêu lưu. Tiểu Tiểu không khỏi có chút do dự.
Một chút do dự này, Phương đường chủ liền kịp phản ứng lại, đứng dậy truy kích, chưởng phong tiến đến, ngay sát bên tai.
Mặc kệ, chết thì chết đi! Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, cắn răng, nhanh chóng điểm vào huyệt đạo lớn trên người Ngân Kiêu, chân khí đối nhau, Phong mạch châm kia liền bị đẩy ra. Châm rơi xuống đất, thanh âm vô cùng thanh thúy.
Chưởng phong dừng lại, Tiểu Tiểu chợt nghe thấy thanh âm của Ngân Kiêu, có chút tà nịnh.
“Họ phương, ân oán của chúng ta, nên cẩn thận tính toán đi.”