Chuyện Tình Một Đêm

Chương 72: Đồng cảnh ngộ




Lúc này Trạch Tiêu vẫn còn ở đó cùng với Trần Hùng

Ca cấp cứu của Trần Đạt diễn ra trong vòng 1 tiếng đồng hồ sau khi bác sĩ cấp cứu xong thì đi ra mọi người vội chạy lại hỏi han bác sĩ nói

- Nhị thiếu gia mạng rất lớn đấy bị trúng đạn và mất nhiều máu như vậy mà vẫn còn sống đc thì đúng là … Hiện giờ đã qua con quy kịch rồi có thể vào thăm nhưng chỉ 2 người thôi nhé bệnh nhân còn cần nghỉ ngơi

Nói xong bác sĩ rời đi Tiểu Lam liền nói

- Chị và sếp tổng vào đi thấy chị ko sao như vậy là em yên tâm rồi

- Đúng đó chị và sếp vào đi tụi em về trước đây ( Trạch Tiêu cũng nói thêm vào)

- Vậy 2 người về trước nhé

Nói xong thì cô và Trần Hùng cũng đi vào xem Trần Đạt như thế nào lúc này chỉ có Tiểu Lam và Trạch Tiêu đi cùng nhau ra ngoài Trạch Tiêu hỏi Tiểu Lam

- Cô có vẻ rất thân với Thẩm Minh

- Tôi và trưởng phòng Thẩm thân nhau lắm chị ấy giúp tôi rất nhiều trong công việc ( Tiểu Lam trả lời)

- Vậy sao tình cảm 2 người chắc tốt lắm nhỉ ( Trạch Tiêu hỏi)

- Tôi và chị ấy giống như chị em trong nhà vậy ( Tiểu Lam nói)

- Nói chuyện với cô từ nãy giờ mà vẫn chưa biết là tên cô là gì? ( Trạch Tiêu hỏi)

- Tên tôi là Tiểu Lam

- Tiểu Lam sao? Một cái tên rất hay, mà lúc nãy cô đi đến đây bằng gì vậy ( Trạch Tiêu nói)

- Tôi đi taxi ( Tiểu Lam trả lời câu hỏi Trạch Tiêu)

- Vậy chi bằng để tôi đưa cô về ( Trạch Tiêu nói)

- Vậy có phiền anh quá ko ( Tiểu Lam hơi ngại và nói)

- Ko sao đâu chẳng lẽ lại để cô đi taxi về ( Trạch Tiêu nói)

Suốt cả đoạn đường về nhà 2 người trò chuyện với nhau rất vui vẻ Tiểu Lam mất ba và mẹ từ lúc nhỏ đc ông bà nội nuôi lớn nhưng họ cũng đã mất sau một trận lở núi vào năm ngoái rồi. Trạch Tiêu thì còn ko biết bố mẹ mình là ai từ nhỏ sống trong cô nhi viện đc một gia đình nhận nuôi nhưng họ lúc nào cũng đánh đập cậu sau đó ko chịu đc cậu ta đã bỏ nhà đi trước lúc gặp đc Trần Hùng thì đi lang thang. Hai người có vẻ đồng cảnh ngộ nên cũng thông cảm đc phần nào cho nhau

Còn về Đỗ Minh cô ở trong bệnh viện cả đêm với Trần Đạt, Trần Hùng ko muốn cô ở lại nhưng cũng ko có cách nào để bảo cô về đc. Sáng hôm sau Trần Đạt mở mắt tỉnh dậy thấy Đỗ Minh đang nắm tay mình

ngủ gục bên giường anh lặng lẽ nhìn và quan sát cô cho thật kĩ. Nhưng lúc này anh lại ho mấy tiếng khiến cô giật mình tỉnh dậy thấy anh tỉnh rồi cô hỏi

- Anh thấy trong người thế nào rồi? Đã đỡ chưa

Lúc này anh ngồi dậy ko nói ko rằng mà ôm cô vào lòng ôm rất chặt rồi anh nói

- Anh cứ nghĩ sẽ ko gặp lại em nữa chứ.

- Anh sao vậy có phải ko khỏe ở đâu ko?( Đỗ Minh hỏi)

- Ko anh ko sao cả em cho anh ôm một lát đi ( Trần Đạt nói)

Cô cũng ko nói gì nữa mà để mặc cho anh ôm Trần Đạt chỉ buông cô ra khi có tiếng ho từ Đỗ Phương, cô đi lại nói

- Em tỉnh rồi à! Thấy khỏe hơn chưa

- Dạ em đỡ rồi chị ( Trần Đạt nói)

- Ừ chị có nấu cháo nè! Em ăn đi ( Đỗ Phương nói)

- Vâng chị ( Trần Đạt nói)

Đỗ Minh nghe thấy vậy thì vội vàng lấy cháo cho Trần Đạt ăn Đỗ Phương lúc này mới nói

- Còn cô nữa đấy cô từ tối qua đến giờ ăn cái gì chưa

- Dạ em, chưa có ăn ( Đỗ Minh trả lời)

- Hay quá ha bánh nè ăn đi

Đỗ Phương nói rồi lấy cái bánh cô chuẩn bị trong túi ra đưa cho Đỗ Minh


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.