Chuyện Tình Nhà Bạch Gia

Chương 20




Hắc Lỗi lầm lũi bước đi ra khỏi công ty, nhưng hắn quyết tâm sẽ không bỏ cuộc.

Hắn vội vã đi giải quyết hết mọi việc để có thể ngẩng cao đầu mà nói rõ lòng mình với người mà hắn đã tổn thương.

Trong phòng làm việc nọ của chủ tịch Pugsoft, chủ tịch ngồi ở bàn làm việc lớn tập trung xem báo cáo tiến độ game mới, báo cáo doanh thu và báo cáo số lượng đơn dặt hàng mới.

Thỉnh thoảng chủ tịch liếc nhìn ở góc phòng có chàng trợ lý nhỏ của mình đang say sưa ngồi học lập trình game với trưởng phòng lập trình.

Chị, em làm thử như vầy là được không ạ? Em áp dụng hết những gì chị đã chỉ dạy đó ạ.- Thẩm Diệu xoay phần lập trình game Sói con săn mồi của mình cho chị trưởng phòng xem thử.

Kiểm tra một lúc, kéo lên trượt xuống hồi lâu, trưởng phòng Lâm bất chợt nựng má học trò khen ngợi: Em giỏi quá, Mới học vài hôm mà giỏi thật đó.

Em chẳng những đẹp mà còn thông minh nữa.

Em lập trình game này hoàn chỉnh luôn đi, chị sẽ trình lên giám đốc xem được duyệt không và xin cho em qua phòng lập trình làm việc luôn.

Thật à chị? Thật vui quá, yêu chị quá đi.- Thẩm Diệu vui sướng ôm chầm lấy chị trưởng phòng xinh đẹp, trưởng phòng Lâm vốn cũng rất thích cậu nên vô tư siết chặt lại người cậu, vô tư thơm lên gò má hồng hồng, mịn mịn của cậu.

Hai người mãi vui, mãi vô tư mà không để ý đến khói đen đang bốc lên nghi ngút phía bàn lớn.

Tiếng ho sặc sụa làm cả hai giật mình buông nhau ra, chàng trợ lý nhỏ liền phi như bay về phía sếp:

Ngài uống nước đi, ngài có thấy khó thở không?

Không sao, ta không sao.

Em xong việc chưa, cùng ta đi đến một nơi.

Thẩm Diệu tập trung lái xe, thỉnh thoảng liếc nhìn người bên cạnh lặng lẽ nhìn trời, ngó đất.

Cậu bật một bài hát sâu lắng, nhẹ nhàng, thấy người bên cạnh có vẻ buồn hơn thì cất giọng: Ngài có việc gì buồn vậy?

Không có, chỉ là tim có chút mỏi mệt.

Thẩm Diệu đột ngột tấp vào lề, vồ lấy người bên cạnh hỏi han: Tim ngài bị làm sao? em đưa ngài đi gặp bác sĩ nhé.

Không, không phải đau tim đâu, chỉ là mỏi mệt vì cứ mãi là người truy đuổi vô vọng.

Em lái tiếp đi, đến khu chung cư đó đi.

Một người phụ nữ già nua ra mở cửa, vừa thấy dáng chàng trai nhỏ nhắn trước mặt liền đấm thùm thụp vào ngực mắng mỏ: Thằng chó con, biết đường mò về thăm bà rồi à?

Ơ, ngoại, sao lại là ngoại.

Sao ngoại lại ở đây?- Thẩm Diệu bất ngờ tột độ ôm chầm lấy ngoại rồi ngoái nhìn người đã đi cùng mình tới.

Chó con, ngoại đã chờ con rất lâu, đã nhớ con rất nhiều.

Chó không bao giờ đi lạc vì nó sẽ theo mùi nước tiểu của nó mà tìm đường về nhà.

Nên ngoại mới gọi con là chó con để con không bị lạc mất.

Sao con lại đi lạc lâu như vậy?

Thẩm Diệu xấu hổ với người bên cạnh nên giãy nãy: Ngoại, con đã nói con lớn rồi, đừng kêu như vậy nữa mà.

Chủ tịch Bạch xoa đầu chàng trai trẻ: Chó con, vào trong nhà trò chuyện với ngoại đi, ta sẽ chờ em dưới xe.

Chưa kịp thắc mắc vì sao sếp biết chỗ của ngoại ở đây mà đưa cậu tới thì ngoại kéo cậu vào kể hết đầu đuôi cho cậu nghe.

Cậu nói chuyện với ngoại rất lâu, hiểu hết mọi chuyện, mặt buồn hiu đi xuống gõ cửa xe.

Chủ tịch Bạch vừa tranh thủ chợp mắt vừa chờ người, mở cửa ra một lúc mà không thấy người vào nên lại thò đầu ra thắc mắc: Chó con, sao em không vào xe để đi về?

Ngài tự lái xe về đi, em không về với ngài nữa.

Chủ tịch Bạch hoảng hồn lao ra ngoài tóm lấy người kéo vào xe, khoá cửa xe cất giọng lo lắng: Em sao vậy? Sao tự nhiên lại như vậy? Sao lại không muốn về cùng ta nữa?

Không sao cả, ngài về đi.

Từ nay em sẽ không đi theo ngài nữa.

Thả em ra đi.

Có chuyện gì vậy? Em không muốn học lập trình để làm cho Pugsoft nữa hả?

Muốn, đó là ước mơ của đời em.

Nhưng trước mắt em sẽ đi tìm việc làm, làm việc chăm chỉ để kiếm tiền trả lại cho ngài.

Chắc phải mất thời gian lâu em mới trả nổi, nên ngài cứ việc tính lãi.- Thẩm Diệu liên tục giãy dụa để thoát ra khỏi bàn tay rắn rỏi.

Chủ tịch Bạch đè chặt người vào ghế quát lớn: Em bị cái gì vậy? Em trả nợ gì? Em thiếu nợ gì ta mà đòi trả hả?

Em biết hết rồi.

Tiền nợ nần của ngoại, tiền căn chung cư đó, em sẽ kiếm tiền trả đủ.

Ngài bỏ ra đi mà.

Đủ rồi đó, em đừng có cứng đầu nữa.

Ai bắt em phải trả hả? Lái xe về đi, ta thấy hơi mệt.- chủ tịch Bạch giận đỏ mặt, cố thở, cố quát lớn.

Buông ra đi, ngài tự về đi.

Em không muốn mắc nợ ai, nhất là ngài.- Thẩm Diệu cố hết sức xô mạnh, đá mạnh vào người đang ghìm giữ chặt mình đập hự vào cửa xe.

Chủ tịch Bạch đau điếng vẫn nhoài người qua ôm chặt chàng trai nhỏ nhắn không cho chạy mất: Ta xin em, đừng bướng nữa.

Em đang làm việc rồi mà, em là trợ lý của ta.

Xem như em làm việc cho ta để trừ nợ dần dần, được không?

Thẩm Diệu bình tĩnh hơn lại sực nhớ ra mình là trợ lý, mình đang có công việc hẳn hoi liền hỏi lại: Em làm trợ lý cũng được trả lương nữa hả? Không phải làm trợ lý cho ngài để được học lập trình sao?

Em ngốc à, ta đâu có bóc lột nhân viên như vậy.

Học là đặc cách cho em, còn em vất vả làm tài xế, luôn chăm sóc cho ta, luôn ở bên cạnh ta thì em phải có lương chứ.

Thẩm Diệu chưa kịp thắc mắc thêm thì cảm nhận cơ thể của người đang ôm mình gồng cứng lại, hơi thở rất nặng nề.

Cậu quên hết mọi thứ, lấy vội hộp thuốc cho vào miệng, đưa tay xoa xoa lưng, xoa xoa ngực động viên người đang không thở được: Ngài dựa vào đây, thở từ từ, cố gắng lên một chút, em xoa cho ngài.

Một lúc lâu sau thì chủ tịch Bạch cũng thở tốt hơn chìm vào giấc ngủ vì quá mệt.

Thẩm Diệu chỉnh người, cởi áo khoác đang mặc đắp cho người bên cạnh nằm ngủ thoải mái, ấm áp hơn thì cũng vội lái xe về.

Trong khi đó ở trước cổng biệt thự Bạch Gia, Hắc Lỗi lầm lũi trong đêm tối đứng chờ một người đi làm về.

Hắn đã bị đuổi việc ở quán bar, hắn chưa đi tìm việc làm thêm vội vì hắn muốn giải quyết việc trong lòng trước.

\\\\\\\\\\\\\\\\\\


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.