Chuyện Tình Nhà Bạch Gia

Chương 47




.Giữa vườn hồng trĩu quả tĩnh lặng có tiếng gào thét vang dội làm lũ chim đang ăn hồng chín hay say giấc giật mình túa ra bay lên tán loạn, kêu inh ỏi.

Cố hít thở sâu, cố nắm chặt 2 bàn tay đang run, Thẩm Diệu đi qua đi lại thẫn thờ trước cửa phòng cấp cứu.

Bất ngờ một người mặc áo blouse trắng lao đến đấm thẳng vào mặt cậu đau điếng: Nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ giết cậu.

Cậu thừa biết ngài ấy bị bệnh phổi rất nặng, cậu thừa biết trên núi Tịnh không khí rất loãng và rất lạnh, tại sao lại đưa ngài ấy lên đây hả?

Blouse trắng quát lớn rồi bỏ đi luôn vào phòng cấp cứu.

Thẩm Diệu thẫn thờ khi biết nguyên nhân và sự ngu ngốc, vô tâm của mình.

Thẩm Diệu lặng lẽ cúi gằm mặt đứng cạnh giường bệnh rất lâu, cả đời cậu chưa từng cười nhiều, vui nhiều, hạnh phúc nhiều như thế.

Sao mới vui có một chút mà ông trời đã phạt cậu rồi?

Diệu, em lại gần đây.- chủ tịch Bạch mở mắt nhìn thấy bác sĩ quen thuộc đang đặt ống nghe, sờ sờ trên ngực mình, thoáng thấy phía sau có chàng trai nhỏ đang cúi gằm mặt thì cất tiếng gọi.

Thẩm Diệu nghe tiếng gọi rất thân thuộc thì lao rất nhanh tới cầm bàn tay lạnh xoa nhẹ: Ngài tỉnh rồi? Ngài có mệt lắm không? Có đau nhiều không?

Ta không sao, ta đỡ hơn rồi.

Em đừng sợ. Mặt của em sao vậy?- chủ tịch Bạch lo lắng sờ lên vết bầm trên khuôn mặt đẹp rồi cũng đưa ánh mắt nghiêm nghị nhìn vị bác sĩ trẻ.

Em không sao, mặt em bị trái hồng to rơi trúng đó mà.- nhanh chóng đổ tội cho trái hồng.

Bác sĩ Đồng Vĩ ngồi bên cạnh không kiềm chế nổi cơn giận nữa nên đẩy Thẩm Diệu ra khỏi người bệnh bực dọc: Cậu đi ra ngoài để tôi khám bệnh, tiêm thuốc.

Bác sĩ, bác sĩ muốn gì cũng được, ta đã nói là ta sẽ nghe lời.

Nhưng bác sĩ phải nhớ giới hạn của ta không được đụng đến Thẩm Diệu.

Làm ơn cho ta và Thẩm Diệu 10 phút rồi bác sĩ vào khám bệnh sau.

Bác sĩ rất tức giận, rất buồn nhưng vẫn đi ra khỏi phòng bệnh.

Chủ tịch Bạch đưa tay về phía người đang cúi mặt buồn hiu gọi nhỏ: Em lại đây đi, ta thấy lạnh lắm

Đồng Vĩ nắm chặt 2 tay đến bật máu kiên nhẫn chờ đúng 10 phút, không hơn một giây bước nhanh vào kéo tay kẻ đang ôm người bệnh sưởi ấm đẩy luôn ra khỏi phòng.

Trong khi đó tại phòng nhân sự của Pugsoft, giám đốc điều hành bước vào phòng họp của bộ phận nhân sự để hỏi trưởng phòng một việc.

Vừa bước vào chưa kịp hỏi gì đã thấy một chàng trai trẻ ngồi đối diện trưởng phòng nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi e dè cất giọng: Tiểu Bạch

Tiểu Bạch hai từ thân thuộc này đã lâu không ai gọi làm giám đốc nghe xong thì đơ người một lúc rồi rất nhanh nắm tay chàng trai trẻ kéo đi theo mình sau câu nói ngắn gọn với vị trưởng phòng: Cậu bé này đã được tuyển, tôi duyệt.

Tại sao cậu gọi tôi là Tiểu Bạch? Tại sao cậu biết? Cậu là ai?- Bạch Vũ ấn chàng trai ngồi đối diện với ghế của mình rồi bắt đầu màn tra hỏi.

Dạ em là Hà Tuệ, là sinh viên kĩ thuật mạng mới ra trường đến Pugsoft để xin việc ạ. Em biết anh là Tiểu Bạch vì em rất có ấn tượng khi xem hình của anh ạ, vì anh rất đẹp trai và nhìn rồi là không quên được

Cậu xem hình của tôi ở đâu, và tại sao biết tên tôi là Tiểu Bạch?

Dạ mấy tháng trước lúc em còn đang học năm cuối, em đang đứng chờ đèn xanh để qua đường thì thấy có một anh mặc đồ màu đen mặt như vô hồn băng qua đường khi đang đèn đỏ.

Em chạy theo kéo anh ấy vào lề đường.

Em thấy hình như anh đó không được tỉnh táo vì chỉ khóc mà không nói gì nên em lo quá giữ chặt không cho đi đâu vì sợ ảnh sẽ gặp tai nạn.

Rồi sao nữa?- Mắt của Bạch Vũ đã hơi đỏ, giọng nói đã hơi run.

Em hỏi mãi mà anh đó chỉ khóc, không nói gì nên em lục tìm điện thoại của anh ấy định gọi người thân tới đón.

Nhưng trong danh bạ điện thoại của anh ấy chỉ có lưu 1 người duy nhất, là Tiểu Bạch.

Có lưu hình nữa, em vô tình xem hình rồi ấn tượng luôn.

Em đã gọi rất nhiều lần cho Tiểu Bạch để đón anh đó về, nhưng cứ gọi là tắt máy rồi sau đó tắt nguồn luôn.

Anh hiểu rồi, cảm ơn em.

Anh xin lỗi, anh hơi mệt, em về đi, ngày mai em có thể bắt đầu công việc ở Pugsoft.

Nhưng em còn chưa phỏng vấn xong nữa ạ.

Người tốt thì đôi khi sẽ được đặc cách.

Em về đi.

Dạ, em cảm ơn ạ.

Bạch Vũ gục xuống bàn khóc như mưa một lúc rồi cũng rất nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng trở lại bình thường ngay khi Từ Hiên vừa bước vào báo cáo tin của chủ tịch.

****

Bên cạnh giường bệnh của chủ tịch Bạch, Thẩm Diệu lặng lẽ đứng nhìn người vừa được tiêm thuốc ngủ vùi.

Một người mặc vest trắng bước vào đứng cạnh bên cũng lặng lẽ nhìn người nằm trên giường một lúc, rồi bỗng dưng gương mặt có chút giận dữ liền quay lưng bỏ đi thẳng.

Thẩm Diệu đuổi theo rất nhanh kéo vest trắng đè người vào góc tường hét lớn: Cậu có phải con trai của ngài ấy không? Cậu thừa biết ngài ấy rất thương yêu cậu, sẽ rất vui nếu thấy cậu bên cạnh.

Sao cậu lại bỏ đi hả? Cậu đối xử với người cha bệnh tật của mình như vậy hả?

Vậy cậu bảo tôi phải làm gì? Đứng đó nhìn ông ấy, rồi nổi điên mắng chửi ông ấy hả? Tôi không thể quên việc ông ấy đã giết mẹ tôi, tôi không thể tha thứ cho ông ấy, thì cậu bảo tôi phải làm gì hả?

Tôi mặc kệ cậu sẽ bị sốc hay bị ám ảnh gì.

Hôm nay tôi nhất định phải trị đứa con bất hiếu như cậu.

Bạch Hàn, em xin lỗi ngài. Bây giờ thì cậu hãy nghe cho rõ.

\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.