-Sáng chủ nhật đẹp trời, trong một căn phòng tràn ngập phong lan-
Bạch Vũ chớp chớp mắt rồi dụi dụi mắt nhìn người đang đứng ngắm nghía những đoá lan tươi sắc trong phòng mình, cậu ngồi dậy nhẹ nhàng cất tiếng hỏi: Ba, sao sáng sớm ba lại vào đây?
Chủ tịch Bạch tiến lại gần xoa đầu con trai đáp lại: tối qua con ngủ có ngon không? Ba lo cho con nên ngủ không được.
Ba lo cho con hay muốn trách phạt con vì đã cắn tay con vợ quỷ yêu dấu của ba?
Cô ta vì bị con cắn nên sợ quá bỏ đi luôn rồi, nhưng dù gì con cũng không nên có ác cảm khủng khiếp với cô ta như vậy.
Ác cảm? con không có ác cảm mà là con căm ghét, con căm ghét cô ta và cả ba nữa.
Không vì hai người khốn nạn các người bức chết, thì mẹ con có chết tức tưởi như vậy không hả?
Con có thôi không hả? Chuyện đã qua bao lâu rồi mà sao con cứ ôm sự thù hận ghê sợ như vậy? Cái chết của mẹ con không liên quan gì đến ba.
Sao nói mãi mà con không tin hả?
Tin, sao con có thể tin được? Nếu mẹ con chết vì bệnh như ba nói thì là bệnh gì? Bệnh án đâu? Tại sao ngày mẹ chết mà ba lại không báo con biết? Tại sao ba phải giấu mọi thứ? Có ma quỷ mới tin người đã cùng nhân tình trẻ giết vợ như ba.
Bạch Vũ, ba nói ba không có.
Ba giấu con là có lý do, một ngày nào đó con sẽ hiểu.
Con không hiểu.
Ba đi ra đi, ba cút ra khỏi phòng này đi.
Ba là kẻ giết người, là quỷ giết người. Sự mất bình tĩnh, sự tức giận làm Bạch Vũ nổi cơn điên loạn tóm lấy người đối diện đè xuống giường hai tay bóp cổ, mắt đỏ ngầu, miệng cười đầy ma mị.
Đang đi bộ tập thể dục quanh vườn lan, Hắc Lỗi nghe tiếng cãi vã, tiếng dãi dụa, tiếng cười điên loạn liền lao rất nhanh lên căn phòng ngủ màu trắng.
Hắc Lỗi lao đến giường gỡ tay kẻ đang lên cơn điên ra rồi xoa xoa cổ, xoa xoa ngực cho người gần như sắp tắt thở: Anh Bạch Hàn, không sao chứ? Anh thở được không?
Ực....!ực....!ực....!không sao, tôi không sao rồi.
Chủ tịch Bạch cố ngồi dậy tìm con trai định mắng nhưng chẳng thấy người đâu liền đưa mắt tìm quanh phòng.
Thấy kẻ đang ngồi bệt dưới nền nhà ôm chặt chân Hắc Lỗi thì chỉ biết lắc đầu Cũng may là cậu vào kịp lúc, nếu không chắc nó đã tiễn tôi xuống suối vàng rồi.
Cậu giúp tôi canh chừng nó, tôi hơi mệt nên về phòng nghỉ một lúc.
Dạ, anh cứ đi nghỉ ngơi đi, để tôi canh chừng cậu ấy.
Chủ tịch Bạch rời đi đúng lúc thư ký Từ Hiên lên báo có người đến tìm chủ tịch.
Hắc Lỗi nhìn người đang ôm chặt chân mình lên tiếng: Cậu thả tôi ra đi, ngồi lên giường nào.
Tiểu Bạch thả ra rồi, nhưng mệt quá.
Lão Hắc giúp tiểu Bạch lên giường đi.
Nhìn người vừa nói xong liền nằm xụi lơ ra sàn nhà, Hắc Lỗi khom người bồng luôn người đang lả đi lên giường trùm mền ấm rồi loay hoay tìm cách rút cánh tay bị ôm chặt của mình ra Cậu thả tay tôi ra đi, tôi sẽ không đi đâu đâu, tôi sẽ ngồi đây với cậu.
Tiểu Bạch mệt quá, lạnh nữa.
Cho ôm tay một chút đi, ấm lắm.
Hắc Lỗi thấy đối phương có vẻ rất mệt, rất khó chịu, cả người lạnh toát nên hắn cũng không nỡ từ chối mà cố giữ tư thế ngồi cúi người cho đối phương thoải mái ôm tay.
Nhưng đối phương hình như đang có dấu hiệu được voi đòi tiên vì đã ôm cánh tay rồi còn thấy chưa đủ mà kéo cả người hắn nằm luôn xuống giường kẹp chặt, ôm cứng.
Hắc Lỗi khó chịu, liên tục cựa quậy cố thoát ra để ngồi dậy Cậu thả ra đi, tôi sẽ làm đau cậu đó.
Anh nằm im đi, một lúc thôi, tôi thấy lạnh lắm.
Tôi kêu người gọi bác sĩ cho cậu nhé.- Hắc Lỗi lo lắng không dám đẩy ra nữa vì người đang kẹp chặt hắn bỗng dưng run rẩy, cả người lạnh toát.
Không cần đâu, cho tôi sưởi ấm một lúc đi.
Một lúc sau thì Hắc Lỗi cũng thở phào khi đưa tay sờ gò má ấm áp của người đang nằm rúc trong lòng mình.
Hắn đang định loay hoay ngồi dậy thì nghe tiếng nói nhỏ: Lão Hắc, cảm ơn anh.
Cậu đã khoẻ hơn chưa? Cậu nên ngủ một chút cho khoẻ, tôi đi tìm gì đó cho cậu ăn khi thức dậy.
Cậu muốn ăn gì?
Tôi ngủ một chút cũng được, nhưng khi thức dậy thì anh dẫn tôi ra ngoài chơi đi, ra ngoài ăn gì đó luôn.
Đã bao nhiêu năm rồi tôi bị nhốt ở đây như người điên, không được ra ngoài.
Được, cậu ngủ một lúc đi, tôi sẽ đi hỏi ba của cậu xem có thể đưa cậu ra ngoài chơi một lúc được không? Nào nhắm mắt lại ngủ một lúc đi.
Xoa đầu một lúc thì người trên giường cũng chìm vào giấc ngủ.
Như lời hứa, Hắc Lỗi đi tìm chủ tịch Bạch để xin phép vụ đưa Bạch Vũ ra ngoài chơi.
- Trong phòng làm việc của chủ tịch Bạch-
Tôi đã ghi rõ điều kiện là 18 tuổi, vòng eo 50 mà.
Cô như vầy thì eo 80, chứ 50 gì?- chủ tịch Bạch có chút mệt mỏi nhìn ứng viên thứ 10 trước mặt.
Chủ tịch, nhưng em 18 tuổi thiệt mà, em lại giỏi làm tình trên giường nữa.
Chủ tịch bỏ qua vụ vòng eo được không?- Cô gái trẻ mũm mĩm trước mặt nài nỉ.
Không được, điều kiện đưa ra là phải đáp ứng.- chủ tịch từ chối, bấm gọi thư ký riêng vào phòng căn dặn:
Từ Hiên, gửi tiền chi phí đi lại cho cô này về đi.
Xoá luôn tab box của tôi luôn đi, không có ai đạt yêu cầu đâu.
Tôi đi nghỉ đây.
Dạ chủ tịch.
Nhưng còn một người cuối cùng hôm nay đã đợi rất lâu bên ngoài ạ.
Ngài đã viết tuyển, người ta đã tới chờ lâu thì ngài nên tiếp luôn ạ.
Thôi được rồi, chỉ còn một người nữa thôi chứ gì.
Cậu cứ cho vào đi, chắc cũng không đạt yêu cầu đâu, nên cậu chuẩn bị tiền lộ phí sẵn luôn đi.
Từ Hiên kéo cô gái trẻ mũm mĩm đi ra ngoài, ngay sau đó là một chàng trai dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, tai xỏ khuyên bạc, mặc chiếc quần bò rách trên, rách dưới, rách đầu gối, áo sơ mi kẻ sọc gài lệch nút vạt trong, vạt ngoài quần bước vào đứng trước mặt chủ tịch một cách tự tin.
\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\\