Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 13: Không hổ là người anh Hàn coi trọng, quả nhiên có cá tính




Hàn Lệ đứng dưới lầu, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm hành lang đã không còn bóng người nào.

Ngụy trang ôn hòa và yếu đuối trước mặt Thẩm Không lúc đầu biến mất tăm, đôi mắt đen tuyền sâu thẳm không thấy đáy, phảng phất trời sinh mang theo một loại khí chất tối tăm và kiêu ngạo nào đó, có thể dễ dàng tránh xa người ngàn dặm.

Mùi thuốc lá vẫn còn đọng lại trong không khí, hắn ngẩng đầu ngửi ngửi, cặp mắt sắc càng lúc càng thâm trầm.

Không biết có phải là nhất thời hoảng hốt không… Ngay lúc nãy, xuyên thấu qua làn khói xanh lượn lờ bay lên, Hàn Lệ gần như nhìn nhầm anh thành một người khác.

Cho dù là tư thế kẹp thuốc hay thói quen lười biếng ngậm điếu thuốc nhỏ dài bên môi…

Đều cực kỳ giống người đàn ông thần bí trong ký ức.

Hàn Lệ thu tầm mắt lại, cụp mắt nhìn xuống tay trái của mình theo bản năng.

Ngón tay sạch sẽ, thon dài, vân tay nhẵn nhụi, mang theo sự gầy guộc của thiếu niên và rộng lớn của người trưởng thành.

Hắn thoáng nắm bắt trên không khí một lát, phảng phất bây giờ vẫn có thể cảm nhận được một loại chất lỏng lạnh lẽo và dính mồ hôi nào đó chảy trên vân tay, để lại màu đỏ sẫm ảm đạm trong lòng bàn tay, như vết thương chằng chịt khắp nơi.

Giống như tám năm trước.

Hàn Lệ rất khó ngủ ở chỗ xa lạ, nhưng mà tối hôm qua, hoặc là tiếng giọt mưa gõ vào cửa quá dễ thôi miên, hoặc là đau xót mang đến mệt mỏi, hắn rất nhanh say giấc nồng ở trên ghế sa lông nhỏ hẹp nơi đây.

Trong giấc mơ hỗn loạn, phảng phất hắn trở về hồi mười tuổi nghi ngờ và hoảng sợ lần thứ hai.

Bóng đen lắc lư xoay xung quanh giường bệnh lải nhải thầm thì, ồn ào không ngớt, nỉ non những từ ngữ kinh khủng — Suy nhược, bộ phận, bệnh tình nguy kịch… cái chết. Tất cả các chữ như đã biến ảo thành những khuôn mặt trống trơn và trào phúng, xoay vòng vòng quanh hắn đang co rúc nơi góc tường, nhảy múa, cười cợt.

Hắn nhìn thấy bộ xương tay trắng xám rũ xuống bên giường, sau đó vô số bóng đen lan tràn từ bốn phía, chăm chăm quấn quanh hắn.

Không thể giãy dụa, không thể động đậy, không thể lên tiếng, không thể hô hấp.

Bóng tối ép sát từng bước, lộ ra khuôn mặt khủng bố, dùng khẩu âm thô bỉ nói ngôn ngữ xa lạ, cười gằn dán nòng súng đen kịt lạnh như băng vào trán hắn — oán hận và lửa giận tràn đầy trái tim trong nháy mắt. Hắn đột ngột vọt về phía trước, phá tan khe hở giữa bóng đêm rồi rơi xuống vực sâu.

Hắn từng mơ giấc mơ tương tự rất nhiều lần, nhưng… hình như lần này có cái gì đó khác trước.

Hàn Lệ nhìn thấy họng súng đen ngòm chậm rãi chỉ vào trán hắn, làn da gần như có thể cảm nhận được hàn ý mang cái chết truyền từ kim loại tới. Hắn nhìn gương mặt mơ hồ đang cười gằn cách đó không xa, ngón tay đặt trên cò súng từ từ co lại. Dưới đáy lòng hắn, một luồng phẫn nộ và không cam lòng cực đoan vọt lên, như mãnh thú hung ác gặm nuốt ăn mòn trái tim của hắn, điều động hắn tránh thoát khỏi sự ràng buộc của bàn tay người kia, tàn nhẫn đâm về phía đối phương —

Sau đó, hắn rơi xuống vách núi.

Cỏ cây và sỏi đá cắt nát da hắn, cành cây cứng rắn quất lên lưng hắn.

Hàn Lệ nghe được tiếng xương đùi đứt gãy, cơn đau nhói như mê muội làm hắn nghẹt thở hét ầm lên, nhưng làn gió lạnh tràn vào phổi đã chặn đứng mọi tiếng kêu la thảm thiết và nghẹn ngào trong cổ họng hắn. Cơ thể bị trói chặt làm hắn không cách nào giãy dụa, chỉ có thể lăn xuống vực thẳm tối đen trong sự đau đớn và tuyệt vọng.

Tuy nhiên, dưới đáy lòng như là có giọng nói yếu ớt đang lẩm bẩm: “… Không phải như vậy.”

Nhưng, bóng tối sâu hơn vọt tới, che mất giọng nói kia.

Ngay sau đó, Hàn Lệ nhìn thấy mình tỉnh lại trong bệnh viện. Bác sĩ dùng tư thái sợ hãi hồi báo cái gì với người cha lạnh lùng uy nghiêm, mẹ kế yểu điệu dùng khăn tay lau nước mắt, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận không hề lem luốc. Sự sợ hãi sâu sắc như nước biển che lấp hắn trong nháy mắt, hắn khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn thấy chân của mình nhấc lên cao cao —

Từ đầu gối trở xuống không có cảm giác gì hết.

Giọng nói yếu ớt kia lại xuất hiện lần nữa: “Không phải như vậy…”

Một tia sáng xé tan bóng đêm chiếu vào, mang theo hình ảnh vỡ nát tràn vào trong đầu.

— Mùi thuốc lá kích thích, ngón tay lạnh như băng, mang sự ôm ấp ngập tràn vị đắng của cây cỏ, nhịp tim đều đặn và nhẹ nhàng.

Hàn Lệ đột nhiên mở hai mắt ra.

Bóng tối của đêm đen vẫn chưa rời đi, tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã biến mất, dường như gian phòng nhỏ hẹp ở trong tình trạng mông lung giữa giao giới ánh sáng và bóng tối, cho hắn một loại cảm giác kỳ lạ vô cùng thiếu chân thực.

Hắn đột ngột ngồi dậy trên sô pha, vỏ chăn đắp kín trượt xuống theo động tác của hắn, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.

Hàn Lệ giơ tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, bên tai vẫn chấn động ầm ầm vì giấc mơ quỷ dị lúc trước, ồn ào làm đầu hắn đau như búa bổ.

Căn phòng im ắng, phảng phất tất cả vẫn còn đang ngủ say, chỉ có hắn tỉnh lại một mình.

Hàn Lệ thu hồi ánh mắt, nhắn tin cho số trước đó:

“Tới đón tôi.”

Vừa gửi tin nhắn đi, Hàn Lệ đột nhiên do dự một chút. Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt rơi vào trong phòng ngủ cách đó không xa, dựa vào nắng mai mờ nhạt có thể nhìn thấy trên giường nhô lên, hình như còn đang ngủ say. Trong đầu hắn lóe lên hình ảnh trước khi ngủ, lại cầm điện thoại lần nữa, gửi thêm một tin nhắn vào cùng số:

“Mua điện thoại mới lại đây.”

Đối phương trả lời rất nhanh:

“Thương hiệu gì?”

Hàn Lệ dùng ngón tay vuốt nhẹ quần áo cũ mình mặc trên người một chút, sợi vải mềm mại và khô ráo tản ra hương thơm bột giặt sau khi phơi dưới nắng, ngón tay của hắn gõ nhẹ trên bàn phím mấy lần:

“Không cần mua, lấy điện thoại dự phòng của tôi đến.”

·

Hai ngày nghỉ luôn trôi qua nhanh chóng, rất nhanh đã đến ngày đi học.

“Reng reng reng — “

Âm thanh chuông báo thức đơn điệu và chói tai vang lên trong căn nhà nhỏ hẹp, Thẩm Không bực bội trở mình trên giường, vung tay đánh bay đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường ra ngoài.

Đồng hồ báo thức lăn vài vòng trên đất, đụng vào góc tường, sau khi khó khăn vang lên hai tiếng thì chia năm xẻ bảy một cách thê thảm.

Bên tai truyền đến âm thanh hệ thống đơn điệu và chói tai tương tự:

“Uốn nắn viên, rời giường mau, phải đi học!”

Thẩm Không mở hai mắt ra, mang theo một luồng lệ khí chầm chập ngồi dậy, khắp toàn thân dán đầy khí áp thấp “Ông đây khó chịu”.

“Rõ ràng tao đã là người 30 tuổi rồi, tại sao phải đi học!”

Hệ – người khởi xướng – thống thức thời im như gà, không hề lên tiếng.

Không có đối tượng xả cơn, Thẩm Không càng tức giận hơn. Anh đột ngột nhấc chân đá tung cửa phòng ngủ, giẫm dép lê dưới chân lạch bà lạch bạch vang động trời, mang theo sát khí hừng hực vọt vào phòng tắm, mở vòi nước ra.

Dòng nước ào ào giội rửa bồn rửa mặt cũ kỹ, Thẩm Không vớt nước lạnh hắt lên mặt, kéo khăn rửa mặt bên cạnh lau mặt, sau đó dùng sắc mặt tái nhợt đưa tay nhấc cặp sách dưới đất lên, sải bước ra ngoài.

Hệ thống nhắc nhở: “Uốn nắn viên cậu vẫn chưa ăn sáng…”

“Câm miệng!”

Thẩm Không nghiến răng nghiến lợi quát lên.

Hệ thống lại im lặng một lần nữa, ngoan ngoãn yên tĩnh như thể mình không tồn tại.

Thẩm Không đi trong con hẻm nhỏ quanh co khúc khuỷu theo trí nhớ của mình, mang theo áp thấp thẳng tiến đến trường học.

Nhưng còn chưa tới đi tới chỗ cần đến, anh lại bị chặn ngay giữa đường.

Ba, bốn học sinh cao to cà lơ phất phơ chặn giữa đường, vừa đúng chặn lại đường Thẩm Không đi. Bọn họ khoác đồng phục học sinh lỏng lẻo, mặc quần bò không hợp nội quy nhà trường, chải kiểu tóc kì quái lạ đời.

Gã mào gà cầm đầu nhấc mắt, chậm rãi đánh giá Thẩm Không từ trên xuống dưới một vòng, sau đó xấu xa cong khóe môi:

“Ơ, sao vậy, học sinh giỏi họ Trình, sao lần này dám đi đường lớn rồi? Không né hai anh em bọn tao nữa à?”

Thẩm Không ngẩng đầu nhìn hai người kia, giữa lông mày tràn đầy lệ khí âm trầm, con ngươi nâu nhạt như hạt thủy tinh gần như làm hai người kia sợ hãi theo bản năng. Nhưng không chờ bọn họ làm gì, chỉ thấy thiếu niên gầy gò nhã nhặn đối diện lộ ra một nụ cười mỉm ôn hòa tỏa nắng:

“Ồ? Hay là mày nói trước đi, sao tao lại phải lẩn trốn tụi mày?”

Như là muốn xua tan loại cảm giác kỳ lạ quanh quẩn trong lòng kia, một học sinh khác có phần thẹn quá hóa giận tiến lên hai bước, đưa tay định xé vạt áo của thiếu niên bình thường khúm núm với bọn họ — Đối phương không tránh không né, để mặc vạt áo trước bị túm chặt, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước theo sức mạnh của gã, nhìn từ xa trông như bị xách giữa không trung, ngoan ngoãn kỳ lạ:

“Thằng oắt này mẹ nhà mày…”

Thiếu niên cười híp mắt nhìn lại gã, nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy bàn tay người nọ, giọng nói nhẹ nhàng và ôn hòa ngắt lời gã:

“Mẹ mày không dạy mày, không nên tùy tiện chạm vào người khác sao?”

Nói xong, anh nắm lấy ngón trỏ người kia, mạnh mẽ ép nó về hướng ngược lại. Gân cốt bị kéo đau làm người kia hét ầm lên ngay lập tức, nửa người đều cong theo luồng sức mạnh của Thẩm Không. Ngoài gã ra mấy người còn lại đều nhìn sững sờ, như là không nghĩ ra tại sao thằnh mọt sách bình thường bị mình dẫm nát tùy ý xoa tròn đột nhiên biến thành người khác như vậy.

Rốt cục, Thẩm Không cũng rủ lòng từ bi buông tay ra.

Người kia ôm ngón tay sưng đỏ của mình, kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, rên ư ử.

Rốt cục mấy người còn lại cũng tỉnh giấc chiêm bao, thẹn quá hóa giận siết chặt nắm đấm, đồng loạt vọt về phía Thẩm Không, muốn cho anh một bài học.

Nhưng, một giây sau, cách đó không xa vang lên một giọng nói lạnh lùng, nói một cách hời hợt;

“Ở cửa trường học mà ồn ào cái gì thế?”

Mấy học sinh cà lơ phất phơ kia sững sờ, nhìn về hướng âm thanh truyền tới theo bản năng, chỉ thấy một thiếu niên cao gầy vác nghiêng cặp sách, chậm chậm rãi đi đến cửa trường học. Mặt gã mào gà cầm đầu trắng bệch, chột dạ thu nắm đấm của mình ra sau lưng, lúng túng nói:

“Anh Lâm, sao anh lại tới đây?”

Thiếu niên được gọi là anh Lâm hơi nheo mắt vào: “Gây sự à?”

Gã đầu mào cũng không tức giận, cúi đầu khom lưng thưa: “Hiểu lầm hiểu lầm, chúng em chuẩn bị đi học đây, xin lỗi xin lỗi.”

Nói xong, hai người khác khom lưng đỡ học sinh đang kêu rên dưới đất lên, sau đó chạy về hướng ngược lại như chạy trốn. Trước khi đi, gã đầu mào còn âm thầm ném cho Thẩm Không một cái liếc hung tợn.

Chả trách hôm này thằng nhãi này cứng như thế, hóa ra là ôm đùi.

Hãy đợi đấy!

Lâm Tử Dũ nhìn mấy người kia lảo đảo rời đi cùng nhau mới thu lại thái độ lạnh lùng và khinh bỉ vừa nãy, trên mặt đổi thành nụ cười thân thiết, nhã nhặn. Cậu ta nhìn về phía Thẩm Không:

“Vị bạn học này, cậu không sao chứ?”

— Nơi trút giận đưa tới cửa đột nhiên bị dọa chạy, có thể có chuyện gì?

Thẩm Không hít sâu một hơi, thu lại lệ khí trong mắt, miễn cưỡng duy trì thiết lập nhân vật con mọt sách ôn văn nhĩ nhã, gật đầu qua loa với người kia, sau đó xoay người trực tiếp đi về phía cổng trường mà không thèm ngoảnh lại lần nào.

Mắt thấy bóng người gầy gò mặc đồng phục học sinh kia từ từ thu nhỏ, Lâm Tử Dũ vui vẻ nheo mắt lại, sau đó lấy điện thoại trong túi ra, gõ chữ nhắn qua:

“Anh Hàn yên tâm, những người quấy rầy Trình Thần chắc sẽ không còn dám động vào cậu ấy nữa. Nhưng mà, thật ra em cảm thấy… trông cậu ấy không cần em lắm?”

Tin nhắn hiển thị đã xem, thật lâu sau mới phản hồi “Ừ”.

Lâm Tử Dũ cũng không tức giận. Cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía cổng trường không còn một bóng người, lắc lắc đầu, thấp giọng cảm khái:

“Không hổ là người anh Hàn coi trọng, quả nhiên có cá tính.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.