Hôm đó đúng 8h anh em Trần Hùng có mặt ở trước nhà cô thấy dáng vẻ luống cuống của 2 chị em 2 người bật cười Trần Hùng nói
- Ko ngờ 2 chị em cũng có ngày này dáng vẻ bình tĩnh của mọi ngày chắc chỉ là giả bộ thôi nhỉ
- Anh còn đứng đó mà nói đi ko biết an ủi còn châm thêm dầu vào lửa nữa ( Đỗ Phương bực dọc nói)
Sau một hồi vật lộn thì mọi người cũng chuẩn bị xong và đi ra xe Trần Đạt lúc này nói với 2 chị em cô
- Hai người chắc đã sắp xếp xong công việc hết chưa chúng ta đi chưa chắc gì có thể về trong ngày đâu
- Tụi em sắp xếp cả rồi ( Đỗ Minh trả lời)
Trên xe mọi người rất vui vẻ sau gần 1h30' thì cuối cũng cũng đến nhà mẹ của Trần Hùng, đây là một căn biệt thự đc xây dựng theo phong cách Châu Âu cổ xưa
Trần Hùng xuống ấn chuông một vị quản gai ngoài 50 tuổi đi ra mở cửa và cung kính chào nói
- Phu nhân chờ các vị đã lâu
Trong lúc đi vào nhà Đỗ Phương dặn dò 2 con
- Lát nữa gặp bà nội phải lễ phép một chút nghe chưa
Hai anh em ngoan ngoãn vâng lời mẹ
Bước vào phòng khách một người phụ nữ nhìn cũng lớn tuổi lắm dáng vẻ đoan trang lịch sự đang ngồi nhân nhi tách trà biết bọn họ đã về nên lên tiếng
- Các con về rồi à
Hai chị em cô nhìn thì sợ toát mồ hôi hột ko biết là phải đối phó như thế nào đây nhưng 2 đứa nhỏ thì bình tĩnh hơn trực tiếp đi đến chào hỏi
- Chúng cháu chào bà nội
Lúc này người phụ nữ đó bỏ tách trà xuống rồi ôm lấy 2 đứa cháu của mình rồi cưng nựng bọn chúng và thốt lên một câu cảm thán rằng
- Giống quá đi! Hai con giống Trần Hùng quá! Dễ thương quá đi
Hai chị em bị phản ứng này làm cho hoảng sợ thì người phụ nữ ấy lên tiếng
- Đừng có đứng đấy nữa qua đây ngồi với mẹ đi
Cả 4 người đi lại ngồi gần đó lúc này người phụ nữ ngẩng đầu lên nhìn thấy Đỗ Phương thì hơi kích động hỏi
- Hai đứa là con gái của Thẩm Tuyền đúng ko
- Dạ vâng sao cô lại biết mẹ cháu ạ?( Đỗ Phương hỏi)
- Ta là bạn thân lâu năm của mẹ cháu đây ( Mẹ Trần Hùng nói)
- Vậy cô là cô Bảo Nhi đúng ko ạ ( Đỗ Minh đột nhiên nhớ ra nên hỏi lại)
- Đúng rồi
Bà ấy vui mừng trả lời ko ngờ nhiều năm như vậy mà 2 đứa con gái của bạn thân lại là người yêu của con trai bà. Khi nhớ đến người bạn thân bà ấy vội hỏi
- Sao từ lúc chuyển lên thành phố ít khi ba mẹ cháu ghé thăm cô
- Dạ chắc là do lúc lên thành phố là lúc bố cháu tiếp quản công ty ông nội để lại nên bận công việc ko có thời gian về thăm cô đấy ạ ( Đỗ Phương nói)
- Vậy sao lần cuối cùng mà ba mẹ cháu đến nhà cô chơi lúc đó Đỗ Phương mới 3 tuổi, Đỗ Minh mới 1 tuổi
Bà ấy nói với vẻ bi thương chắc chuyện ba mẹ cô mất bà ấy cũng biết rồi. Mẹ Trần Hùng đột nhiên nhớ ra gì đó hỏi Đỗ Phương
- Thế 2 cháu tự nuôi con à
- Vâng chúng cháu tự nuôi ạ ( Đỗ Phương nói)
- Có vẻ như các cháu khá vất vả
Mẹ Trần Hùng có vẻ rất thương 2 chị em
Đỗ Phương nghe thấy bà ấy hỏi như thế thì nói
- Cháu ko thấy vất vả ạ! Dù gì cũng là nuôi con của mình mà
- Có vẻ như là con trai ta đã chọn đc người vợ tốt rồi ( Mẹ Trần Hùng nói)
Bọn họ nói chuyện rất hợp tính nhau chủ yếu là xoay quanh cuộc sống trước đây của 2 cô Đỗ Phương mừng thầm trong bụng
- Đi tới đi lui hóa ra lại gặp đc người quen làm mình hết cả hồn