9
Hà Kham, là con nhà người ta trong miệng của các bậc cha mẹ
Theo cách nói của mẹ tôi thì, giấy khen của anh ấy có thể xếp thành bậc thang đi lên mặt trăng được luôn đấy.
Dịu dàng, học giỏi, còn đẹp trai nữa.
Nhìn mấy ông nội đần đần ở trường, thì anh ấy quả thật giống như là thiên sứ giáng trần, làm cho thời niên thiếu của tôi rơi vào bể tình ngay lập tức.
Vừa mới thi tốt nghiệp xong không tới một tiếng tôi đã lấy hết can đảm tỏ tình với anh ấy, nói quá trời quá đất, nói xong thì thấy bạn gái anh ấy đi ra từ phòng vệ sinh.
"Đây là bạn gái của anh, Hà Mai."
Chị dâu ngượng ngùng cười với tôi: "Xin lỗi em, em nói chân thành quá nên lúc nãy chị không dám đánh gãy."
Cái gì cơ?! Bạn gái?!
Huhuhu!!! Vậy không phải là tôi vừa tỏ tình trước mặt bạn gái của người ta à?!
"Sao anh không nói với em là anh có bạn gái rồi!" Mất mặt quá!
Anh ấy cười: "Em có cho anh nói đâu"
Chị dâu lấy cớ đi mua đồ uống, sau đó chắc các bạn cũng đoán được, Hà Kham từ chối lời tỏ tình của tôi, sợ tôi đau lòng, giọng nói còn vô cùng dịu dàng.
Sau khi chị dâu quay lại thì bảo đúng lúc hai người họ đi ăn cơm, hỏi tôi có muốn đi cùng không.
Tôi cười miễn cưỡng cùng họ đi ăn cơm, sau khi về nhà thì đập đầu vào gối muốn tự t.ử.
"Chị dâu xinh đẹp như vậy, Hà Kham không thích mình là đúng rồi huhuhuhu!"
"Chị dâu tốt bụng quá huhuhu!!!"
10
"À đúng rồi!" Tôi bỗng nhớ ra, lấy chiếc đồng hồ trong cặp đưa cho Hà Kham: "Cái này có phải của anh không?"
"Thì ra là ở chỗ em."
Lúc nhìn đồng hồ thì không nhớ ra, nhưng mà nhìn Hà Kham mới nhớ cái đồng hồ này là của anh ấy.
Tôi ngượng ngùng gãi đầu: "Chắc là hồi nhỏ mượn của anh chơi rắn săn mồi mà quên trả."
Cận Xuyên Ngôn nghiêng đầu hỏi tôi: "Đồng hồ mà cũng chơi rắn săn mồi được à?"
"Anh biết cái gì, đồng hồ thông minh chơi được tốt!"
Tôi còn định dỗi hắn thêm vài câu nữa, Hà Kham tự nhiên đập trán đánh gãy lời của tôi: "Cận Xuyên Ngôn...! Tôi cứ bảo là cái tên này quen quen!"
"Có phải cậu học lớp 1-5 trường tiểu học Thành Dục, mẹ tên Ngô Đường, Cận Xuyên Ngôn sống ở Vạn Tượng Phong Hà!"
Cận Xuyên Ngôn ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
Hắn nghiêng đầu nói nhỏ với tôi: "Này, anh cậu là paparazi hả?"
"...... Không có đâu."
"Em quên rồi à, cũng đúng, đã tám năm rồi, lúc ấy tầm tháng 5 hay tháng 6 gì đó em đi lạc ở công viên, là cậu ấy đưa em trở về."
"Hai đứa nhỏ như vậy, một đứa có thể đi tới 5km, còn một đứa có thể cõng đứa còn lại đi chừng đó về lại nhà.". Truyện Phương Tây
Tôi khờ, không có tí ấn tượng nào.
"Anh, đây là chuyện khi nào vậy?"
Hiển nhiên là Cận Xuyên Ngôn đã nhớ ra rồi, hắn cười lạnh một tiếng: "Không chỉ mù đường mà đầu óc cũng không được phát triển nữa."
Hà Kham tiếp tục nói: "Hồi đó em học lớp 5, tan học cái là em phi đi đâu chơi luôn, lúc ấy dì tới trường đón em mà tìm không thấy, lo lắng lắm, sợ em xảy ra chuyện gì."
"Mọi người tìm em suốt 6 tiếng, sau đó là cậu ấy đưa em về."
Tôi kinh ngạc: "Còn có chuyện này nữa??"
Cận Xuyên Ngôn lại cười lạnh thêm một tiếng: "Lúc ấy em nằm trên lưng anh ngủ ngon lành, trong miệng vẫn không quên lẩm bẩm địa chỉ nhà, vậy mà anh em lại không nhớ rõ."
"......"
Nói đến đây, tôi bắt đầu có hơi ấn tượng.
Vào một ngày nóng nực hồi lớp 5, tôi điên cuồng chơi bời ở bên ngoài, lúc ấy gan tôi là gan hổ chứ không phải gan người, chơi mệt xong trực tiếp nằm xuống đất ngủ luôn, ngủ đến khi bị mẹ tôi mắng cho tỉnh, mở mắt ra đã ở trên giường rồi.
"Nhưng mà lúc đó em đâu có thấy anh đâu."
"Cậu ấy cũng mệt chứ, chú mua cho cậu ấy ít đồ, rồi lái xe đưa cậu ấy về nhà, anh nhớ không lầm thì, chú còn thức suốt đêm lên mạng đặt cờ thưởng cho cậu ấy."
"À......" Tặng cờ thưởng thì chắc đúng là bố tôi rồi.
Hà Kham nhận điện thoại, là chị dâu gọi tới.
"Hà Mai họp xong rồi, anh đi trước đây, có thời gian mời hai đứa đi ăn cơm."
"Dạ vâng, anh chào chị dâu giúp em nhé."