Hắc Lỗi nhẹ nhàng kéo mền ấm cho người say mèm ngủ say rồi rời đi.
Vừa đứng lên thì nghe tiếng khóc thổn thức: Mẹ, mẹ đừng đi mà mẹ.
Ai cũng bỏ con, mẹ đừng bỏ con nữa mà, huhuhu.....
Hắc Lỗi vội ngồi xuống mép giường nâng người Bạch Vũ lên một chút ôm chặt, xoa xoa lưng: Tiểu Bạch, ngủ đi, ngủ ngoan nào.
Xoa lưng một lúc, ôm một lúc thì người cũng nằm yên ngủ say.
Vừa nhẹ nhàng đỡ người nằm lại xuống gối thì cả người Hắc Lỗi bất ngờ bị kéo ngã xuống giường, tay chân khoá chặt, ôm chặt.
Hắc Lỗi biết Bạch Vũ rất mệt nên cũng không nỡ đẩy ra mà vùi mặt mình vào vòm ngực mềm, ấm nằm im một lúc rồi vươn tay qua eo kéo ôm chặt chìm vào giấc ngủ.
*****
Rất mệt, rất ấm nên ngủ rất say đến sáng tinh mơ, Bạch Vũ nheo nheo mắt vì đau đầu nhưng cảm nhận được tay mình đang ôm ai đó rất ấm thì cố mở to mắt nhìn kĩ.
Khi nhận ra người quen thì cậu ngồi bật dậy quay lưng lại vò đầu.
Hắc Lỗi lặng lẽ vào nhà vệ sinh một lúc, rót ly nước để bên cạnh người đang suy tư rồi lặng lẽ rời đi.
Tay chưa kịp chạm vào nắm cửa đã bị quật 2 tay ra sau, cả người bị đẩy mạnh vào tường cùng giọng nói đe doạ: Tôi đã nói không muốn thấy anh, anh không biết sợ người điên như tôi chứ gì? Tôi sẽ cho anh biết cơn điên của tôi đáng sợ như thế nào.
Vì bất ngờ và cũng vì không muốn làm đau đối phương nên Hắc Lỗi im lặng mặc đối phương dùng cà vạt trói tay, chân,cột miệng rồi quăng luôn mình lên giường.
Nước mắt trào ra, Hắc Lỗi lặng lẽ nhìn Bạch Vũ thay quần áo rời đi làm.
Hắn khóc vì chính hắn là nguyên nhân làm cho Bạch Vũ luôn trong trạng thái điên loạn, có thể người khác không nhìn ra nhưng hắn rất hiểu Bạch Vũ và nhận ra cơn điên ngay khi nhìn vào mắt của cậu.
Trong khi đó ở phòng ngủ của chủ tịch Bạch, người nhỏ đang chui rúc trong lòng người to ôm chặt ngủ say.
Người to suy tư nhớ lại chuyện xảy ra đêm qua:
Thẩm Diệu trong chiếc áo sơ mi rộng thùng thình từ nhà tắm bước ra chăm chú nhìn người đang nằm xoay mặt vào tường.
Cậu nhẹ nhàng trèo lên giường, bàn tay nhỏ xoa xoa lưng: Ngài đã ngủ chưa? Em xin lỗi vì đã về trễ.
Người im lặng, chắc đã ngủ, cậu nghĩ vậy nên nhẹ nhàng nằm xuống người áp sát tay ôm chặt.
Người đã ngủ say mà cũng đẩy cậu ra những 3 lần, cậu không tự ái chỉ là sợ đánh thức người đang ngủ nên xoay lưng lại nằm cong người như con tôm cố ngủ.
( Mẹ, con xin mẹ, mẹ xuống đây đi.
Mẹ đừng bỏ con.- bé trai quỳ gối trên cầu khóc ngất cầu xin người đang trèo lên thành cầu để nhảy xuống sông.
Diệu, tha lỗi cho mẹ.- người mẹ gạt nước mắt quay nhìn con lần cuối rồi nhảy xuống dòng nước lạnh lẽo.
Cậu bé khóc ngất đi.
Từ đó cậu hay ám ảnh, hay nhìn thấy những cái bóng trắng phất phơ dưới chân cầu rất đáng sợ.
Cậu rất sợ, đêm nào cậu cũng không ngủ được nên lao vào cày game ngày đêm cho đỡ sợ.)
Đếm cừu mãi mới chìm vào giấc ngủ một lúc thì Thẩm Diệu liên tục giãy dụa, nước mắt đầm đìa, liên tục gọi mẹ.
Chủ tịch Bạch vì giận hờn nên nằm xoay mặt vào tường mãi mới chợp mắt được một chút thì giật mình bởi tiếng khóc kế bên.
Chủ tịch vội xoay người lại kéo cơ thể bé nhỏ vào lòng ôm chặt, vuốt ve sóng lưng.
Thẩm Diệu cảm nhận được hơi ấm, sự an toàn nên rúc sâu vào ôm chặt, hít hít mũi ngủ say.
****
Tại phòng làm việc của chủ tịch Pugsoft, ở cái bàn nhỏ trong góc phòng luôn tràn ngập niềm vui, niềm hân hoan của 2 con người, 1 người vui vì lần đầu được thử làm lập trình game như mong ước và được khen, còn 1 người thì vui vì nhìn người kia cười tít mắt, rất dễ thương, rất đẹp trai.
Trưởng phòng Lâm nựng má chàng trai dễ thương, rủ rê: Hôm nay vui quá nên ăn cơm chị làm đi.
Chị làm cơm cuộn trứng rất ngon cho cả em.
Woa, thích thế, em thích nhất là cơm cuộn trứng.
Chị giúp đỡ em nhiều như thế, tốt với em nhiều như thế sao em dám từ chối.
Nhưng.....- Thẩm Diệu nói rồi đưa mắt nhìn người phía bàn lớn cả buổi rất lặng lẽ vùi mặt vào đống tài liệu trên bàn.
Thẩm Diệu lấy phần ăn trưa mà lúc nãy Từ Hiên mang qua để trước mặt sếp cất giọng nhỏ nhẹ: Ngài nghỉ một chút đi, em lấy hết rau mùi trong hộp ra rồi, ngài ăn hết hộp nha.
Em ăn ở kia với chị Lâm.
Cậu yên tâm là mình đã dặn dò kĩ lưỡng nên vui vẻ lại ăn cơm trứng cuộn, cười nói tít mắt với trưởng phòng Lâm về sản phẩm đầu tay của cậu.
Sau giờ nghỉ trưa, trưởng phòng Lâm có việc nên rời khỏi, cậu lại bàn lớn dọn hộp đồ ăn thì hộp còn y nguyên chưa đụng tới còn người đâu không thấy.
Vừa định đi tìm thì người đã về mà lại còn thêm một blouse trắng theo sau.
Cậu nhanh tay dọn hộp thức ăn rồi quay lại bàn làm tiếp phần lập trình của mình.
Dạo này ngài rất hay bị khó thở vì tắc mạch phổi phải không?- Bác sĩ đặt ống nghe lên ngực bệnh nhân kiểm tra rất lâu.
Cũng không phải thường xuyên, bác sĩ không cần lo đâu.
Không cần tới tận đây vì bệnh nhân như vậy.
Gọi điện mãi, nhắn tin mãi mà ngài không chịu vào viện tái khám nên phải đi tìm tự khám cho yên tâm.
Không cần đâu, không cần lúc nào cũng lo lắng quá như vậy.
Ai rồi cũng phải già, già thì bệnh rồi chết.
Tôi cũng già rồi, không tránh được.
Ai cũng được, nhưng ngài thì không được, Tôi sẽ chăm sóc tốt nhất cho ngài, tôi học thành bác sĩ là vì ngài.- Vừa nói vừa cầm tay bệnh nhân rất tình cảm.
Phía bàn nhỏ ở góc phòng khói đen bốc nghi ngút, trên màn hình máy tính hiện cả ngàn dòng gggggggggggggggggggg vì có người tay ấn ở bàn phím, mắt nhìn chằm chặp phía bàn lớn, môi mím chặt tức giận như muốn ăn tươi nuốt sống áo blouse trắng.
\\\\\\\\\\\\\\\\\