Xin lỗi ai vậy
- Mới có mấy ngày ko gặp chị đã quên tôi rồi sao ( Đầu giây bên kia nói)
- Cậu là … ( Đỗ Phương hơi ngờ vực)
- Tôi là Trung Thành đây ( Anh ta thừa nhận)
- Trung Thành cậu gọi cho tôi có việc gì ( Đỗ Phương hỏi)
- Đừng nóng chỉ là Đỗ Đoan con của chị đang làm khách ở nhà tôi nên tôi muốn báo cho chị biết thôi mà ( Trung Thành nói)
- Sao cậu dám ( Đỗ Phương nói)
- Có cái gì mà tôi ko dám chứ giờ tôi đã đi vào đường cùng rồi ( Trung Thành gần như hét kên ở trong điện thoại)
- Cậu muốn gì ( Đỗ Phương hỏi)
- Câu hỏi hay lắm đơn giản thôi tôi muốn 500 triệu là tiền chuộc con bé ( Trung Thành nói)
- Cái gì? 500 triệu? Cậu tính đi cướp ngân hàng hay gì ( Đỗ Phương mất kiên nhẫn)
- Chị ko có nhưng Trần Hùng có đối với số tiền mà 2 người định cho 2 tên sát thủ thì số tiền này có đáng là gì ( Trung Thành nói)
- Nhưng tôi muốn nghe thấy tiếng con gái tôi, làm sao tôi tin rằng các cậu đang giữ con gái của tôi ( Đỗ Phương nói)
- Bây giờ ngoài tin tưởng tôi ra chị nghĩ chị còn lựa chọn khác sao?Ko nói nhiều nữa ngày mai lúc 18h tối gặp nhau ở trong căn nhà hoang gần trung tâm thành phố và nhớ cho kĩ là chỉ một mình chị đc đến đó nếu tôi thấy có người đến tiếp ứng cho chị thì thứ mà chị nhận đc sẽ là xác của con gái chị ( Trung Thành nói)
Nói rồi anh ta liền cúp máy để lại cho Đỗ Phương vẻ mặt lo lắng Trần Hùng sau khi thấy cô nghe điện thoại xong lo lắng thì hỏi
- Có chuyện gì vậy
- Chúng ta ko cần phải về nước nữa đâu kẻ bắt cóc con tôi mới gọi điện nói ngày mai mang 500 triệu ra ngoài chỗ nhà hoang gần trung tâm thành phố để chuộc con gái ( Đỗ Phương nói)
- Đc tôi sẽ chuẩn bị cho cô ( Trần Hùng nói)
- Trung Thành là một kẻ xảo quyệt nên chúng ta phải chuẩn bị thật kĩ nếu ko sẽ rơi vào cái bẫy của anh ta ( Đỗ Phương nói)
- Vậy theo cô chúng ta phải làm thế nào?
Trần Hùng hỏi Đỗ Phương, cô trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói
- Với tính cách của anh ta chắc gì khi đưa tiền xong mà anh ta chịu thả tôi và còn tôi ra ngoài an toàn
- Anh ta dám sao ( Trần Hùng nói)
- Anh nghĩ anh ta dám ko? ( Đỗ Phương nói)
- Vậy cô định như thế nào (Trần Hùng nói)
- Tôi nghĩ nhân cơ hội này tiêu diệt luôn băng Sói Trắng của anh ta tôi sẽ cố gắng làm sao để cho Đỗ Đoan ra ngoài trước chỉ cần khi con bé ra ngoài anh ngay lập tức cho người vào yểm trợ tôi sẽ cố gắng cầm chân hắn ta ( Đỗ Phương nói)
- Ko? Tôi ko đồng ý với kế hoạch của cô lỡ như anh ta ko thả Đỗ Đoan ra trước thì sao? Mà tôi thì cũng đâu thể nào con bé vừa ra là tôi có mặt ở đấy ngay lập tức đc như vậy sẽ rất mạo hiểm cho cô ( Trần Hùng nói)
- Ko sao đâu ông chú của tôi cho người nổ cả tàu điện tôi còn ko chết thì chút thử thách này thì ăn nhằm gì( Đỗ Phương trấn an anh)
- Lúc đó là cô có Đỗ Minh và 2 người nữa tiếp ứng cho cô còn bây giờ cô chỉ có một mình thôi ( Trần Hùng nói)
- Anh yên tâm đi tôi chưa chết đc đâu tôi còn nhiều thứ chưa hoàn thành mà
Đỗ Phương vừa nói vừa đặt tay lên vai Trần Hùng để trấn an anh, Trần Hùng thấy cô cương quyết như vậy nên anh cũng đồng ý rồi anh đưa cô đến thành Đông nơi này ko những là nơi nhốt phạm nhân của anh mà còn là nơi đàn em của anh tập trung và sinh hoạt ở đấy, cô đến đó nói ra kế hoạch vào ngày mai của mình